Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 4



Câu trả lời đến quá nhanh, Tống Thiền bị sốc không nói nên lời trước những chuyện bất ngờ liên tục xảy ra.

"Ý cậu là cuối tuần trước cậu đã đến khu vui chơi, đúng không?"

Tống Thiền cực kỳ kích động, nhắc đi nhắc lại muốn xác nhận với anh.

Chung Linh Ngộ kiên nhẫn gật đầu, đôi mắt dài của anh tựa như lá liễu, toát lên vẻ phong trần tuấn lãng, trong đó dường như còn ẩn giấu cả vẻ đào hoa say mê đầy quyến rũ. Khi anh cười đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, như có làn sóng nước trong vắt bắt đầu chuyển động.

Tống Thiền ngạc nhiên đến mức suýt hét lên vì cuộc gặp tình cờ gần như không thể tin này.

Có điều cô nhanh chóng bị cảm giác xấu hổ lấn át, lo lắng giải thích với Chung Linh Ngộ về tiếng gọi "Chú" không mấy lịch sự của mình: "Bạn học Chung, lúc đó tớ không dám mở mắt, mà giọng nói của cậu thật sự nghe rất thành thục đáng tin cậy, tớ chưa bao giờ gặp bạn học nam cùng lứa tuổi nào có khí chất giống như cậu. Vì vậy tớ mới gọi một tiếng "Chú", tớ nhận lỗi với cậu nhé, bạn học Chung à, cậu trông cực kỳ trẻ luôn đó."

Chung Linh Ngộ: "Ý của bạn học Tống Thiền là, tớ nhìn rất trẻ nhưng thực tế thì con người tớ đã khá già rồi đúng không"?

Tống Thiền: "Không phải đâu, tớ nói là khí chất của cậu lúc đó đã ảnh hưởng đến tớ."

Chung Linh Ngộ: "Khí chất của tớ so sánh với cậu thì có cảm giác khác biệt về tuổi tác à?"

Tống Thiền: "Khí chất của cậu rất tốt! Trước đó chỉ là do tớ hiểu lầm..."

Chung Linh Ngộ không đùa Tống Thiền nữa, chỉ vào trang sách, "Thầy đang nhìn chúng ta kìa."

Tống Thiền vội vàng ngậm miệng, lo sợ chuyên chú nhìn vào trang sách.

Chung Linh Ngộ hiển nhiên to gan hơn Tống Thiền nhiều, khi ánh mắt nghiêm nghị của thầy giáo vừa biến mất, anh chậm rãi ngước mắt lên nhìn người bên cạnh.

Tống Thiền lúc này, là một Tống Thiền Chung Linh Ngộ chưa từng thấy trước đây. Cô mặc bộ đồng phục giản dị, mái tóc rối bời ngoan ngoãn rũ xuống, khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn, cái cằm tròn không rõ nét, thậm chí thi thoảng khi cô cúi xuống đọc sách sẽ để lộ ra một chút nọng cằm mềm nhũn, giống như một cái bánh bao dễ thương vậy.

Chung Linh Ngộ bỗng có một loại cảm xúc rất kỳ diệu, giống như anh đang quan sát đánh giá một ấu trùng bướm.

Anh muốn cùng ấu trùng nhỏ đáng thương ngốc nghếch, hiền lành chậm chạp chỉ biết nằm trên mặt đất nhúc nhích cái thân mềm oặt này từng bước biến thành con bướm xinh đẹp tràn đầy tự tin trong ký ức của anh.

Khóe môi Chung Linh Ngộ nhếch lên, khi tình yêu dưới đáy mắt bắt đầu dâng trào lên anh chậm rãi thu ánh mắt lại.

Tống Thiền à, ngay từ thuở niên thiếu, số mệnh của chúng ta đã gắn chặt với nhau rồi.

Buổi trưa, Tống Thiền đi tìm em trai Tống Thanh ở lớp 10-7.

Như bao ngày khác, hai chị em vui vẻ cùng nhau đi xuống căn tin ăn cơm.

Tống Thanh gọi một đĩa cơm lớn, vui vẻ ăn kèm với dưa muối, "Tống Thiền à, may mà có thêm phần cơm kiểu Trung của chị bù vào thêm."

Lúc này, kỳ thật cậu ấy đã ăn hết hai phần thịt.

Tống Thiền thở dài, "Em ăn nhiều như vậy, mà thịt đi đâu hết rồi chứ?"

Lúc này cô không khỏi nhớ đến cánh tay dưới vạt áo sơ mi trắng của bạn cùng bàn, làn da mịn màng như sứ trắng, cơ bắp rắn chắc như tượng Hy Lạp cổ đại.

Tống Thanh vỗ ngực của mình, "Tống Thiền, chị yên tâm, em đã bắt đầu trổ mã rồi! Chỉ vài ngày nữa thôi, em sẽ trở thành một chú sói nhỏ!"

Tống Thiền: "Vậy thì em phát triển thật sự chậm đấy."

Tống Thanh là một người đần độn, là cái thùng cơm, dáng người gầy gò, nhưng lại có đường nét thanh tú xinh xắn như chị gái sinh đôi của mình, cộng thêm gương mặt trẻ con, trắng trẻo, không được tính là quá đẹp trai nhưng cậu có thừa vẻ đáng yêu, ngay cả ánh mắt trong veo cũng lộ ra vẻ ngốc nghếch, ngây ngô, nên từ đó giờ cậu rất được các bạn nữ yêu thích.

Bạn học nữ thường vì không chịu nổi được Tống Thanh lãm nũng, nên đã đưa bài kiểm tra cho cậu chép, vì vậy Tống Thanh dựa vào sự xinh đẹp của mình mà càng ngày càng đần hơn.

Vì có qua có lại mới toại lòng nhau, nên thỉnh thoảng Tống Thanh cũng sẽ trả ơn lòng tốt của các bạn ấy, chẳng hạn như bây giờ ——

"Chị ơi trong khối lớp mười một của chị có một tên con trai nhà giàu tên là Chung Linh Ngộ mới đến, chị có nghe nói không? Không phải em muốn hỏi đâu, mà là các bạn nữ lớp em nhờ em đi tìm hiểu, thật đó, chị tin em!"

"Chị có nghe nói." Tống Thiền lau miệng, ân cần đẩy chỗ cơm thừa đến trước mặt em trai, "Cậu ấy ngồi bên cạnh chị."

Trong dạ dày của Tống Thanh còn chút chỗ trống, cậu đang chuẩn bị vui vẻ thưởng thức đồ ăn chị gái cho thêm, chợt nghe thấy chị mình nói vậy thì bàn run lên, lật đổ đĩa ăn.

"Chị... Sao chị bình tĩnh thế." Tay Tống Thanh run rẩy như mắc bệnh Parkinson, "Cái anh đó là cậu ấm nhà giàu đó."

Tống Thiền nhẹ nhàng gạt hạt cơm trên mặt em trai mình, "Vậy thì có sao đâu, giàu thì cũng là gia đình người ta giàu, liên quan gì đến chúng ta."

Tống Thanh vỗ đầu một cái, ngây ngốc ngồi xuống, "Hình như đúng như chị nói thật."

Tống Thiền đưa thẻ cơm của mình cho Tống Thanh, "Em ăn chưa no thì có thể gọi thêm suất nữa, giờ tự học buổi tối chị còn có bài kiểm tra, chị không ăn cơm đâu."

Tống Thiền ăn cơm chỉ mất nửa tiếng, nhưng khi cô bước vào lớp, cô phát hiện hơn phân nửa các bạn học đều đang ngồi tại chỗ vừa học bài vừa gặm bánh mì.

Không xong rồi, thế này sao cô vượt qua các bạn được đây.

Cô nhanh chóng quay lại chỗ ngồi, lấy giấy bút ra và điên cuồng càn quét đề.

Chuông giờ ngủ trưa vang lên, có các bạn sao đỏ đi kiểm tra, nếu trong giờ ngủ trưa mà lấy đề ra làm sẽ bị trừ điểm thi đua!

Tống Thiền vốn định lén lút đọc sách dưới gầm bàn, nhưng bạn học Đổng Hiền Năng viết từ đơn lên bàn tay, bị hỏa nhãn kim tinh* của thầy chủ nhiệm phát hiện, rồi bị xách ra ngoài trấn an giáo dục lại. Tống Thiền lập tức bị dọa sợ nhắm chặt hai mắt lại.

*火眼金睛 “Hỏa nhãn kim tinh” là một trong 72 phép thần thông của Tôn ngộ Không - chỉ nhìn qua là có thể phân biệt đâu là yêu tinh, ma quỷ đội lốt, đâu là con người.

Một lúc sau, khi không còn nghe thấy tiếng động gì nữa Tống Thiền mới mở mắt ra.

Chung Linh Ngộ ở bên cạnh đặt tay lên bụng, thở dài.

Tống Thiền hỏi: "Bạn họ Chung, cậu đau bụng à?"

Chung Linh Ngộ nói: "Không có chuyện gì đâu, là do buổi trưa tớ không đi ăn cơm thôi."

Tống Thiền ngạc nhiên: "Tớ còn đang thắc mắc sao cậu về lớp nhanh thế, hóa ra là cậu không đi ăn trưa. Thời gian ăn trưa cũng dư dả lắm mà, sao cậu không đi ăn thế?"

Chung Linh Ngộ: "Tớ chưa quen với trường lắm, với lại thẻ trường cũng chưa làm xong."

Tống Thiền rũ hai hàng lông mày xuống nói: "Bạn học Chung, sao cậu không nói với tớ... Thôi vậy, là do bạn cùng bàn là tớ đây vô ý quá không để ý đến cậu."

Chung Linh Ngộ quay đầu qua nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Tống Thiền.

Tống Thiền nảy ra ý kiến: "Sau này cậu có thể đi ăn cơm với tớ."

Chung Linh Ngộ: "Sẽ không làm phiền cậu và những người khác chứ?"

Tống Thiền: "Không sao đâu, một người khác là em trai của tớ."

Cô thấy Chung Linh Ngộ không trả lời.

Hình như bạn học Chung có hơi sợ người lạ mặt, có phải cậu ấy cũng mắc chứng sợ giao tiếp xã hội giống cô không nhỉ?

"Vậy chỉ có hai người chúng ta đi ăn thôi cũng được."

Lúc này khóe miệng Chung Linh Ngộ mới cong lên, đồng ý với cô.

Tống Thiền nghĩ, đúng là bạn học Chung mắc chứng sợ giao tiếp xã hội rồi.

"Vậy tớ ngủ trước đây, ngủ ngon."

Tống Thiền quay mặt đi, gối đầu lên cánh tay.

Chất lượng giấc ngủ của cô vẫn luôn rất tốt, cô có một phương pháp độc đáo để nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tống Thiền đang định sử dụng phương pháp ngủ đã được thử nghiệm của mình, trăm lần hiệu quả cả trăm lần, thì bỗng cô nghe thấy một tiếng thì thầm từ phía sau đầu mình.

"Cậu cũng ngủ ngon nhé, bạn học Tống Thiền."

Trong nháy mắt đó, dường như có một dòng điện mỏng chạy vào màng nhĩ, từ màng nhĩ chạy đến bên quai hàm rồi nhanh chóng truyền vào tim cô.

Tống Thiền trợn tròn hai mắt phủ đầy tia máu.

Đáng ghét, cô không ngủ được.

Một lúc sau, ước chừng xung quanh mình không có động tĩnh gì, Tống Thiền mới lặng lẽ ngồi dậy.

Cô liếc nhìn Chung Linh Ngộ nằm bên cạnh.

Khi anh ngủ gương mặt quay về phía cô.

Tống Thiền vội vàng quay đầu trở lại.

Nhưng mà gương mặt tĩnh lặng đó, dường như rất đẹp.

Vẫn chưa chắc lắm, quay lại nhìn thêm cái nữa.

Đúng là rất đẹp.

Một gương mặt hoàn hảo như từ khuôn đúc ra không có lấy một khuyết điểm hay một góc chết nào.

Thật ra Tống Thiền có biết một chút chuyện liên quan đến Chung Linh Ngộ, không phải do cô tò mò muốn biết về anh, mà là tin tức truyền thông cứ mãi viết về cuộc sống thần bí ẩn đầy ưu việt của giới nhà giàu quý tộc. Cô vô tình nhìn thấy mẹ Chung Linh Ngộ một vũ công diễn viên sắc nước hương trời đứng đầu cả nước, và khuôn mặt điển trai với những đường nét lai hai dòng máu rõ ràng của bố anh.

Nhưng con trai của bọn họ được bảo vệ rất tốt, không một tấm hình nào của Chung Linh Ngộ bị lọt ra ngoài.

Tống Thiền liên tục lấy tay quạt quạt gương mặt mình.

Thời tiết nắng nóng này sẽ kéo dài bao lâu đây?

Sóng vai ngủ trưa cạnh một chàng trai như vậy, ngủ không được thật sự không thể trách cô được.

Lớp học yên tĩnh, chiếc quạt quay không ngừng, tấm lưng nam sinh ngồi cùng bàn phập phồng theo hơi thở, khuôn mặt đang ngủ vô hại như trẻ con, yết hầu nơi cổ họng thỉnh thoảng sẽ chuyển động lên xuống, những mạch máu xanh biếc ẩn dưới làn da trắng lạnh lẽo...

Tống Thiền điên cuồng quạt gió.

Tiết học buổi chiều bắt đầu.

Chung Linh Ngộ nhìn đôi mắt mệt mỏi của Tống Thiền ngồi bên cạnh, cô đang áp mặt vào bình nước, ngồi đó ngẩn người.

Anh nghiêng người lại gần quan tâm hỏi: "Cậu ngủ không ngon sao?"

Thật ta Chung Linh Ngộ cũng không ngủ, từ trước đến giờ anh không có thói quen ngủ trưa, trăm công nghìn việc khiến cho anh liên tục phải xử lý văn kiện và các hợp đồng, ngay cả khi các nhân viên của tập đoàn đang nghỉ ngơi.

Tất cả chỉ là để nâng cao hiệu quả công việc rồi về nhà sớm để cùng con trai, con gái và vợ của anh, anh không muốn lãng phí cuộc sống hữu hạn của mình ở một nơi lạnh lẽo như công ty.

Tống Thiền hừ mũi giọng mũi, "Ừm."

Chung Linh Ngộ nhíu mày.

Thế này không được rồi.

Anh có thể không ngủ, nhưng Tống Thiền không thể không ngủ được, nếu không anh kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì cơ chứ, khi vợ còn trẻ ngay cả giấc ngủ cơ bản nhất mà anh cũng không thể đảm bảo cho vợ mình, vậy người chồng như anh đây còn có tác dụng gì nữa?

"Vậy là cậu đang có chuyện gì phiền lòng sao?"

Tống Thiền đã mệt mỏi đến mức hoàn toàn không nghe ra Chung Linh Ngộ có hiềm nghi hoá thân thành cố vấn tâm lý, trả lời rất không thành thật: "Tớ nóng quá, nóng không ngủ được."

Chung Linh Ngộ đè nắp bút tự động xuống.

Anh kiếm nhiều tiền như vậy có tác dụng gì? Vậy mà giờ đây lại để cho Tống Thiền nóng không ngủ được.

Nhiệt độ buổi chiều còn cao hơn nữa, các học sinh đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về ai nấy đều nói nóng không chịu được.

Trong giờ ngữ văn, có người cầm sách để quạt gió, bị thầy Đới mắng cho một trận.

"Thế hệ sau này của các em thật sự không bằng thế hệ trước, môi trường học tập ba mươi năm trước còn khó khăn hơn thế này rất nhiều, người dân Tây Bắc thậm chí còn học trong bão cát!"

"Thầy chỉ muốn các em biết được khổ cực, khó khăn là như thế nào, vượt qua khổ nạn, mới có thể nên người!"

"Học hành dưới cái nóng thiêu đốt, rèn luyện tâm tính, đây là đang phát hiện tinh thần phấn đấu gian khổ của dân tộc Trung Hoa, và là thừa kế..."

"Xin chào thầy, xin hỏi lớp này là lớp mười 11-1 đúng không?" Một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh da trời, dè dặt cắt ngang lời giáo huấn của thầy giáo.

Thầy Đới trả lời: "Đúng vậy, anh tìm ai?"

"Chào thầy, chúng tôi đến từ điện khí A Ninh, chúng tôi đến để lắp đặt hai bộ điều hòa tủ lạnh cho lớp mình." Vừa dứt lời, anh nhân viên nhìn một vòng quanh phòng học, "Xin hỏi bạn học Chung Linh Ngộ có ở đây không, máy điều hòa em đặt đến rồi, phiền em ra ký tên."

Dưới ánh mắt mờ mịt của thầy Đới đang giảng giải về việc phải phấn đấu vượt qua khó khăn, và ánh mắt hâm mộ cùng soi mói của các bạn học, Chung Linh Ngộ ung dung đứng dậy, đi ra khỏi chỗ ngồi đến, nhấn cây bút bi trong tay kêu "Cạnh" một tiếng, đi đến trước mặt anh nhân viên khom người chống tay lên bục giảng, nhìn tờ giấy, "Ký ở đâu?"

Anh nhân viên chỉ chỉ: "Ký ở chỗ này."

Chủ tịch Chung Linh Ngộ thẳng người, ký tên của mình rồi lại hỏi: "Còn nữa không?"

Anh nhân viên: "Không có, hết rồi, đây là hóa đơn, em giữ lại."

Một loạt hành động trôi chảy như ông chủ khiến mọi người nhìn ngu luôn.

Các nhân viên lắp ráp làm việc rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã lắp xong máy điều hòa ở cuối lớp.

Khi gió lạnh vù vù thổi ra, làm mát không khí với tốc độ cực kỳ nhanh, Tống Thiền vui vẻ nhìn Chung Linh Ngộ, "Bạn học Chung, tớ thật may mắn khi có cậu!"

Chung Linh Ngộ xoay bút bi nhìn vẻ mặt sinh động đáng yêu của Tống Thiền.

Sau đó lặp lại câu nói trước đó của Tống Thiền.

"Cậu đã nóng đến mức không ngủ được rồi, vậy mà tớ không phát hiện ra, chung quy vẫn là do bạn cùng bàn là tớ đây vô ý quá không để ý đến cậu."

Tống Thiền thật sự sửng sốt.

Cô cầm lõi ngô luộc với vẻ mặt ngạc nhiên, trông giống như một con chuột con.

Chung Linh Ngộ bật cười thành tiếng.

"Bạn ơi, cậu có thể giúp tớ gọi bạn học Tống Thiền lớp các cậu không?"

Chung Linh Ngộ bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh nhanh tay lẹ mắt lập tức ngồi xổm xuống, hành động bất ngờ khiến Tống Thiền không kịp phản ứng.

Mái tóc ngắn của anh cọ vào bên ngoài đùi của Tống Thiền khiến cô vừa có chút đau lại vừa ngưa ngứa. Tóc nam sinh nhìn qua có vẻ mềm mại nhưng thật ra dày và cứng hơn tóc nữ sinh nhiều. Tống Thiền có chút mất tự nhiên kẹp chặt hai chân lại, gò má nóng bừng, "Bạn học Chung!"

"Tớ vừa bị rớt nắp bút, cậu đừng nhìn tớ."

Chung Linh Ngộ vừa nói chuyện vừa nhìn ra ngoài cửa từ khoảng trống dưới gầm bàn.

Tình hình không ổn rồi, áo vest cũng không che hết được, xem ra anh sắp bị lộ rồi.

Vì để bé con không quấy rầy đến thế giới của hai người, Chung Linh Ngộ đã nói dối bé con bây giờ anh đang ở nước ngoài.

Con trai tính tình điềm tĩnh, nhưng con gái lại bị anh chiều hư, con bé đã gọi điện khóc lóc kể lể với Chung Linh Ngộ rất nhiều lần. Rất có thể con bé vừa nhìn thấy anh sẽ quên hết những gì anh dặn dò, nhào đến nước mắt nước mũi gọi bố mất.

Đây đang ở lớp học, không phải ở nhà, hình ảnh đó Chung Linh Ngộ nghĩ cũng không dám nghĩ.

Quan trọng hơn là, anh phải giải thích với Tống Thiền thế nào đây?

Hay là anh đi trước một bước.

Nhưng thế nào Chung Linh Ngộ cũng không ngờ được anh vừa mới đi vòng ra phía sau, đã nghe thấy một tiếng gọi giòn giã.

"Bố!"

--------------------

Chung Linh Ngộ: Chung quy vẫn là tại người chồng này... Khi làm bạn ngồi cùng bàn vô ý quá không để ý đến em."

Tống Thiền: ?