Chung Hinh ngồi trên bậc thềm của trung tâm y tế, ngẩng đầu lên ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời.
Cô ấy không biết bên trong phòng bệnh đã xảy ra chuyện gì, vẫn còn đang lo lắng cho Tống Thiền và Chung Linh Ngộ.
Sáng sớm ở khu du lịch Cha-Ka, bầu không khí trong lành, vạn vật đều tĩnh lặng. Mỗi một hương hoa, dường như đều mang cho mình một vài câu chuyện mờ ảo riêng.
''Bác sĩ, ở đây có một bệnh nhân, làm phiền đến xem anh ấy một chút.''
Chung Hinh nghe thấy giọng nói này thì quay đầu lại.
Người đó cũng nhìn thấy Chung Hinh.
Ánh mắt Chung Hinh đầy vẻ nghi ngờ và ngạc nhiên, như muốn hỏi tại sao cậu lại ở chỗ này.
Vẻ mặt của đối phương cũng giống như cô.
Sau khi bác sĩ đưa bệnh nhân vào, Tạ Tinh Hiếu đi tới ngồi xuống bên cạnh Chung Hinh.
''Người nhà cậu có người bị phản ứng cao nguyên à?''
Chung Hinh đáp: ''Là Chung Linh Ngộ ấy.''
Tạ Tinh Hiếu: ''Không ngờ là anh ấy luôn đấy.''
Chung Hinh: ''Sao cậu lại có nhận định như vậy? Nếu không thì cậu nghĩ là ai?''
Tạ Tinh Hiếu: ''Thì là cô gái đi chung với cậu, trông khá yếu đuối, nên tôi cứ tưởng là chị ta.''
Chung Hinh: ''Tống Thiền ý hả?''
Tạ Tinh Hiếu: ''Chị ta tên là Tống Thiền à.''
Chung Hinh: ''Bây giờ cậu mới biết sao? Tôi tưởng cậu phải biết lâu rồi chứ.''
Tạ Tinh Hiếu: ''Cậu cảm thấy chị ta có điểm nào khiến tôi cần phải chú ý sao?''
Chung Hinh như thể không nghe thấy những lời này của Tạ Tinh Hiếu.
Cô ấy ngơ ngác nhìn đường phố vắng tanh.
Tạ Tinh Hiếu không nghe thấy câu trả lời, cậu ta nói với giọng không rõ ràng: ''Cậu có biết khi đang nói chuyện với người khác rồi đột nhiên ngẩn người là rất bất lịch sự không hả?''
Chung Hinh lắc đầu, mái tóc đuôi ngựa rối bù lắc lư theo: ''Không phải, chỉ là đột nhiên tôi có chút xúc động thôi.''
Tạ Tinh Hiếu: ''Cậu cảm thấy tôi có nhàm chán như vậy không, hứng thú với những thứ như tâm tình xúc động vô dụng này của cậu?''
Chung Hinh tự mình lẩm bẩm: ''Thị trấn nhỏ Cha-Ka được sinh ra nhờ ngành du lịch phát triển. Có nghĩa rằng những người đến rồi đi hay ở lại đều là khách qua đường. Ban ngày náo nhiệt ồn ào bao nhiêu, nhưng đến ban đêm lại vô cùng vắng vẻ, bởi vì người đến rất nhanh đã lại đi. Cho dù có náo nhiệt vui vẻ đến đâu, thì cảnh tượng sôi động đó mỗi một ngày đến từ những nhóm người khác nhau.''
Mặc dù Tạ Tinh Hiếu ngoài miệng nói không hứng thú, nhưng vẫn ở bên cạnh yên lặng nghe Chung Hinh nói chuyện.
''Thị trấn nhỏ này, có chút cô đơn. Giống như nó sinh ra trên cuộc đời này đã được định sẵn sẽ không có người ở bên cạnh bầu bạn lâu dài, đây là số mệnh sao.''
Ánh mắt của Tạ Tinh Hiếu dừng lại trên gò má trắng trẻo sạch sẽ của Chung Hinh một lúc rất lâu.
Một lúc sau, Chung Hinh cũng quay qua nhìn cậu ta, Tạ Tinh Hiếu đón lấy ánh mắt đen nhánh như quả nho đen của cô ấy. Phải là một gia đình thế nào, mới có thể nuôi dạy ra một cô gái ngây thơ không rành sự đời thế này.
Rõ ràng cô ấy bằng tuổi với mình, nhưng vì sao cô ấy có thể vừa tình cảm lại vừa giản dị như vậy?
''Cậu đang suy nghĩ gì thế, Tạ Tinh Hiếu?''
Tạ Tinh Hiếu sát lại gần hơn, trong mắt lóe lên một tia trêu chọc ranh mãnh: ''Cậu không hỏi tại sao tôi lại xuất hiện ở đây sao?''
Chung Hinh: ''Tôi cần phải tò mò về hành trình của cậu sao?''
Tạ Tinh Hiếu: ''Là tôi tự đa tình rồi.''
Chung Hinh: ''Vậy nên tại sao cậu lại ở chỗ này?''
Tạ Tinh Hiếu: ''..."
Tống Thanh đứng ở bên cửa gọi Chung Hinh, nói Chung Linh Ngộ đã tỉnh rồi, Chung Hinh chạy thật nhanh vào trong phòng bệnh.
Bên ngoài trung tâm y tế chỉ còn lại Tạ Tinh Hiếu.
Cậu ta nhìn lên bầu trời, nghiêng đầu nghĩ đến câu nói kia của Chung Hinh.
—— Là vì ly biệt, nên được sinh ra trên đời này, cho nên trong thời gian dài của sinh mạng vô tận này, nó sẽ luôn là người ở lại trải qua ly biệt xa cách.
Nó đứng ở đây, rõ ràng không hề nhúc nhích, nhưng lại không khác gì một kẻ lang thang.
Tạ Tinh Hiếu đột nhiên bật cười.
Cậu ta có thể nói ra được những lời tổn thương người như vậy, rốt cuộc là được thừa hưởng từ ai đây?
*
Lúc trời gần sáng, Chung Linh Ngộ từ bệnh viện trở về nhà nghỉ.
Anh vẫn có thể ngủ thêm một một giấc nữa đến khi phải trả phòng lúc mười hai giờ trưa.
Theo lời của Chung Linh Ngộ thì ngực anh đã không còn đau nữa, có thể lên đường đi Đại Sàn Đán.
Tống Thiền mua cho Chung Linh Ngộ năm bình thở oxy, và ba cái gối dưỡng khí: ''Nếu lúc ở trên cao nguyên anh xài hết thì phải làm sao đây? Em đã tính rồi, những thứ này chỉ có thể duy trì khi anh lái xuống một độ cao so với mặt biển thấp hơn thôi.''
Chung Linh Ngộ không khỏi bật cười khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng, như thể cô đang phải đối mặt với một kẻ thù vô cùng đáng gờm.
''Vậy còn đồ án của em thì sao?''
Chung Linh Ngộ đến gần Tống Thiền, cúi đầu nhìn vào mắt của cô, giọng êm ái.
Tống Thiền nói đúng sự thật: ''Đồ án của em không quan trọng bằng anh.''
Anh giống như nghe được một câu trả lời rất hài lòng, đôi mắt anh cong cong như vầng trăng khuyết treo ngược trong làn nước.
Yến Vi Tang lấy dũng khí chen vào: ''Như vậy đi, để tớ lái xe, lái chậm một chút cũng không sao đâu.''
Tống Thanh sợ hãi: ''Không phải chị nói chị vừa đụng nát một chiếc Lamborghini sao.''
Vẻ mặt Yến Vi Tang kiên quyết: ''Lần trước chỉ là chị đạp nhầm chân ga thành chân phanh thôi, lần này nhất định sẽ không mắc sai lầm nữa.
Cô ấy chưa nói những lời này thì vẫn còn ổn, lời vừa thốt ra xong, tất cả mọi người đều điên cuồng lắc đầu.
''Để tôi lái xe cho.''
Tạ Tinh Hiếu xuất hiện trước cổng nhà nghỉ, ẩn dưới chiếc mũi lưỡi trai là đôi mắt đen lạnh lùng, giống như quả dâu tằm ướp lạnh vậy.
Tống Thanh nhìn quay, đây không phải là đại ca đứng đầu khối bọn họ sao, cậu vội vàng trốn sau lưng Yến Vi Tang, nắm lấy vạt áo của cô ấy: ''Chị Yến, đột nhiên em chỉ tin tưởng kỹ thuật lái xe của chị thôi.''
Cơ thể Yến Vi Tang cứng đờ, đầu gối như nhũn ra, lỗ mũi cảm giác có một dòng nước âm ấm.
Tống Thanh lại đẩy Yến Vi Tang một cái: ''Chị, chị mau thể hiện một chút đi.''
Yến Vi Tang: Còn đẩy nữa, thanh máu sẽ về không đấy.
Một chị đại ngang ngược chầm chậm ngã xuống đất.
''Người bị phản ứng cao nguyên, tốt nhất là không nên lái xe. Mặc dù bây giờ đã không còn triệu chứng gì, nhưng cũng không thể đảm bảo sau đó sẽ không sao, đừng trông chờ vào may mắn. Mặc dù tôi mới vừa thi bằng lái, nhưng kỹ thuật lái xe rất khá, anh thử một chút là biết.''
Chung Linh Ngộ suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lý: ''Vậy thì làm phiền cậu rồi.''
Cách Tạ Tinh Hiếu lái xe đúng thật là không giống một tay lái mới, Chung Linh Ngộ ngồi bên ghế lái phụ quan sát cậu ta rất kỹ.
''Cậu lái xe thật sự rất ổn định đấy.''
Chung Linh Ngộ cầm gối oxy, hít một hơi oxy rồi nói.
''Quá khen, mọi người nói tôi được di truyền từ bố. Chung Thừa thì sao? Cậu ta thi bằng lái chưa?''
Chung Linh Ngộ trả lời: ''Thằng bé thì chưa.''
''Cho nên một mình anh lái hơn ba nghìn cây số á hả, không có một người nào lái thay anh sao?''
''Vậy chứng minh rằng tay lái của tôi rất tốt, phải không nào.''
''Tốt thật.''
Tạ Tinh Hiếu nói xong thì giúp Chung Linh Ngộ bóp gối oxy.
''Anh phải vừa bóp vừa hít mới được.''
Tống Thanh ngồi ở phía sau cười lớn một tiếng vô cùng không đúng lúc: ''Hahaha, anh ơi trông anh cứ như con mèo giẫm phải sữa tươi á.''
Lần này đã có người hóa giải được sự không đúng lúc mất tự nhiên của cậu.
Yến Vi Tang tiếp lời: ''Em đừng nói nữa, thật sự rất sống động đấy.''
Chung Linh Ngộ ngước mắt nhìn lên kính chiếu hậu, anh thấy Tống Thiền cũng đang cười híp mắt, hiển nhiên đã hòa nhập lại với mọi người.
Chung Linh Ngộ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đến giờ anh vẫn chưa biết được tại sao trước đó Tống Thiền lại có thái độ như vậy, nhưng cô đã cười là tốt rồi.
Chỉ cần Tống Thiền không ghét anh, như thế nào cũng được.
''Tống Thiền, em ăn kẹo không?''
Hành động này có chút cố ý, giống như là cố tình muốn nói chuyện với ai đó nên mới làm như thế.
Chính bản thân Chung Linh Ngộ cũng biết điều đó, cho nên anh mở to hai mắt quan sát phản ứng của Tống Thiền.
Tống Thiền đưa tay nhận lấy kẹo từ Chung Linh Ngộ: ''Vậy em lấy vị nho.''
Tống Thiền muốn để cho anh yên tâm, lần này cuối cùng cô cũng dám nhìn thẳng vào mắt Chung Linh Ngộ mỉm cười.
''Vị đào để lại cho anh.''
Chiếc xe lắc lư di chuyển, bên trong xe lại vô cùng yên tĩnh.
Chung Hinh nắm lấy ngón tay của Chung Thừa, không che giấu được nội tâm phấn khích của mình.
Tống Thanh thì tỏ vẻ ngạc nhiên.
Yến Vi Tang cắn hạt dưa, liếc nhìn Tống Thiền, rồi lại nhìn Chung Linh Ngộ, giống như phát hiện ra điều gì đó không thể tin được.
Ngay cả Tạ Tinh Hiếu, người đang lái xe cũng nhìn lên kính chiếu hậu quan sát tình hình phía sau.
Nhưng Tạ Tinh Hiếu chỉ liếc nhìn một cái, biểu cảm vẫn lạnh nhạt vô vị như thường.
Những hồ Ngọc Bích ở Đại Sài Đán rải rắc khắp nền đất bùn cứng giòn do muối kiềm hóa. Chúng có màu xanh như ngọc lục bảo, một màu xanh thẳm tựa đá quý, ánh lên vô vàn màu sắc khác nhau, đẹp đến mức khiến con người ta phải rung động.
Muối trắng ngưng tụ ở dưới nước, tạo thành những tảng muối giống như trứng khủng long. Tống Thanh nhúng tay vào trong nước, đến khi tay khô, trên cánh tay của cậu xuất hiện một lớp muối mịn. Cậu mừng như điên, nhanh chóng lau khắp lên trên mặt mình.
Yến Vi Tang bị cậu chọc cười không ngừng.
Cậu nhóc đáng yêu ngọt ngào, trở nên mặn rồi.
Mọi người ai nấy tự tách ra đi chơi, mỗi người có được niềm vui cho riêng mình.
Chung Linh Ngộ dẫn Tống Thiền đi lên một chiếc tàu hỏa nhỏ, camera bay điều khiển từ xa bay theo phía sau.
Tống Thiền đang thưởng thức hồ muối, Chung Linh Ngộ từ bên cạnh sát lại gần: ''Tống Thiền, nhìn vào ống kính.''
Anh chỉ vào camera bay trên bầu trời.
Tống Thiền chợt nhận ra Chung Linh Ngộ đã điều khiển camera bay qua đỉnh đầu cô.
Anh còn thân thiết nhắc nhở: ''Góc này sẽ khiến mặt em trông nhỏ hơn.''
Tống Thiền nghe vậy thì cười híp mắt, mái tóc cô tung bay trong gió, thổi hất về phía Chung Linh Ngộ.
Chung Linh Ngộ rời mắt khỏi camera bay điều khiển từ xa đang bay trên bầu trời, bình tĩnh nắm lấy mái tóc đang bay của Tống Thiền, anh hơi nghiêng mặt sát lại gần Tống Thiền hơn một chút, ở một góc nơi camera bay không quay đến, khóe môi anh nhếch lên nở nụ cười.
Trong tiếng chuông leng keng, đoàn ga tàu hỏa đã đến trạm.
Tống Thiền chạy đến hồ muối hình trái tim, tung tăng bước đi vẫy vẫy Chung Linh Ngộ: "Linh Ngộ, anh mau đến đây!''
Chung Linh Ngộ chen ra khỏi dòng người, khó khăn giẫm lên đất muối đi về phía cô.
Tống Thiền nóng lòng không chờ nổi nữa kéo Chung Linh Ngộ đến lại gần mình, cô nhờ một cô gái trẻ gần đó: "Chị ơi, chụp giúp bọn em một tấm hình được không ạ, em cảm ơn.''
Chung Linh Ngộ có chút khó hiểu: "Chúng ta có camera bay điều khiển từ xa mà, tại sao còn cần người khác chụp hình giúp?''
Tống Thiền nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính: ''Chụp hình như vậy sẽ đẹp hơn.''
Ngày hôm qua lúc ở hồ muối, cặp đôi đi hưởng tuần trăng mật cũng chụp hình giống như vậy.
Nhưng lúc Tống Thiền giúp cặp vợ chồng son đó chụp hình, trong lòng cô đang suy nghĩ, trong tương lai cô và Chung Linh Ngộ cũng sẽ đi tuần trăng mật như vậy sao? Có khi nào bọn họ cũng sẽ giống thế này, cùng nhau dạo bước ở một thành phố xa lạ nào đó, rồi dừng lại trước một khung cảnh tuyệt đẹp, nhờ những người du khách đi ngang qua giúp chụp một tấm hình hai người.
Cô gái trẻ và em gái của cô ấy rất nghiêm túc thảo luận góc chụp đẹp nhất, quá trình này có hơi lâu, Chung Linh Ngộ rất kiên nhẫn phối hợp.
Khi bọn họ đến gần và trả lại máy ảnh cho Tống Thiền, trong mắt hai người họ lóe lên sự ngưỡng mộ không hề che giấu: ''Chị em, bạn trai cậu đẹp trai thật đấy nha!''
''Cậu là người nước nào thế? Nhìn cậu giống như con lai á.''
''Ông nội tôi là người nước E.''
Tống Thiền cười rất tươi, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác vô cùng kiêu ngạo và tự hào khi có một người chồng quá đẹp như vậy.
Chung Linh Ngộ dường như cũng nhận ra, Tống Thiền không vội vàng lo lắng giải thích khi có người hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ.
''Đi thôi, em còn muốn chụp ở chỗ nào nữa?''
''Chỗ nào cũng được.''
Bước chân của Tống Thiền rất nhanh nhẹn, cô vui vẻ đến mức sắp bay lên rồi.
Cô rất hiếm khi thể hiện sự vui vẻ của mình mà không một chút e dè thế này, mấu chốt cũng là do Chung Linh Ngộ dung túng cô.
Sau khi rời hồ Ngọc Bích, chiếc xe chạy trên đường quốc lộ hướng về Gò Lương, bốn bề đều là sa mạc,với vô số các tảng đá bị gió xói mòn có thể dễ dàng tìm thấy ở khắp nơi, chúng giống như một đội quân tiến thẳng vào gió và cát, đi bộ trong gió và cát hàng triệu năm, cuối cùng bị mắc kẹt trong sa mạc mãi mãi.
Trên mặt nước trong xanh là tòa tháp đá khổng lồ.
Dưới sự hướng dẫn của Yến Vi Tang, Tống Thiền đã chụp được khung cảnh tuyệt đẹp của những mỏm đá bị phong thực trên mặt nước.
Bất tri bất giác đã đến buổi trưa, bọn họ lái xe đến khu cắm trại, dụng cụ cắm trại của Chung Linh Ngộ cuối cùng cũng được sử dụng.
Bày bàn gấp ra, hôm nay mọi người cùng nhau ăn lẩu nào.
Chung Linh Ngộ lấy ba cái máy của mình ra, theo thứ tự là máy làm mì, máy làm nước soda, máy pha cà phê, Tạ Tinh Hiếu nhìn thấy thì khen ngợi: ''Anh, anh đúng là không hổ là cơ trưởng.''
Chung Hinh cầm một túi tôm trơn nhẵn, cười đến gập cả người lại, như thể cuối cùng cô ấy cũng có cơ hội cười nhạo người bố già của mình.
Chung Thừa và Tống Thiền đang tìm gia vị ở phía sau cốp xe, Chung Thừa thấy cảnh này thì nói với Tống Thiền: ''Tính tình của bố rất tốt, sao trước đó mẹ lại sợ bố vậy ạ?''
Lúc Chung Linh Ngộ ngất xỉu, Chung Hinh Chung Thừa hỏi nguyên nhân, Tống Thiền đã thành thật nói chuyện cô đã biết thân phận thật của Chung Linh Ngộ.
Tống Thiền giải thích: ''Không phải kiểu sợ hãi đó, mà là... Kiểu sợ hãi khi nhìn thấy giáo viên đến á.'' Cô hạ thấp giọng, có chút xấu hổ.
Khí chất của một vị chủ tịch, không thể coi thường được.
Chung Thừa khích lệ Tống Thiền: ''Mẹ nên thử tiếp xúc với bố nhiều hơn.''
Tống Thiền đồng tình với quan điểm của con trai, cô lại bắt đầu sầu tư suy ngẫm đề tài để bắt đầu một câu chuyện.
Chung Linh Ngộ đang một mình nấu lẩu dưới mái hiên che nắng.
Tống Thiền đột nhiên xuất hiện sau lưng anh.
''Chung Linh Ngộ.''
''Hửm?''
''Anh có thể đánh giá ngắn gọn về dáng vẻ của em trong tương lai không?''
Bàn tay đang cầm muôi của Chung Linh Ngộ run lên.
Câu hỏi chết chóc!
Nếu trả lời không tốt, sợ là hồn của anh sẽ trực tiếp trở về với mặt nước ở Hồ Muối đá phong thực này.