Mặc dù từ lần đó, sau khi Tống Thiền biết được chuyện Chung Linh Ngộ là chồng tương lai của cô, Tống Thiền cảm thấy chuyện này ngược lại đã giúp ích Chung Linh Ngộ rất nhiều. Anh ngược lại không thèm giả vờ nữa mà trắng trợn dụ dỗ cô.
Sau chuyện đó... Đặc biệt là vào mỗi buổi sáng, khi Tống Thiền tỉnh dậy bên cạnh anh, người này được voi đòi tiên, mỗi lần nói chuyện đều không chú ý đến khoảng cách, cứ sát sàn sạt lại gần cô, khiến cô lầm tưởng anh sắp hôn cô, trái tim nhỏ bé của cô lại đập loạn xạ hết lần này đến lần khác.
Anh có một điểm tốt là rất biết phân biệt thời điểm.
Nhưng liên quan đến việc quyến rũ cô thì anh lại không phân biệt lúc nào nên lúc nào không.
Mỗi ánh nhìn của anh đều tràn ngập tình cảm nồng đậm, ánh mắt nóng bỏng, giống như muốn đốt cháy một lỗ hổng trong trái tim của ai đó.
Tống Thiền cuối cùng cũng bắt đầu bại trận trước anh, cô trở nên hoảng loạn và bối rối.
Câu nói "Anh muốn cưới em" mỗi buổi sáng kia của Chung Linh Ngộ, không phải là lời nói mơ hồ vô nghĩa, mà là lời thổ lộ của một người đang mê man với tình yêu sâu đậm.
Anh thật sự muốn làm điều đó.
Nhưng Tống Thiền lại không quá đặt nặng chuyện này, cô không coi là thật nên luôn trêu chọc tránh né đề tài này. Việc này ép Chung Linh Ngộ bắt đầu phải triển khai thế tấn công, ép buộc thi hành.
Đến mức mà dã tâm và mục đích của anh đều hiện rõ trong ánh mắt, mỗi lúc một gần hơn, càng trở nên nguy hiểm hơn.
Thỉnh thoảng chỉ cần nhìn nhau, tâm trạng ngày hôm đó cô bị anh nắm mắt cá chân rồi lôi đến giữa giường lại ập đến, chạm tới tận đáy lòng khiến cô run sợ.
Vì vậy mà mấy ngày gần đây Tống Thiền có xu hướng trốn tránh Chung Linh Ngộ, mỗi lần đều lấy lý do phải tập dợt cho buổi tiệc liên hoan tốt nghiệp của trường để qua loa lấy lệ với anh.
Chung Linh Ngộ kiên nhẫn đến lạ thường, thậm chí còn nở nụ cười: "Được rồi, vậy anh sẽ chờ sau khi em biểu diễn xong.''
Khi đó anh đang ở trong thư viện, đeo một cặp mắt kính và viết luận văn, cây bút xoay giữa các ngón tay anh, đôi mắt đằng sau tròng kính đầy sự thông cảm và thấu hiểu.
Tống Thiền như trút được gánh nặng, Chung Linh Ngộ trước mắt cô lúc này trông giống như một người vô cùng bình thường.
Ế? Tại sao cô lại có cách miêu tả kỳ lạ như vậy nhỉ?
Thật ra thì lời này của Tống Thiền không hoàn toàn là sai.
Buổi lễ liên hoan năm mới này là cơ hội cuối cùng để Tống Thiền đạt được tín chỉ môn nghệ thuật. Dù không muốn nhưng cô vẫn phải tham gia để làm đẹp hồ sơ cho việc học cao lên hoặc đi học trao đổi trong tương lai.
Lần này Tống Thiền khá may mắn, cô cùng mấy người chị em đang trong hoàn cảnh tương tự tạo thành một nhóm nhỏ, sau khi thảo luận bọn họ quyết định biểu diễn một điệu múa cổ điển.
Nhờ có buổi ra mắt mẹ Chung Linh Ngộ là Quan Ý Nồng, sau đó Tống Thiền về nhà tìm rất nhiều giáo trình hướng dẫn múa của bà. Từ đó trở đi, Tống Thiền từ người hâm mộ, yêu thích xem nhảy múa, nay đã bắt đầu cố gắng luyện tập, nên việc biểu diễn trong buổi liên hoan của nhà trường đối với Tống Thiền không còn quá khó khăn nữa.
Tiết mục của Tống Thiền bị dồn xuống gần cuối chương trình, khi cô chuẩn bị lên sân khấu, dây kéo trang phục của cô dường như bị kẹt, không thể kéo xuống được.
Nhưng cô bắt buộc phải thay trang phục và lên sân khấu ngay, thời gian không chờ đợi một ai.
Tống Thiền nghe thấy tiếng bước chân, cô tưởng là mấy chị em trong nhóm: "Có thể giúp tớ kéo khóa lên được không? Cảm ơn nha."
Cô vô cùng chán nản, cánh tay đau nhức khủng khiếp.
Lúc này, hai bàn tay to lớn ôm lấy lưng cô, đáp lại yêu cầu của cô: ''Được.''
Cả người Tống Thiền cứng đờ, giọng nói căng thẳng: "Chung Linh Ngộ... Sao anh lại ở đây?''
Chung Linh Ngộ một tay giữ vạt áo bị lệch của cô, một tay giữ lấy dây kéo: "Mọi người đều đã rời đi rồi, nhưng em vẫn chưa ra ngoài, nên anh đến xem em một chút."
Buổi tiệc liên hoan tối nay đã diễn lố thời gian dự kiến, người biểu diễn tiết mục trước đó rời đi sau khi biểu diễn xong, mà đồng đội của Tống Thiền đều đã ra phía trước để trang điểm, cho nên không còn ai ở phía sau hậu trường này.
Tống Thiền siết chặt ngón tay, một giây dài tựa như một năm ròng: "... Vẫn, vẫn chưa xong sao?"
''Tống Thiền.''
''Sao thế ạ?''
"Anh nhớ sắp tới sinh nhật 21 tuổi của em rồi, đúng không?"
Chung Linh Ngộ đột nhiên nhắc đến chủ đề không liên quan này khiến cho Tống Thiền trong phút chốc hoang mang lo sợ.
"Em cảm thấy vẫn còn lâu nữa mới tới."
''Còn lâu nữa? Sinh nhật, hay là cái khác?'' Bàn tay Chung Linh Ngộ đỡ lấy mái tóc dài của Tống Thiền, anh nhìn vào đôi mắt ngấn nước của Tống Thiền trong tấm gương trước mặt.
Tống Thiền né tránh ánh mắt của anh, một tầng hơi nóng bắt đầu tỏa ra từ dưới làn da mỏng manh của cô, khiến hai gò má cô ửng hồng, giống như một bông hồng rực cháy trong quả cầu băng tuyết.
"Nãy em nghe nhầm mất."
Hai bên thái dương Tống Thiền đổ mồ hôi, cô hối hận vì sợ lạnh mà đã dán quá nhiều miếng dán giữ ấm, bây giờ cô lại nóng đến mức cảm giác như bị nướng trên bếp lửa.
''Em nghe nhầm cái gì? Anh muốn tổ chức sinh nhật cho em chứ không phải đang ám chỉ em đủ tuổi kết hôn theo pháp luật quy định.''
Với một tiếng "Rẹt'' giòn giã vang lên, dây kéo nhẹ nhàng trượt xuống, Tống Thiền sợ đến mức nhanh chóng che lại phần cổ áo lỏng lẻo của mình.
Nhưng cô đã lo lắng quá mức, phần cổ áo chỉ để lộ xương quai xanh của cô, Chung Linh Ngộ đã giúp cô giữ nó lại.
Tống Thiền ý thức được bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, lập tức ngẩng đầu lên nhìn vào gương, Chung Linh Ngộ đang nhìn cô chằm chằm, quả nhiên trong mắt anh có chút hờn trách: ''Em cho rằng anh không biết phân biệt trường hợp đến vậy sao?''
Mặc dù vẻ mặt anh rất nghiêm nghị đàng hoàng, nhưng bàn tay vẫn không hề buông khóa dây kéo sau lưng cô ra, đầu ngón tay mát lạnh khẽ chạm vào nơi lõm ở phần lưng dưới thắt eo của Tống Thiền, cô nhạy cảm đến mức xương cụt run bần bật, hai bả vai co rụt lại.
Bên ngoài có người gọi Tống Thiền: ''Tống Thiền! Đến phần chúng ta biểu diễn rồi đó!''
Tống Thiền đáp lại một tiếng: ''Tới đây!''
Sau đó cô nhanh chóng ôm lấy trang phục của mình chui vào đằng sau tấm rèm, áy náy nói với Chung Linh Ngộ: "Hẹn anh buổi tối gặp nhau nhé.''
Tống Thiền trốn ở đằng sau tấm rèm một lúc, vẫn không nghe thấy tiếng người đáp lại, cô len lén kéo rèm ra thành một khe hở nhỏ, thấy bên ngoài dường như không còn ai nữa.
Không phải tức giận rồi đấy chứ, không nói một tiếng nào đã rời đi rồi.
Buổi biểu diễn kết thúc, lúc Tống Thiền trở về, cả đoạn đường cô đều đang suy nghĩ lát nữa nên giải thích thế nào với Chung Linh Ngộ.
Sau khi suy ngẫm lại, Tống Thiền chợt nhận ra hình như thái độ của cô đối với chuyện này có hơi đùa cợt thì phải.
Đối với những cặp đôi trẻ thuở mới yêu đương thì hôn nhân là một chủ đề thoải mái và lãng mạn, trong khi đối với những người trưởng thành và lớn tuổi, hôn nhân lại là một chủ đề trang trọng và nghiêm túc. Chung Linh Ngộ có thể tha thứ cho sự ngây thơ của cô trong nhiều việc, nhưng chỉ duy nhất việc cô luôn phớt lờ và đùa cợt khi nhắc đến kết hôn thì anh không thể chấp nhận được.
Tống Thiền đã quen với việc Chung Linh Ngộ luôn chiều và nhượng bộ theo ý cô, nên đã không quá để ý đến sự cô đơn ẩn sau sự giả vờ thoải mái và ung dung của anh.
Khi Tống Thiền đang đứng ở bên đường vẫy gọi xe taxi, một biển số xe cô tưởng sẽ không xuất hiện lại hiện ra trong tầm mắt của cô.
Cửa kính từ từ trượt xuống, Tống Thiền nhìn thấy gương mặt của Chung Linh Ngộ, cô bước vào trong xe dưới cái nhìn không cảm xúc của anh.
Hai người không nói một lời suốt đoạn đường từ trường về nhà, Tống Thiền cảm thấy khó chịu trong bầu không khí lạnh lẽo này.
Sau khi về đến nhà, bọn họ không nói gì, thay giày ra, sau đó ai nấy tự về phòng của mình.
Tống Thiền rầu rĩ ngâm mình trong bồn tắm, cô suy nghĩ một lúc rất lâu, cuối cùng cô lấy hết can đẩm để đưa ra quyết định.
Cô ngồi xổm trước cửa, lặng lẽ chú ý tiếng bước chân bên ngoài.
Ngồi xổm đến mức hai chân bắt đầu tê rần thì cô nghe thấy tiếng Chung Linh Ngộ mở cửa phòng, đi ra phòng bếp tìm nước uống.
Đúng lúc này Tống Thiền đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra, cô mở vòi nước rửa tay, khóe mắt liếc về phía Chung Linh Ngộ đang vặn nắp chai nước rồi uống nước.
Tống Thiền còn chưa kịp có hành động gì, Chung Linh Ngộ đã đi ngang qua cô, tìm chiếc máy tính bảng trên ghế sô pha trong phòng khách.
Sau khi tìm được máy tính bảng, anh nói chuyện điện thoại với ai đó, rồi bắt đầu gõ gõ gì đó trên máy tính bảng.
Tống Thiền nằm ở phía bên kia ghế sô pha, vừa sạc vừa xem điện thoại.
Những lời ban nãy cô đã soạn thảo kỹ lưỡng trong đầu, giờ đây lại không phù hợp trong tình huống này.
Tống Thiền thấy Chung Linh Ngộ đã kết thúc công việc, đứng dậy bỏ máy tính bảng vào trong túi xách, giống như chuẩn bị trở về phòng.
Tống Thiền lòng như lửa đốt, nhưng lại không biết nên làm gì.
Cuối cùng, khi Chung Linh Ngộ đứng dậy khỏi ghế sô pha, tâm trạng của cô lập tức chìm xuống đáy vực.
Ngay lúc Tống Thiền đang cảm thấy khó chịu vô cùng thì có một bàn tay đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau.
Tống Thiền giật mình, sau đó cô nhận ra Chung Linh Ngộ không hề rời đi vào chỉ đi vòng qua ghế sô pha, đi về phía cô.
Chung Linh Ngộ lo lắng khi tiếp cận trực diện, anh sợ Tống Thiền nhận ra ý định của anh rồi chạy trốn mất. Nếu như vậy thì sau này sẽ càng khó tìm được cơ hội hòa giải với cô hơn.
Nhưng Tống Thiền làm sao mà trốn được, trong lòng cô đã sớm nhung nhớ nhiệt độ cơ thể ấm áp của Chung Linh Ngộ.
Tống Thiền không xoay người ôm lại anh, mà hai tay ôm lấy cánh tay của Chung Linh Ngộ đang ôm trước ngực mình, cơ thể mềm mại của cô tựa vào trong lòng anh.
Chung Linh Ngộ ngồi gần lại, áp má mình vào cổ cô.
''Tống Thiền, tối nay chúng ta đừng nhắc đến chuyện đó nữa.''
Tống Thiền co chân lại, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ trong lòng Chung Linh Ngộ, vui vẻ đáp lời: ''Được.''
Sau đó, Tống Thiền và Chung Linh Ngộ quay lại với mối quan hệ như khoảng thời gian trước đó, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng bọn họ luôn làm ầm ĩ mỗi khi về nhà. Bất kể là ai trong hai người, bọn họ dường như rất thích tìm được cơ hội khiêu khích đối phương. Có đôi khi một hiệp định đình chiến được đưa ra và đồng ý hòa bình được thực hiện bằng cái bắt tay, nhưng đôi khi nó lại sụp đổ trong cơn nóng giận, và cuộc chiến kết thúc vào ngày hôm sau.
Đã rất lâu rồi bọn họ không đi du lịch. Tống Thiền và Chung Linh Ngộ dự định tận dụng kỳ nghỉ này để đi chơi thêm vài ngày.
Tống Thanh tội nghiệp cũng muốn đi theo anh chị, nhưng tiếc thay cậu bé đáng thương lại phải học lại.
Cậu khóc lóc sướt mướt nhìn mọi người đi du lịch, còn bản thân chỉ có thể ở nhà ôn tập học lại lớp mười hai.
Chung Hinh, Chung Thừa bị Chung Linh Ngộ đóng gói gửi ra nước ngoài ở cùng với ông bà cụ nội, cũng là ông bà nội của Chung Linh Ngộ, trước mắt thì đây là nơi duy nhất bọn nhỏ có thể đi.
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, bọn họ cũng phải tiếp tục đến trường đi học.
Chung Hinh và Chung Thừa còn mấy ngày nữa phải đi, Tống Thiền đưa máy tính của mình cho Chung Hinh, nhờ cô ấy sửa chữa nó: ''Trong này có tài liệu thực tế của mẹ tham gia cuộc thi, rất có ích cho bài luận văn của mẹ, nhưng không biết tại sao có một số tập tin mẹ không mở được, con xem có thể giúp mẹ khôi phục không?''
Chung Hinh: ''Chuyện nhỏ thôi ạ, mẹ yên tâm đi chơi đi, đến khi mẹ trở lại con nhất định sẽ trả lại cho mẹ cái máy tính đã sửa xong.''
Tống Thiền và Chung Linh Ngộ đã xuất phát ngay đêm ngày hôm đó, nhưng hai ngày hôm sau bọn họ chuyến đi của bọn họ đã bị gián đoạn.
Bệnh đau dạ dày của Chung Linh Ngộ tái phát, anh đau đến mức phải đưa vào bệnh viện cấp cứu ngay trong đêm.
Bác sĩ nghi ngờ bệnh chuyển nặng khi triệu chứng quá dữ dội, ngay sáng ngày hôm sau anh đang được đưa đi nội soi dạ dày.
Đúng lúc này Quan Ý Nồng ở ngay thành phố lân cận, sau khi nghe Tống Thiền kể sơ qua, bà vội vàng chạy đến bệnh viện Đồng Thành, lúc bà đến nơi thì Chung Linh Ngộ đã được đưa đi nội soi dạ dày.
''Tống Thiền, cả đêm con không ngủ rồi, cô đặt cho cháu một phòng khách sạn ở gần đâu, con qua đó ngủ một lúc đi.''
"Cháu chờ sau khi Chung Linh Ngộ có kết quả rồi cháu mới đi ngủ.''
Chung Linh Ngộ: ''Con cảm thấy...''
Giáo sư Quan: ''Con im miệng.''
Chung Linh Ngộ: ''...''
Ngay sau đó điện thoại của giáo sư Quan đổ chuông, bà ra đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, Tống Thiền nghe thấy giọng điệu nghe điện thoại của giáo sư Quan có chút suốt ruột, không giống như đang nói chuyện với người ngoài.
Lúc này y tá ra ngoài, gọi tên: "Chung Linh Ngộ, theo tôi vào trong.''
Chung Linh Ngộ nằm trên giường bệnh, được đẩy vào trong phòng nội soi dạ dày.
Chung Linh Ngộ chỉ kịp cảm thấy mũi kim tiêm chứa đầy chất lỏng lạnh như băng truyền vào trong mạch máu.
Anh muốn thử xem thuốc mê có mạnh hay ý chí của mình mạnh hơn, anh cố gắng giữ tỉnh táo và bắt đầu đếm nhẩm trong lòng.
Một.
Hai.
Anh chìm vào giấc ngủ, bất tỉnh nhân sự.
Chung Linh Ngộ không có ký ức về việc nội soi dạ dày này.
Anh đang lạc trong giấc mơ của chính mình.
Trong mơ, anh có một gia đình vô cùng hạnh phúc, bọn họ mỗi ngày đều rất hạnh phúc, cuộc sống ấm áp này dường như sẽ kéo dài mãi mãi và không bao giờ thay đổi.
Nhưng bỗng một ngày, anh tỉnh dậy và không tìm thấy vợ mình nữa, chỉ có hai đứa con nhỏ với những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt, hoảng hốt không biết phải làm sao nhìn anh và hỏi mẹ đâu rồi.
Chung Linh Ngộ chạy ra ngoài, anh tìm kiếm khắp nơi, tìm mãi nhưng không biết bóng dáng của vợ mình đâu.
Tia nắng mặt trời trên đỉnh đầu chói lóa, anh ngã xuống đất.
''Tống Thiền... Tống Thiền...''
''Tống Thiền... Không có em anh biết phải sống thế nào đây...''
''Đẩy tôi ra ngoài! Tôi phải đi tìm vợ tôi! Đẩy tôi ra ngoài! Đám người xấu xa này, mấy người không nhốt được tôi ở đây đâu!''
Chung Linh Ngộ cảm giác như có ai đang vỗ mặt mình, lúc vỗ càng lúc càng mạnh, gần giống như một cái tát thẳng vào mặt anh.
Anh tỉnh dậy sau cơn đau, đập vào mắt anh là những tấm vải màu xanh treo xung quanh mình.
À đúng rồi, anh đang nội soi dạ dày, và hiện tại đang ở trong bệnh viện.
Vừa rồi là ai tát anh?
Chung Linh Ngộ ngước mắt lên nhìn, anh nhìn thấy Quan Ý Nồng, còn có cả Chung Kỳ Vân...?
"Bố, sao bố cũng ở đây thế?''
Ánh mắt của Chung Kỳ Vân và Quan Ý Nồng đầy vẻ chê bai, quay mặt đi, khóe mắt liếc nhìn người đang nằm trên giường bệnh.
Bọn họ thật sự không muốn nhận cái người ở nơi công cộng gào hét tìm vợ này là con trai mình.
Quan Ý Nồng, Chung Kỳ Vân: ''Thật mất mặt!''
Chung Linh Ngộ: ?
Dưới tác dụng của thuốc mê, anh run rẩy ngồi dậy và nhìn thấy Tống Thiền ở phía xa xa với vẻ mặt lúng túng gượng gạo.
À...
Nếu như vừa rồi anh thật sự đang nói lảm nhảm thì chắc chắn những lời anh thốt ra là những lời anh nói trong cảnh cuối cùng xuất hiện trong mơ.
[Tống Thiền, không có em anh biết phải sống thế nào đây!]
[Đẩy tôi ra ngoài! Đẩy tôi ra ngoài đường đi! Tôi phải đi tìm vợ của tôi!]
Cô y tá ở bên cạnh dặn dò người nhà: ''Chú ý tình trạng... Tình trạng của bệnh nhân.''
May là mình biết chàng trai này bị bệnh đau dạ dày, không thì mình còn tưởng cậu ta bị tâm thần không đấy.
Cô y tá dường như phải lôi lại toàn bộ những chuyện đau khổ trong cuộc đời mình ra để cố gắng nhịn không bật cười thành tiếng.
Mặt mũi Chung Linh Ngộ xám xịt.
Còn thuốc tê không, tiêm cho tôi một mũi nữa đi.
Không sống nổi nữa.