Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 21



Nghe nói ba giờ chiều bác cả sẽ đến nhà bọn họ, cơm nước xong xuôi rồi rửa bát đũa xong, Mạnh Miên dù có khó chịu đến đâu cũng phải lập tức lại bắt đầu chuẩn bị cơm nước.

Chung Linh Ngộ ngồi xuống với Mạnh Miên cùng bà nghĩ xem nên nấu món gì.

Mạnh Miên cực kỳ ngạc nhiên khi Chung Linh Ngộ hiểu chuyện gì đang xảy ra trong bếp.

Chung Linh Ngộ ấn mở một vài món ăn anh đã lưu lại trước đó trong máy tính bảng lên rồi đưa qua cho Mạnh Miên xem, nói với bà: "Đồ ăn trên bàn ăn ở nước ngoài rất đơn điệu, ban đầu cháu không để ý lắm, nhưng có một lần cháu nấu cho các bạn người nước ngoài của cháu ăn xong, các cậu ấy ba ngày ghé nhà cháu ăn cơm hai lần, cháu bất đắc dĩ đã học được rất nhiều."

Mạnh Miên bị Chung Linh Ngộ chọc cười thành tiếng: "Dì cảm thấy đồ ăn Trung Quốc là đồ ăn ngon nhất trên đời."

Chung Linh Ngộ tỏ ý tán thành: "Cháu cũng cảm thấy vậy."

Sau khi chọn món sẽ nấu xong, cả nhà bắt đầu phân chia công việc. Chung Linh Ngộ lên danh sách rồi cùng Tống Thiền và Mạnh Miên ra ngoài đi mua đồ. Chung Hinh Chung Thừa phụ trách trông chừng nồi xương lớn ở trong bếp, hỗ trợ vớt bọt, còn Tống Thiền thì giã ớt theo công thức của Chung Linh Ngộ đưa ra.

Cả nhà bận rộn, Tống Chấn cũng không thể nhàn rỗi, một người trước giờ chưa từng làm việc nhà như ông bị ép phải dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị hoa quả ướp lạnh và đón khách.

Nửa đường Tống Thiền với Chung Linh Ngộ và Mạnh Miên chia nhau ra đi mua đồ, cô chọn đi qua khu chợ phía Bắc.

Trên đường đi có đi ngang qua một khu trung tâm mua sắm, cô thấy một quán trà sữa đang có chương trình giảm giá, đúng lúc cô đang khát nước nên vui mừng mua một ly uống.

Khi Tống Thiền đi qua ngã tư, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, là bác cả và chị họ Chu Văn Huyên.

Hai người bọn họ đang chọn một chiếc váy từ một cửa hàng quần áo may sẵn giá rẻ ven đường phía sau khu trung tâm thương mại. Sau đó đứng mặc cả át cả tiếng người bán không nói được gì, cuối cùng thì cầm túi, tay trong tay cười nói đi về phía Tống Thiền.

Tống Thiền vốn không muốn nói chuyện với bọn họ, nên cô quay đầu đi về hướng khác.

Nhưng phải nói là duyên phận của bọn họ thật sự vô cùng kỳ diệu, khi Tống Thiền vừa đi ngang qua góc cua thứ ba, có một giọng nói từ phía sau gọi giật cô lại, giọng nói này không còn nghi ngờ gì nữa chắc chắn là của bác cả và chị họ cô rồi.

Lúc này túi lớn túi nhỏ trong tay bọn họ đã ít đi rất nhiều, chất đống trong xe, như thể sợ Tống Thiền biết bọn họ lỡ hẹn buổi sáng không phai là vì bọn họ không thể ra khỏi giường mà là vì mua sắm.

Tống Thiền không muốn nhắc đến chuyện này, chỉ chào hỏi bác cả một tiếng.

Bác cả nhìn thấy ly nước giảm giá trên tay Tống Thiền thì lại bắt đầu trách móc cô: "Hãng này đồ uống toàn đường hóa học, cháu nhìn lại cháu xem, uống hãng này làm gì? Giá cũng đâu rẻ bằng một chai nước suối, cháu phải biết quan tâm, thông cảm với bố của cháu chứ, đừng tiêu tiền bậy bạ khắp nơi như thế."

Dạo gần đây Tống Thiền dường như bất chợt tỉnh ra, cô bắt đầu cảm thấy những lời này của bác cả không phải thật lòng suy nghĩ cho gia đình của cô, mà chỉ đơn giản là thỏa mãn ham muốn khống chế và gia tăng cảm giác ưu việt của bản thân.

"Lần trước chị họ có nói với bác, chị ấy đã chi hai mươi ba ngàn tệ cho một bữa ăn chưa?"

Bác cả nghe thấy Tống Thiền nhắc đến sự kiện bê bối đó hiển nhiên có chút không vui: "Tống Thiền à, bác nói cái này cháu đừng buồn nhé, dù sao thì khả năng kinh tế của nhà bác khác với nhà cháu, tiền tiêu vặt của Văn Huyên vẫn nằm trong khả năng chi tiêu của nhà bác."

Tống Thiền gật đầu: "À, thì ra là trong khả năng chi tiêu."

Cô vừa nói chuyện vừa mỉm cười nhìn chị họ đứng phía sau lưng bác cả, đang tức giận đến xanh cả mặt, lúc này, vẻ giễu cợt trong mắt Tống Thiền đã lên đến đỉnh điểm.

Để có thể như ngày hôm nay, Tống Thiền đã luyện tập rất nhiều lần. Cô ghét sự hèn nhát của chính mình, cũng biết rằng nếu cô tiếp tục chịu đựng, cô sẽ chỉ bị sỉ nhục tàn nhẫn hơn nữa mà thôi. Cho nên những chuyện khác chưa cần nhắc đến, nhưng chuyện tiền ăn ở nhà hàng ngày hôm đó, cho dù thế này cô cũng phải tự kéo bản thân ra khỏi cái miệng đầy ác ý kia.

Cô không chắc được hiệu quả sẽ như thế nào, nhưng ít nhất cô đã thực hiện được bước đầu tiên.

Bác cả liếc cô một cái: "Lười nói với cháu."

Sau đó bác cả vội vàng nhận một cuộc điện thoại, nói chuyện xong thì quay đầu đi về hướng ngược lại, Chu Văn huyên cũng muốn đi theo mẹ mình, nhưng lại bị bà ta giữ lại.

Tống Thiền không biết bác cả vì sao làm vậy, nhưng cô cũng không quan tâm.

Vì vậy Chu Văn Huyên cứ vậy bất đắc dĩ trở thành bạn chung đường với Tống Thiền trên đường về nhà họ Tống.

Chu Văn Huyền bỗng có chút luống cuống khi thấy cô em họ trước giờ vẫn luôn nịnh nọt lấy lòng mình, nay lại như trở thành một người hoàn toàn khác.

Cô ta nóng lòng muốn tìm lại vị thế của mình, cũng như để phô trương nguồn tài chính của mình. Đi được một lúc, cô ta muốn mua cà phê đắt nhất, chốc chốc sau lại chọn chiếc bánh đắt tiền nhất, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ xa xỉ phẩm, lại muốn đi vào mua những bộ váy không hợp với phong cách của mình.

Sau khi ra khỏi cửa hàng xa xỉ phẩm đó không được bao lâu thì Chu Văn Huyên hỏi Tống Thiền: "Em cũng muốn mua một bộ à?"

Nếu như Tống Thiền gật đầu, vậy thì Chu Văn Huyên sẽ mỉa mai cô.

Nhưng không ngờ Tống Thiền lại chế nhạo Chu Văn Huyên trước tiên: "Em không muốn, em thấy cái váy đó của chị cực kỳ xấu, em không thể mặc quần áo ở cửa hàng đó được."

Lúc này hai người đã đi đến trước khu cư xá nhà Tống Thiền, nói là khu cư xá thì cũng không hẳn, chỉ có thể nói là đến con đập trước cổng khu chung cư.

"Tống Thiền, em đang châm chọc chị đấy à!?" Chu Văn Huyên tức giận níu cánh tay Tống Thiền lại, muốn lý luận với Tống Thiền.

Tống Thiền bị kéo bất ngờ, ly nước trong tay cầm không chắc văng vào chiếc váy trắng của Chu Văn Huyên.

Chiếc váy này là bộ đồ Chu Văn Huyên mới mua trong trung tâm thương mại, giá không hề thấp hơn đồ trong cửa hàng xa xỉ phẩm lúc nãy, tất cả là chỉ là vì muốn ra oai trước mặt Tống Thiền.

Giờ phút này cô ta đang tiếc chết đi được, ngẩng đầu nhìn lên với vẻ mặt dữ tợn.

"Chị nhịn em lâu lắm rồi đấy, lúc nãy em nói chuyện với mẹ chị không có một chút tôn trọng nào, bây giờ còn làm bẩn váy của chị, Tống Thiền lá gan của em thật sự mỗi ngày một lớn nhỉ, em không sợ cậu của chị đánh chết em à!"

Tống Thiền vẫn còn đang tiếc ly nước của mình.

"Em xách nhiều đồ như vậy, cả đoạn đường chị có giúp được một chút gì không, cả hai tay em đều đang xách đồ, chính chị đánh đổ ly nước của em."

"Em còn muốn sai chị xách đồ cho em à? Là chị bảo em mua nhiều đồ như vậy à? Còn nữa, vừa rồi em có vẻ hùng hồn nói chuyện nhà hàng hôm bữa với mẹ chị, là muốn mách với mẹ chị sao? Thế em có biết không, sau đó lúc về mẹ chị không hề mắng chị một tiếng nào, bởi vì bà ấy nghĩ gia đình chị vốn là người tiêu tiền ở những nơi như vậy. Bạn bè của chị cũng đã làm hòa với chị rồi."

Chu Văn Huyên vừa nói vừa vui vẻ cười rộ lên, cảm giác như bản thân đã trở thành người chiến tiếng thắng.

"Tống Thiền, bối cảnh của em quá nhỏ, em sẽ không cho rằng gia đình như chị đây sẽ vì hơn hai mươi nghìn tệ mà dạy dỗ lại con mình đấy chứ? Em tưởng nhà chị giống nhà em không trả nổi một bữa cơm à? Nhà em dựa vào bố của chị sống dựa vào bố thí của nhà chị, lại còn dám giương nanh múa vuốt với chị, chị thấy chủ yếu là tâm tính của em không được đúng đắn thôi."

Chu Văn Huyên nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Thiền, tâm trạng của cô ta trở nên vui vẻ, phấn chấn hơn hẳn.

Nhưng cảm giác vui sướng thoải mái này đột ngột dừng lại ở giây tiếp theo.

"Tống Thiền, tớ đợi cậu rất lâu rồi, cậu về đến nhà sao không lên trên lầu." Chung Linh Ngộ từ trên tầng đi xuống, động tác đón lấy đồ trong tay Tống Thiền rất tự nhiên: "Đồ nặng như vậy, sao cậu không gọi điện cho tớ xuống giúp cậu."

Chu Văn Huyên sửng sốt mất một lúc.

Cô ta không nhìn nhầm chứ? Thật sự là Chung Linh Ngộ? Sao cậu ấy lại xuất hiện trong khu chung cư bé tí teo này, lại còn thân quen với Tống Thiền như vậy chứ?

Vẻ kiêu căng của Chu Văn Huyên bỗng biến mất.

Trông cô ta có vẻ xấu hổ, hai bàn tay nắm lấy nhau siết chặt, đổi sang thái độ thận trọng.

"Cậu là bạn học Chung Linh Ngộ đúng không?"

Chu Văn Huyên học cùng một cấp trong cùng một trường với Tống Thiền, làm sao có thể chưa từng nghe đến cái tên nổi tiếng như Chung Linh Ngộ được, chàng trai nhà giàu này ngày đầu tiên đến trường đã lắp hai bộ máy điều hòa trong lớp.

Sau đó, Chung Linh Ngộ thậm chí còn ra tay rất hào phóng, mùa hè thì mua kem, trời thu đến thì có sữa nóng, trời đông lạnh lẽo thì có bát canh lê tuyết, còn có đủ loại bánh kẹo ăn vặt, chocolate của Bỉ, bánh macaron của Pháp, bánh ngọt kiểu Ý... Tất cả đều tặng cho bạn học cùng lớp, thoải mái lấy.

Thường xuyên sẽ có những anh trai chuyển phát nhanh ôm một thùng đồ lớn giao đến cửa phòng học lớp 11-1, các lớp khác chỉ có thể đỏ mắt ghen tị mà không có được...

Người như vậy có ai mà không biết, Chung Linh Ngộ có mặt mũi cỡ nào cơ chứ.

Chung Linh Ngộ cũng không hiểu được sao da mặt của Chu Văn Huyên có thể dày đến mức vậy, nghĩ là những lời nói lúc này của bản thân sẽ không bị anh ngồi trên bậc cầu thang nghe thấy? Nhưng Chung Linh Ngộ không muốn vạch trần cô ta, cứ để cô ta tự mình nghi ngờ đấu tranh đi.

"Chào cậu."

Chung Linh Ngộ đơn giản đáp lại, nở nụ cười thân thiện như thể không hề hay biết chuyện gì, nhưng khi quay đầu lại sắc mặt anh trở nên u ám, kéo Tống Thiền đi về nhà.

Chu Văn Huyên chạy bước nhỏ muốn đuổi theo, hiển nhiên với lòng dạ bất an thấp thỏm này, cô ta lo lắng đến mức cả người đầm đìa mồ hôi, không thể ngừng nghĩ xem rốt cuộc lúc nãy Chung Linh Ngộ có nghe thấy mình nói hay không?

*

Tống Thiền sau khi về nhà cũng không nói gì, vùi đầu vào hỗ trợ sơ chế thức ăn.

Chung Linh Ngộ ở trong bếp nấu hai món, lúc rảnh rỗi anh đi đến bên cạnh Tống Thiền, nhỏ nhẹ chọc cô cười: "Cậu đoán xem lát nữa trên bàn sẽ có món gì?"

Cách anh nói chuyện nhẹ nhàng, rất rõ ràng là anh đang quan sát cảm xúc của Tống Thiền, đắn đo dỗ dành cô sao cho hợp lý.

Tống Thiền lơ đãng trả lời: "Có món gì?"

"Vịt nấu gạo nếp, đây là món ngon nhất, đến lúc ăn sẽ đặt trước mặt cậu, cậu có thể thỏa thích ăn hết luôn."

"Tớ làm gì ăn được nhiều như vậy."

"Còn có sò hấp miến, vốn là một người một con, nhưng tớ lén mua thêm cho cậu chục con, sò điệp tươi lắm, trắng tròn, một con to bằng nắm tay em bé, tớ để cấp đông trong tủ lạnh đối diện, lát nữa đến giờ cơm tối cậu ăn ít một chút, đợi bọn họ về rồi, tớ sẽ làm riêng cho cậu."

Khóe môi Tống Thiền hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Sau đó cô lại nghe thấy Chung Linh Ngộ nghiêm túc nói: "Cậu đừng có mà tranh giành với nhà bác cả cậu, ngốc lắm đó, mấy con sò tớ làm cho bọn họ ăn toàn mấy con nhỏ thôi."

Tống Thiền cười khanh khách: "Biết rồi, biết rồi."

Tống Thiền nghĩ, người ta đã tốn bao công sức để dỗ cô rồi, cô không thể cứ bày ra bộ mặt thối mà không cho người ta một chút mặt mũi được.

Một lúc sau, vợ chồng bác cả đến.

Bác trai cả có cái bụng bia tròn vo, làm việc tại cục An sinh Xã Hội ở Dịch Thành, năm nay ông ta mới được thăng chức lên làm quản lý văn phòng, lúc này có thể nói là oai phong lẫm liệt, vừa bước vào cửa nhà đã oán trách.

"Bãi đậu xe dưới lầu nhà các em nhỏ quá, xe chạy qua chạy lại rất dễ bị người ta va quẹt. Trong nhà có mùi gì thế, mau mở cửa ra cho thông gió đi. Anh còn đang bảo sao mà nóng như thế, cửa sổ mở lớn như vậy rồi mà, nhưng hóa ra là điều hòa nhà em nhỏ quá, nên đổi cái mới rồi, cái máy này không lạnh chút nào cả, không giống máy điều hòa công suất lớn của nhà anh..."

Sau đó, bác trai cả lại chạy vào trong phòng bếp quan tâm dòm ngó một lượt.

"Em dâu, em đang làm gì thế?"

Mạnh Miên: "Cá chua ngọt."

Bác trai cả: "Đây là cá chép à?"

Mạnh Miên: "Vâng."

Bác trai cả: "Ấy, sao lại mua loại cá chép này chứ? Chỉ là loại cá chép này không ngon chỉ có thể dùng đường giấm mới át đi được mùi tanh, như vậy thì không nếm ra được vị cá nguyên bản nữa. Cá sông á, tốt nhất thì phải, như vậy mới có thể nếm được hương vị thơm ngon tự nhiên của cá."

Mạnh Miên: "Ha ha ha ha."

Bác trai cả: "Này là sò điệp đó à, sò điệp thì anh ăn ngán rồi, lát nữa anh mang tới cho em hai con bào ngư sáu đầu cho em nhìn một chút, mùi vị ngon hơn con sò điệp này của em nhiều."

Tống Chấn đứng bên cạnh cười ha hả, không biết ông có cảm nhận được mấy câu nói móc chê bai của bác trai cả không.

Bác gái cả xoi mói cả nhà họ Tống, lại lần lượt túm đầu từng người nhà họ Tống ra nói, bắt đầu từ Mạnh Miên: "Em dâu vẫn còn làm ở vị trí cũ sao?"

Mạnh Miên: "Vâng, là nhân viên bán hàng."

Bác trai cả: "Thì vẫn là nhân viên cân rau trong siêu thị thôi mà."

Mạnh Miên có chút lúng túng: "Vâng."

Bác trai cả lại hỏi Tống Thanh: "Tống Thanh vẫn vậy à?"

Tống Thanh nhét hoa quả đầy miệng, cười ngây ngô trả lời: "Vâng, cháu vẫn đẹp trai như vậy ạ!"

Bác trai cả vui vẻ: "Chỉ biết ăn thì có ích gì, cháu phải đứng được trong top mười của lớp chứ. Đừng có để bị ở lại lớp nữa, làm mất mặt bố mẹ cháu."

Tống Thanh khó chịu đến mức sắp khóc rồi, sao mà cứ chuyên chọn chỗ đau của người ta để nói thế nhỉ.

Bác trai cả lại nhìn qua Tống Thiền: "Sau này Tống Thiền muốn làm công việc gì, trong lòng có tính toán gì chưa?"

Tống Thiền muốn nói cô vẫn chưa biết, nhưng lại sợ bị bác trai cả nói cô không có chủ kiến, đành chọn đại một công việc: "Cháu muốn làm nhà ngoại giao ạ."

Bác trai cả cười nhạt một tiếng: "Vậy thì cháu ngây thơ quá rồi, với thành tích này của cháu sao có thể thi đậu được." Sau đó lại quay đầu nhìn Mạnh Miên, tận tình khuyên bảo: "Em nói xem trẻ con đi học không phải là vì sau này muốn kiếm được một công việc tốt sao, thế nào em lại không cho Tống Thiền đi học trong trường nghề, học chuyên ngành kỹ thuật ấy, ra trường tốt xấu gì cũng kiếm được công ăn việc làm."

Tống Chấn thấy gương mặt nhỏ của Tống Thiền đỏ bừng, vội vàng điều hòa bầu không khí: "À, đúng rồi anh rể, vừa rồi em thấy anh lái một chiếc Land Rover mới, đẹp thật đấy!"

Bác trai cả ngồi thẳng dậy, tỏ ra khá là tự hào: "Cũng không đắt lắm đâu, chiếc xe khoảng trăm triệu tệ này chỉ để lái chơi chơi thôi, chị em còn nói bà ấy cũng muốn một chiếc, cái gì cũng muốn tranh với anh, thật là, lát nữa anh còn phải đi mua cho bà ấy một chiếc, nói nhất định phải mua một chiếc đắt hơn chiếc xe của anh, nếu không lái ra ngoài xấu hổ lắm."

Tống Chấn phụ họa: "Xe này của nhà anh mà còn coi là mất mặt vậy xe nhà em thì phải làm sao đây?"

Bác trai cả: "Dù sao thì nhà em cũng thích đi bộ, không có xe cũng không sao mà. Anh chạy xe hơi ra ngoài vì cần giữ thể diện, em lại đâu cần những thể diện này."

Chung Linh Ngộ từ trong phòng bếp đi ra, vô tình đứng đối diện bác trai cả, anh chỉ đành lên tiếng chào hỏi.

Bác trai cả hơi ngạc nhiên khi thấy trong nhà có khách: "Cậu bạn đây là?"

Tống Chấn giới thiệu: "Cậu nhóc này là bạn cùng bàn với Tống Thiền, hôm nay thằng bé qua nhà chơi, gia đình làm ăn buôn bán nên bình thường bố mẹ cậu bé khá bận rộn. Bọn trẻ thường đặt đồ ăn bên ngoài, điều này không tốt cho sức khỏe lắm. Mà thằng bé cực kỳ giỏi luôn, phần lớn đồ ăn hôm nay đều là thằng bé làm hết đấy."

Bác trai cả lại một lần nữa tỏ ra mình là người thông hiểu tất cả mọi chuyện: "Đúng là đứa trẻ con nhà nghèo từ nhỏ đã phải biết chăm lo việc nhà rồi. Trong tình hình kinh tế hiện nay, nhiều tiểu thương đã phá sản, chỉ một số ít có thể sống sót trong những kẽ nứt thôi.” Sau đó ông ta quay qua nói với Chung Linh Ngộ: "Bố mẹ cháu hẳn phải biết rất rõ nhỉ."

Chung Linh Ngộ: "Chú nói đúng."

Bác trai cả lại hỏi: "Được rồi, cửa hàng nhà cháu ở mặt tiền đường nào?"

Chung Linh Ngộ: "Mặt tiền đường nào?"

Bác trai cả: "Thì là cửa hàng... Đừng nói là nhà cháu không có cửa hàng đấy nhé?"

Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ có người hô to: "Chị Mạnh ơi, chị mau xuống dời chiếc xe này đi đi, chắn hết đường rồi, làm sao mà đi qua!"

Bác trai cả hí ha hí hửng đứng dậy: "À là tại anh tại anh, chắc là do xe quá to, vô tình cản đường đi lại của mọi người. Nhưng cũng là do đường khu chung cư của nhà các em quá hẹp, quản lý khu này cũng phải chịu phần nào đó trách nhiệm chứ, lát nữa nhất định phải phản ánh lại mới được."

Ông ta vừa nói vừa đi giày.

Có lẽ là vì Mạnh Miên vẫn chưa đáp lại, người ở dưới lầu bắt đầu có chút cáu kỉnh nói: "Rolls-Royce thì hay lắm à, Rolls-Royce thì có thể đậu chắn giữa đường à?"

Bác gái cả sửng sốt: "Xe nhà chúng ta là Land Rover, không phải Rolls-Royce, hình như không phải nói chúng ta đâu, hay là có hiểu nhầm gì đó rồi?"

Chung Linh Ngộ ra vẻ phiền não: "Không nhầm đâu, đó là xe của cháu, cháu lập tức bảo người lái xe đi."

Bác gái cả lại cười khẩy một tiếng: "Cháu nghe nhầm thì có, đó là Rolls-Royce không phải xe Adidas đâu nhóc ạ..."

Một tay Chung Linh Ngộ chống eo, lưng ưỡn thẳng, anh lấy điện thoại ra, quay cằm mười độ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, bấm số của Tiểu Trần: "Thư ký Trần, làm phiền anh giúp tôi lái chiếc xe đấy đi chỗ khác, chắn hết đường đi lại của mọi người rồi. Đúng rồi, hay là anh đậu xe ở trung tâm thương mại đối diện đi, tiền gửi xe cũng không hết bao nhiêu đâu, khu dân cư cũ chật hẹp là chuyện hết sức bình thường, khi mới xây dựng họ không tính đến vấn đề bãi đậu xe, hà tất phải đi hơn thua với người ta làm gì."

Bác trai cả vẫn duy trì tư thế đi giày, nhưng từng giọt mồ hôi như đang túa ra nhỏ giọt xuống dưới đất.

Chung Hinh Chu Thừa đứng trong phòng liếc trộm bọn họ.

"Động tác gọi điện thoại này của bố chắc chắn là đã được lên kế hoạch cẩn thận, đã thế còn lén lút luyện tập mấy lần nữa."

"Không sao, làm màu đúng lúc sẽ chỉ khiến người ta sảng khoái tinh thần mà thôi."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Thừa: Lén nói nhỏ cho mọi người ghe, lúc đó bố ở trong phòng bếp vừa nghe thấy hướng gió không đúng đã lập tức gửi tin nhắn cho thư ký Trần lái chiếc xe đắt tiền nhất đến. Tội nghiệp thư ký Trần, vừa lái đến đã phải lái về...

Chung Hinh: Chung lão tặc bình thường không khoe của đâu, nhưng một khi đã khoe thì phải khiến người ta lóa mắt, đã thế đây mới chỉ là ở trong nước, nếu như ở nước ngoài, Chung lão tặc sẽ không lái chiếc xe nào đến, mà trực tiếp dắt con hổ trong nhà đến. Nếu muốn hỏi thì chuyện này thật sự đã xảy ra, mọi người muốn biết câu chuyện cụ thể là như thế nào sao?

Rolls-Royce: Vui lòng thanh toán phí biểu diễn, cảm ơn.