Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 45



Trước giờ của một buổi tiệc rượu tối nào đó, người đàn ông mặc vest đứng trước gương, và có một đôi tay đang đưa lên thắt cà vạt cho anh.

Sau đó, đôi tay này vuốt lại cổ áo của anh: ''Chồng của em bây giờ trông đẹp trai quá đi.''

''Là ánh mắt của em tốt.''

''Phải không đó, vậy để em kiểm tra ánh mắt của anh nào. Anh cảm thấy sợi dây chuyền nào hợp với bộ váy này của em?''

''Viên sapphire này rất đẹp, làm tôn lên làn da trắng của em.''

''Đúng là rất hợp, nhưng bây giờ em có chút do dự, có cần phải thay bộ váy khác không.''

''Không cần thay đâu, bộ này đẹp lắm. Lúc ở nước M khi em thử bộ váy này, anh đã muốn dẫn em ra ngoài khoe khoang một vòng rồi, để cho người ta nhìn xem vợ của anh đẹp đến nhường nào.''

Bên cạnh có người khác đã nghe không nổi nữa: ''Chung Linh Ngộ, cậu giỏi khen vợ như vậy, đúng là không muốn sống nữa mà. Hay là cậu xuất bản sách, để cho ông chồng đầu gỗ kia của tôi đọc tham khảo chút.''

''Trùng Trùng nhà em còn chua hơn Chung Linh Ngộ nữa cơ, không biết có phải anh ấy học từ anh rể của mình không.''

''Đó là em trai chị học được những điều tinh hoa, về nhà làm vậy không phải là vì muốn dỗ em vui vẻ à? Trong lòng em không thấy ngọt ngào chắc?''

"Hứ, ngọt, ngọt chết em luôn.''

*

Chuyện khen ngợi vợ đối với Chung Linh Ngộ mà nói thì chỉ là như những hoạt động thường ngày của anh.

Mà hiện giờ Tống Thiền nghe được lại vui đến mức muốn quay vòng vòng.

Cho đến bây giờ chưa từng có ai khen cô như vậy.

Lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân như đang tỏa sáng.

Khi mọi người đi đến khu thắng cảnh, Tống Thiền ở phía sau lặng lẽ cầm tà váy lên ngắm nghía.

Cô càng nhìn càng thấy thích bộ quần áo này, mặc dù không có cảm giác thần tiên tung bay như bộ của Chung Hinh, nhưng tay áo lụa gấp nếp được tạo phồng màu trắng, áo khoác ngoài được thêu hoa hồng, những dải lụa trắng đung đưa theo mỗi chuyển động của cô, thật sự là một bộ quần áo Tây Vực vô cùng độc đáo.

Phía trước có rất nhiều du khách tụ tập, trên tấm biển có hình một con lạc đà.

Tống Thanh nhìn thấy lạc đà đi dạo trên cồn cát thì lập tức đứng bất động.

Cậu háo hức nhìn Chung Linh Ngộ: ''Em muốn cưỡi lạc đà.''

Chung Linh Ngộ không để ý đến cậu.

Tống Thanh nhích lại gần, làm nũng: ''Em muốn cưỡi lạc đà, anh rể ơi~ "

Chung Linh Ngộ: ''Cưỡi đi!''

Tống Thanh cười như một kẻ ngốc nặng hai trăm cân, nhanh chóng chạy đi xếp hàng mua vé.

Chung Hinh nhìn lạc đà đi lại khắp nơi trên cồn cát, kéo Tống Thiền lại: ''Nếu như sau này em không đi làm, em sẽ đến đây dắt lạc đà, mỗi ngày em sẽ tắm cho bọn chúng, chải lông, đút cỏ.''

Tống Thiền: ''Nghe có vẻ khá nhàn nhã thoải mái nhỉ.''

Mỗi một đội lạc đà đều có người chủ riêng, và tất nhiên người chủ cũng sẽ thuê người để dắt lạc đà.

Đợi một lúc rất lâu sau, người dắt lạc đà cuối cùng cũng trở lại.

Một thanh niên mặc áo đồng phục màu đỏ, từng bước đạp cát đi lại trong khu thắng cảnh, làn da trắng nõn bị rám nắng, tóc mai ướt đẫm mồ hôi dính lại hai bên thái dương. Cái nắng rọi xuống khiến cậu phải híp mắt lại, trông giống như động vật lim dim nằm trên gò cát.

Lúc Chung Hinh nhìn thấy rõ gương mặt người đi tới, biểu cảm phấn khích trên mặt lập tức biến mất: ''Sao lại là cậu?''

Chung Thừa cũng bất ngờ: ''Tạ Tinh Hiếu?''

Tạ Tinh Hiếu dắt lạc đà trở lại, từ xa cậu ta đã quan sát trang phục tiên nữ trên người Chung Hinh, đến gần cũng không chào hỏi, chỉ đưa tay về phía Chung Hinh.

Chung Hinh không đáp lại: ''Cái gì?''

Tạ Tinh Hiếu lạnh lùng nói: ''Thẻ số.''

Chung Hinh đưa thẻ số ra, trong đầu nghĩ cho dù Tạ Tinh Hiếu muốn theo đuổi cô ấy thì đuổi thế này cũng quá xa rồi.

Vì vậy cô ấy nói: ''Sao cậu biết tôi ở đây?''

Thật ra thì Tạ Tinh Hiếu không có ý định nhận người quen với Chung Hinh, nhưng khi cậu ta nghe thấy câu hỏi này thì không nhịn được trả lời: ''Câu hỏi này của cậu thật sự rất kỳ lạ đấy, tôi không biết cậu sẽ đến đây. Còn nữa, rốt cuộc cậu có muốn cưỡi lạc đà hay không đây?''

Chung Hinh đi tới: ''Tất nhiên là muốn cưỡi rồi, tôi ngồi ở đâu đây?''

Tạ Tinh Hiếu: ''Đâu cũng được.''

Lúc nói xong, cậu thấy một con lạc đà không nghe lời định đứng dậy, thì tiến lên sử dụng một phương pháp huấn luyện động vật đặc biệt để khiến nó ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.

Chung Thừa chọn con lạc đà thứ hai, Chung Hinh đi tới, nói thầm với anh trai: ''Em đã nói là cậu ta nên khiêm tốn một chút rồi, vậy mà anh nhìn đi, người ta theo đuổi em đến tận đây này.''

Chung Thừa: ''Em nói ai cơ, Tạ Tinh Hiếu?''

Chung Hinh kéo khăn choàng của mình khoác lại lên vai: ''Con người em ấy à khiến người ta phải chết mê chết mệt, em đúng là yêu nghiệt mà. Nếu mà biết trước cậu ta tới đây thì em đã không ăn mặc xinh đẹp thế này rồi.''

Chung Thừa: ''Em nghiêm túc đấy à?''

Cuối cùng Tống Thiền lựa chọn con thứ ba, cũng là ngồi con phía sau Chung Thừa, Chung Linh Ngộ ngồi sau Tống Thiền, cuối cùng là Tống Thanh.

Chỉ dạy du khách cưỡi lạc đà, là yêu cầu công việc của Tạ Tinh Hiếu.

Tống Thiền học theo Chung Thừa, nhấc chân lên thì bị Tạ Tinh Hiếu nhìn thấy, cậu ta lập tức lên tiếng cảnh cáo: ''Đừng lộn xộn.''

Chờ đến khi Tạ Tinh Hiếu đến trước mặt, Tống Thiền theo theo chỉ dẫn của cậu ta, ngồi lên được lạc đà, hai chân vững vàng đặt vào yên.

''Chỗ này.'' Tạ Tinh Hiếu chỉ vào vòng sắt trên yên lạc đà.

Tống Thiền đáp lại một tiếng '''Vâng'', sau đó đặt túi vào trong lòng.

Hành động này khiến Tạ Tinh Hiếu không hài lòng: ''Lúc cưỡi lạc đà đừng làm những động tác nhỏ không cần thiết.''

Tống Thiền giải thích: ''Chị sợ rớt túi.''

Tạ Tinh Hiếu không quá kiên nhẫn: ''Cho dù có rớt xuống cũng đừng nhặt lên. Con nữa, trong túi xách đừng có để đồ gì phát ra tiếng động, kẻo làm lạc đà hoảng sợ. Đừng chỉ vì một mình mình làm ảnh hưởng đến những người khác.''

''Cậu yên tâm, bọn anh sẽ không gây phiền phức cho cậu đâu.'' Chung Linh Ngộ ở phía sau lưng Tống Thiền, lên tiếng nói chuyện với giọng điệu thân thiết.

Tạ Tinh Hiếu không nói thêm gì nữa.

Khi lạc đà đứng dậy, Tống Thiền nắm chặt chiếc vòng sắt, xưa này cô vẫn luôn là một bé ngoan vô cùng nghe lời, sao có thể làm ra những hành động không cần thiết gây phiền phức cho mọi người khi cưỡi lạc đà được.

Có lẽ là do Tống Thiền cảm nhận được một chút địch ý không thể giải thích được nên khi Tạ Tinh Hiếu đi ngang qua, cô không khỏi cúi đầu nhìn một cái, cô chắc chắn là mình chưa từng gặp chàng trai này.

Không ngờ Tạ Tinh Hiếu cũng đột nhiên dừng lại trước lạc đà của Tống Thiền, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tống Thiền lập tức đối diện với ánh mắt lạnh lùng.

''Con lạc đà này của chị không nghe lời, té xuống đau lắm đấy.''

Tống Thiền có chút không vui.

Nhiều người như vậy, tại sao lần nào cũng chỉ cảnh cáo cô? Nghe có vẻ như cô là một nhân tố phản nghịch hay gì đó.

Có quá nhiều người cưỡi lạc đà trong khu danh lam thắng cảnh, và có những đoàn lữ hành trên khắp các vùng núi và đồng bằng. Tất cả các đoàn lữ hành trên con đường Tơ lụa trước đây đều không có ngoại hình gây chấn động như hiện tại.

Bạn không thể cưỡi lạc đà ngay mà phải tuân theo sự hướng dẫn điều động của nhân viên khu thắng cảnh.

Trong khi chờ đợi, Tống Thiền cuối cùng cũng hiểu Tạ Tinh Hiếu nói con lạc đà của cô là con không nghe lời nhất là vì sao rồi.

Đây là một con lạc đà nhỏ tuổi, giống như nó bị chứng rối loạn tăng động vậy, những con lạc đà già khác đều đứng yên không nhúc nhích, chỉ có một mình nó là đi khắp nơi.

Con của cô một hồi thì khịt mũi kêu hừ hừ với lạc đà của Chung Thừa, một hồi thì lại dụi đầu vào lạc đà của Chung Linh Ngộ, mà Tống Thiền ngồi trên lưng lạc đà bị ép đi vòng vòng quanh Chung Linh Ngộ.

''Mày có thể ngoan một chút không...''

Tiếc là lạc đà nghe không hiểu lời khẩn cầu của Tống Thiền, đặc biệt nhiệt tình rít lên với lạc đà của Chung Linh Ngộ, lạc đà của Chung Linh Ngộ thì không hề đáp lại nó, quay đầu đi chỗ khác, dáng vẻ từ chối giao tiếp.

Chung Linh Ngộ bật cười: ''Xem ra lạc đà của cậu rất thích lạc đà của tớ.''

Có trời mới biết giờ phút này Tống Thiền khó xử đến mức nào, hôm nay cô chỉ cần nói chuyện với Chung Linh Ngộ là sẽ lập tức căng thẳng, căng thẳng đến mức cô liên tục tránh mặt Chung Linh Ngộ, nhưng con lạc đà của cô lại là con rất thích gây sự chú ý.

Tống Thiền bất đắc dĩ cười gượng: ''Nhưng lạc đà của cậu rất lạnh lùng.''

Tống Thiền nói xong thì lạc đà bên dưới cô càng hưng phấn hơn, rên hừ hừ trực tiếp dính lên lạc đà của Chung Linh Ngộ, Tống Thiền cũng bị kéo theo, bắp đùi đè chặt vào quần Chung Linh Ngộ.

Cô hoảng hốt, muốn kéo lạc đà của mình rời đi, nhưng lại nhớ đến lời cảnh cáo của Tạ Tinh Hiếu, sợ bị ngã xuống, nên không dám cử động quá lớn.

Tống Thiền kéo lạc đà không nhúc nhích, thử thu chân lại, con lạc đà đột nhiên duỗi móng, và rồi mắt cá chân của hai người cọ xát qua lại với nhau.

Chung Linh Ngộ cũng không di chuyển được, con lạc đà của anh rất cố chấp, đứng im không nhúc như một pho tượng vậy.

Tống Thanh ở phía sau thấy được thì bật cười lớn tiếng như nhìn thấy gì đó mắc cười: ''Chị, hai người sắp mài bong ra rồi kìa.''

Mặt Tống Thiền đỏ đến mức có thể nhỏ ra được máu.

Muốn ám sát Tống Thanh.

Chung Linh Ngộ nhẹ nhàng sờ đầu lạc đà của mình: ''Xin lỗi, lạc đà của tớ không hiểu phong tình.''

Tống Thiền cố rặn cười hai tiếng: ''Ha, ha.''

Chằng bao lâu, đến lượt Tống Thanh gặp xui xẻo.

Khi nhóm người phía trước dừng lại chụp hình, lạc đà của Tống Thanh tiến về phía trước mấy bước, đúng lúc con lạc đà đối diện đang ang rộng hai chân ra.

Tống Thanh vỗ lạc đà của mình: ''Đi nào, chúng ta qua xem nó dạng chân ra làm gì.''

Lạc đà của Tống Thanh rất nghe lời, lập tức đi về phía đó.

Sau đó tiếng nước chảy xì xì vang lên.

''Này, này, này mày đừng đi qua đó!!!''

Chung Linh Ngộ nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn qua, trơ mắt chứng kiến một chân của Tống Thanh bị tưới ướt đẫm.

Tống Thanh òa khóc.

''Ai mà biết được chứ, bị lạc đà tiểu vào chân rồi hu hu hu hu!''

Lúc này, tình cờ bọn họ đang ở giữa một vòng di chuyển tuần hoàn, cảnh tượng này của Tống Thanh, vì vậy tiếng cười lớn vang vọng khắp núi non đồng bằng.

Chung Linh Ngộ quay đầu lại, thở dài nói: ''Lạc đà quá nghe lời cũng không phải là chuyện tốt.''

Sau khi cưỡi lạc đà đi một vòng, Chung Hinh kéo Tạ Tinh Hiếu lại hỏi: ''Ở chỗ này, nơi nào cao nhất?''

Tạ Tinh Hiếu chỉ vào đỉnh núi phía Đông: ''Cậu không nhìn thấy mọi người đều đang leo ngọn núi đó sao?''

Chung Hinh nhìn dòng người leo núi như đàn kiến nối đuôi nhau: ''Ngọn núi này, hai phút là tôi leo lên đến đỉnh.''

Nửa tiếng sau, Chung Hinh ôm cái thang gỗ ở giữa sườn núi, gào khóc: ''Còn bao lâu nữa mới lên tới nơi!''

Không ai có thể leo lên núi cát một cách duyên dáng cả.

Ngay cả tiên nữ cũng chỉ có thể dùng cả tay lẫn chân leo trèo như chó.

Chung Thừa ở phía sau cười em gái: ''Tiên nữ thì leo cái gì, bay lên đi chứ.''

Chung Hinh lau nước mắt, mặt dính đầy cát: ''Anh trai xấu!''

Tống Thiền cũng không bò nổi nữa, núi cát không giống với những ngọn núi bình thường khác, leo núi trong tư thế khom người thật sự rất mệt.

Cô muốn dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ, nhưng phía sau lưng cô người nối tiếp người, nếu như cô dừng lại, tất cả mọi người đều sẽ bị ''kẹt xe''.

Tống Thiền không thể làm gì khác hơn là tránh sang một bên.

Cô vừa mới di chuyển, đã vấp phải một chiếc cọc gỗ dưới cát, bị hoảng sợ hét lên một tiếng.

Chung Linh Ngộ vẫn luôn ở phía sau che chở cho Tống Thiền, anh thấy vậy lập tức đi tới đỡ cô, hai người cùng nhau đi đến cồn cát gần đó.

Cát mềm và lún nên rất khó đi lại.

Tống Thiền và Chung Linh Ngộ vốn đã ổn định rời đi, đột nhiên có một cậu bé chạy tới, Tống Thiền giật mình hoảng hốt không kịp tránh đi. Chung Linh Ngộ sợ Tống Thiền bị đụng trúng, anh không kịp suy nghĩ nhiều lập tức kéo cô vào trong lòng.

Khoảnh khắc này như bị đóng băng, có lẽ là một cảnh phim thần tượng cực kỳ đẹp mắt.

Nhưng ở một nơi núi cát đầy rẫy những bất ngờ sẽ không cho phép bất kỳ ai bước ra khỏi khu danh lam thắng cảnh với nụ cười.

Giây phút Tống Thiền nhào vào trong vòng tay của Chung Linh Ngộ, gót chân của Chung Linh Ngộ lún sâu vào trong cát, ngã xuống cồn cát.

Tống Thiền chống tay lên nền cát vội vàng đứng lên: ''Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu.''

Cô loạng choạng ngã xuống đất rồi khi đứng dậy được nửa chừng thì chân cô giẫm phải thứ gì đó, xong cô lại trượt chân ngã xuống người anh lần nữa.

Chung Linh Ngộ ho khan: ''Không sao, không sao.''

Tống Thiền vội vàng đứng lên, cơ thể lắc lư mãnh liệt, lúc này Chung Linh Ngộ bị cát bắn vào mắt nên nghiêng người tránh đi rồi chờ Tống Thiền đỡ lấy. Còn Tống Thiền lảo đảo một cái lui về phía sau ngồi bệt xuống, cô theo bản năng chống tay xuống đất, nhưng cô không chống nổi, mà lại vô tình đẩy Chung Linh Ngộ vất vả lắm mới bò dậy được ngã ngược lại vào trong cát.

Núi cát rất cao, nếu là người sợ độ cao nhìn thấy hai chân sẽ nhũn ra không đứng nổi, cát vừa lún vừa dốc, khiến người ta có cảm giác như bị treo lơ lửng trên không trung, ngã xuống rồi không bỏ dậy nổi.

Tống Thiền càng muốn đứng dậy, càng không đứng dậy nổi, trong một phút cô đã nhào lên người Chung Linh Ngộ ba lần, khiến cát vàng tung bay khắp trời, là một mớ hỗn độn.

Chung Hinh, Chung Thừa với Tống Thanh đứng ở trên đỉnh núi cách đó mười mét, bọn họ muốn giúp một tay, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì từ bỏ việc gia nhập.

Tống Thiền tuyệt vọng đến mức chỉ muốn vùi mình xuống cát ngay tại chỗ.

Lần thứ N gặp mặt chồng tương lai, cô đã đẩy anh vào một cơn bão cát.

Sau này, sau này...

Tống Thiền nằm ngửa ra.

Chung Linh Ngộ ở bên cạnh đã vực dậy được.

Anh cố gắng đứng vững, đưa tay kéo Tống Thiền lên.

Tống Thiền hoàn toàn không hề có chuẩn bị trước, hai chân cô khụy xuống quỳ lên cát, hai tay đẩy một cái, trực tiếp đẩy Chung Linh Ngộ lăn xuống núi.

Chung Linh Ngộ từ giữa sườn núi, lăn xuống đến tận chân núi.

Cuối cùng nằm trên đống cát, vừa ho sặc sụa vừa nhổ cát trong miệng ra, trông giống như một con nghêu ăn cát.

Người qua đường đều bị cảnh tượng này làm cho sốc ngây người.

Tống Thiền vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, ngây người như phỗng.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Thiền nhìn về phía chân núi: Chồng của em ơi, anh còn sống không...