Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 74: Ngoại truyện



Chỉ thoáng nhìn một cái,

Tống Thiền cụp mắt xuống, làm như không có gì xảy ra, cầm một cuốn sách rời đi.

Cô đã lớn tuổi rồi, tin rằng cuộc sống có những sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng không tin những trùng hợp này sẽ phát triển thành một câu chuyện tình lãng mạn đầy sáo rỗng.

Cô cũng không để ý nhiều đến trái tim đang đập loạn nhịp của mình khi ấy. Dù sao, ai mà không căng thẳng khi bất ngờ đối diện ánh mắt của người khác?

Tống Thiền cúi đầu đọc sách.

Dĩ nhiên, cũng có chút dấu hiệu cho thấy cô đang cố ép bản thân tập trung vào chuyện khác.

Một lúc sau, Tống Thiền mới bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi trong tâm trí.

Đôi mắt của vị Chung tiên sinh này...

Tống Thiền chắc chắn rằng trong số những người cô quen biết, không ai có dáng mắt đẹp như vậy.

Cô ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. May mắn thay, nơi trú ẩn tinh thần của cô tạm thời không bị người quen xâm phạm.

Cứ nghĩ rằng mọi chuyện đã trôi qua, nhưng khi cầm điện thoại ra ngoài để gọi điện, cô lại gặp ông Chung ngay quầy thu ngân. Hai người đi ngược chiều nên chắn lối đi của nhau, sau đó lại bước sang cùng một bên để nhường đường, và rồi vẫn đứng đối diện chặn đường của đối phương.

Sau hai lần nhường đường đầy cồng kềnh, phải đến khi vị Chung tiên sinh kia đứng lại hẳn không di chuyển nữa, Tống Thiền mới thành công tránh đi.

Cảnh tượng này lại vô tình lọt vào mắt của nhân viên quầy, và điều tệ hơn là chỉ mới mới mười phút cách lúc hai người đối mặt qua kệ sách.

Rời khỏi trung tâm thương mại, Tống Thiền nhận ra đã lâu rồi cô không trải qua cảm giác bối rối đến vậy.

Cô thề rằng, kể từ khi quyết tâm trở thành một người mạnh mẽ, cô chưa từng né tránh bất cứ điều gì.

Nhưng sau sự việc này, Tống Thiền đã không quay lại quán cà phê sách Nơi Có Tuyết trong suốt hai tháng.

Khó mà nói liệu cô có thật sự đang trốn tránh người đàn ông họ Chung đó hay không.

Bởi vì chuyện đó khiến Tống Thiền cảm thấy không thoải mái, đến nỗi nơi trú ẩn an toàn yêu thích của cô dường như bị thủng một lỗ hổng.

Cô cần thời gian để bình tâm lại.

Như thể chải chuốt lại những sợi lông rối bời, vào ngày Giáng sinh, Tống Thiền cuối cùng cũng đến quán cà phê sách đó lại.

Ngày hôm đó, hiệu sách tổ chức sự kiện đặc biệt cho Giáng Sinh, có rất nhiều trẻ em đến tham gia. Khi Tống Thiền đến nơi, gần như không còn chỗ trống nào.

Đứng một lúc bên cạnh kệ sách, cô thấy một chỗ trống và nhanh chóng ngồi xuống.

Đó là một chiếc bàn dài sáu chỗ ngồi. Ngồi cạnh cô là một ông cụ, đeo kính lão đọc cuốn Lịch sử Thành phố Dịch Thành.

Hiệu sách bật máy sưởi rất ấm, cổ áo của Tống Thiền đầy hơi nóng. Cô hít thở sâu, cố gắng điều chỉnh trạng thái để vượt qua cảm giác nóng nực, nhanh chóng cảm thấy cơ thể dần mát hơn.

“Xin chào, tôi có thể ngồi cạnh bạn không?”

Một giọng nói êm dịu vang lên từ phía trên đỉnh đầu cô.

Tống Thiền ngẩng lên, đối diện với một gương mặt người đàn ông vô cùng điển trai.

Cô ngay lập tức nhận ra đôi mắt này.

Chính là đôi mắt mà không lâu trước đó, cô đã tình cờ bắt gặp qua kệ sách.

Người đàn ông đưa ánh mắt nhìn quanh, vẻ mặt có chút bất lực: “Vì thật sự tôi không tìm được chỗ nào khác. Nhưng nếu cô thấy bất tiện, tôi có thể đứng.”

Tống Thiền thầm nghĩ, chuyện thế này sao cô có thể từ chối được chứ?

Bảo vệ một người đàn ông đẹp trai là trách nhiệm mà!

“Anh cứ ngồi đi.”

Tống Thiền giữ vẻ bình thản, nhích qua một chút nhường chỗ.

“Cảm ơn.” Người đàn ông mỉm cười với cô khi ngồi xuống. “Hôm nay đông thật, bình thường tôi đến vào giờ này thì hầu như luôn có chỗ trống.”

Giọng nói của anh trầm ổn, lịch thiệp mà không mất đi sự thân thiện.

Tống Thiền trả lời một cách tự nhiên: “Giáng Sinh mà, hiệu sách có tổ chức hoạt động đặc biệt, những đứa trẻ này đều là hội viên được mời đến tham gia.”

“Thảo nào, nhưng sao tôi lại không nhận được thông báo nhỉ?”

“Tôi cũng không, có lẽ lần này hiệu sách chỉ thông báo cho các em nhỏ thôi. Lần sau sẽ đến lượt ‘người lớn’ như chúng ta.”

Hiểu được sự hài hước của đối phương, cả hai nở nụ cười càng tươi.

Sau đó, không ai nói chuyện nữa, cả hai đều tập trung đọc sách, rất lâu sau cũng không làm phiền nhau.

Khi đọc xong một cuốn sách, Tống Thiền đứng dậy tìm cuốn khác, đồng thời đi lại để vươn vai thư giãn gân cốt.

Lúc cô cầm cuốn sách quay lại chỗ ngồi, cô thấy một cô gái đang đặt túi lên bàn. Tống Thiền không để đồ cá nhân lại để giữ chỗ, nhưng ly nước của cô vẫn ở đó...

À không, nước đã uống hết rồi.

Vậy cũng không trách người khác chiếm chỗ được.

Tống Thiền định quay lại đặt sách về chỗ cũ và về nhà, nhưng thấy người đàn ông ngồi cạnh lên tiếng nói gì đó với cô gái kia.

Nghe xong, cô gái lập tức xin lỗi, cầm đồ rời đi.

Tống Thiền quay lại chỗ ngồi.

“Vừa nãy chỗ của cô suýt nữa thì bị chiếm rồi đấy.”

Tống Thiền đáp: “Tôi thấy rồi, là nhờ anh giúp giữ chỗ, vẫn chưa kịp cảm ơn anh.”

“Không có gì, tôi cũng không thích mang túi đến hiệu sách, nên chỗ ngồi thường dễ bị người khác lấy mất.”

“Vậy lần sau tôi sẽ giúp anh.”

Tống Thiền cũng không hiểu sao, cô lại buột miệng nói câu này, như thể đang tận dụng cơ hội để hẹn gặp người ta lần sau, vô tình để lộ rằng cô có chút cảm tình với anh chàng điển trai này.

Sau đó, cô hối hận, sợ đối phương hiểu nhầm…

Khụ, nhận ra được ý đồ thoáng qua của cô.

Mặc dù đối phương vui vẻ đồng ý, nhưng Tống Thiền vẫn cảm thấy băn khoăn.

Dù vậy, chuyện này cũng không để lại quá nhiều ảnh hưởng trong lòng cô.

Sau khi sự kiện đặc biệt Giáng Sinh kết thúc, rất nhanh quán cà phê sách này lại có sự kiện đặc biệt cho dịp Tết Dương Lịch.

Người đến vẫn đông như cũ, khiến Tống Thiền bối rối.

Mấy ngày nay cô làm việc đến mức không phân biệt được ngày đêm, không nhận ra Tết Dương Lịch đã đến gần.

Ban đầu cô định đi dạo một vòng, nếu không có chỗ ngồi thì đứng xem sách một lúc rồi về.

Vừa bước vào, cô liền nhìn thấy Chung tiên sinh.

Người đàn ông mặc áo len màu lạc đà ngồi bên cửa sổ, những giọt mưa như ngọc trai bám lười biếng trên kính, lấp lánh như pha lê, ánh sáng chói lóa đó chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của anh. Tấm lưng rộng lớn và dáng ngồi thẳng tắp của anh tạo nên một phong thái kiên định, mỗi lần anh lật từng trang sách đều đầy sự dịu dàng và trân trọng. Anh ngồi đó lặng lẽ, chăm chú đọc sách.

Có lẽ trong khoảnh khắc nào đó, Tống Thiền nhìn đến ngẩn ngơ. Cô bất giác nghĩ đến cảnh tượng kẹo bơ cứng tan chảy từ từ trong hơi ấm, chất lỏng mịn màng và dẻo quánh ấy dễ dàng lấp đầy trái tim trống rỗng.

Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, Chung tiên sinh ngẩng đầu lên, bắt gặp Tống Thiền đang đứng trong góc phòng.

Ánh mắt ôn hòa, lịch lãm của anh ánh lên nụ cười, rồi anh vẫy tay gọi cô lại.

Tống Thiền hơi bất ngờ, tiến lại gần: "Anh gọi tôi sao?"

"Ở đây, ngoài em ra, tôi còn quen ai khác đâu?" Chung tiên sinh đáp, nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Vậy anh gọi tôi làm gì?"

"Giữ chỗ cho em."

Chung tiên sinh đưa tay làm động tác mời.

"Ồ, cảm ơn anh. Tôi quên mất hôm nay là ngày lễ."

Tống Thiền ngồi xuống chưa được bao lâu thì nhân viên phục vụ mang ra một ly đồ uống: "Cà phê latte không đường, của ai đây?"

"Cho vị Tống tiểu thư này."

Tống Thiền ngỡ ngàng: "Cho tôi sao?"

"Nghe nói em thường uống cà phê latte không đường, không biết có hợp khẩu vị không?"

Nhìn sang chiếc ly matcha latte còn chưa được chạm tới trên bàn anh, Tống Thiền đáp: "Hợp khẩu vị lắm, nhưng tôi thấy hơi ngại."

"Vậy lần sau đến lượt em mời tôi."

"Matcha latte, đúng không? Nếu tôi không nhìn nhầm."

"Đúng vậy, matcha latte." Ly matcha latte của Chung tiên sinh vẫn còn nguyên, ở giữa lớp trà xanh là một hình trái tim nhỏ bằng bọt sữa trắng: "À, nhân tiện tôi tên là Chung Linh Ngộ, tên tôi có trên hóa đơn đó."

Tống Thiền vội đáp: "Tôi là Tống Thiền." Sau đó cô định gõ tên trên điện thoại đưa cho anh xem.

Nhưng bị Chung Linh Ngộ ngăn lại: "Không cần phiền thế đâu, lần sau em mời tôi, tôi cũng sẽ thấy tên em trên hóa đơn mà."

Sau lần đó, cuộc sống của Tống Thiền có chút thay đổi nhỏ.

Cô không ngừng muốn đến quán cà phê Nơi Có Tuyết.

Tống Thiền tự nhủ rằng, chỉ là do cô gần đây rảnh rỗi, muốn đọc sách và nhân tiện trả lại ân tình của Chung Linh Ngộ.

Nhưng Tống Thiền không còn gặp anh nữa.

Nhiều cuối tuần liên tiếp, cô không thấy anh xuất hiện.

Mang theo chút tiếc nuối, Tống Thiền trở về nhà.

Cô bắt đầu tự hỏi tại sao mình lại thấy buồn như vậy.

Cuối cùng, cô thừa nhận, thật ra cô muốn gặp lại Chung tiên sinh.

Cũng không biết có phải do người khiến Tống Thiền khó khăn lắm mới cảm thấy vui vẻ bỗng nhiên mất tích hay không, mà một khoảng thời gian dài, Tống Thiền cảm thấy thế giới của mình bỗng trở nên âm u và mịt mờ.

Tất nhiên, mùa thu đông ở Dịch Thành vốn chẳng có mấy ngày nắng đẹp.

Dưới bầu trời u ám như vậy, công việc của Tống Thiền cũng trở nên không thuận lợi.

Sau khi cấp trên trực tiếp của cô bị điều chuyển, Tống Thiền – người luôn được mọi người kỳ vọng – lại không được ngồi vào vị trí đó, mà thay vào đó là một người có quan hệ được đưa xuống.

Người này, vừa nhậm chức đã liên tục thể hiện quyền lực, bày ra đủ trò khiến mọi người kiệt sức.

Nhịp làm việc ban đầu của Tống Thiền cũng bị người này phá vỡ.

Rõ ràng là trưởng nhóm của bộ phận tuyên truyền, nhưng lại bị điều đi hợp tác với bộ phận thương mại làm dự án, công việc tăng gấp đôi so với trước đây.

Trợ lý thì than phiền không ngớt: "Ngưu Hương Hương đúng là có vấn đề lớn, hợp tác thương mại kiểu này thì liên quan gì đến bộ phận tuyên truyền của chúng ta chứ? Trước khi cô ta đến, phân công chức năng từng bộ phận của công ty rõ ràng rành mạch! Tổ trưởng Tống, em thấy chị không nên đồng ý."

Tống Thiền không đồng tình với cách làm của Ngưu Hương Hương, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận: "Dù sao cũng là hợp tác với Thừa Nguyên để ra mắt sản phẩm mới, nếu bên kia có nhu cầu về mặt tuyên truyền, chúng ta cũng cần đáp ứng."

"Chị Tống đúng là quá hiền."

Trước đây hợp tác thương mại đều bàn bạc trên bàn tiệc, Tống Thiền vốn đã chuẩn bị thuốc giải rượu, nhưng không ngờ nhận được thông báo rằng địa điểm thương thảo được đặt tại một trà thất kiểu Trung Hoa.

Đây là một hội quán văn hóa trà rất trang nhã, nhân viên phục vụ mặc sườn xám màu xanh tre, dùng những ấm tử sa hảo hạng, rót nước nóng đầy bảy phần, rồi lần lượt dâng trà.

Người đại diện phía Thừa Nguyên đến đàm phán rất lịch sự, phong thái nho nhã, logic rõ ràng. Người phụ trách bộ phận thương mại là một người dày dạn kinh nghiệm, trong lúc nghỉ ngơi đã nói với Tống Thiền: "Chưa bao giờ có cuộc đàm phán nào khiến tôi cảm thấy nhẹ nhàng như vậy."

Tống Thiền đáp: "Tôi cũng có cảm giác như chị Lý. Tuy không giàu kinh nghiệm như chị, nhưng tôi cũng tham gia không ít dự án, đối tác đôi khi chỉ muốn đấu trí để mà thể hiện bản thân hơn người, hiếm khi thẳng thắn bày tỏ nhu cầu như vậy."

Chị Lý nhăn mũi nói: "Hơn nữa, đối phương còn rất ưa nhìn, lại là một quý ông lịch sự, so với những ông giám đốc chỉ biết ép rượu, anh ta đúng là một giọt nước rửa chén giữa vũng dầu mỡ."

Tống Thiền: "Tuổi trẻ tài cao."

Chị Lý: "Mặc dù Thừa Nguyên là thương hiệu mới xuất hiện trong năm nay, nhưng tôi rất lạc quan về bọn họ. Không nói đến chất lượng, tôi cho rằng phong cách quản lý và tư duy kinh doanh của tổng giám đốc Chung rất đặc biệt."

Đúng vậy, vị tổng giám đốc Chung mà chị Lý nhắc đến chính là người ngồi đối diện bàn trà hôm nay.

Cũng chính là Chung tiên sinh mà Tống Thiền đã đợi mãi ở quán cà phê mà không gặp được.

Một giờ trước, khi bước vào trà thất, thấy đại diện phía Thừa Nguyên đã đợi từ lâu, Tống Thiền không khỏi ngạc nhiên trong lòng.

Cô hoàn toàn không ngờ rằng chàng trai đẹp trai cô gặp ở tiệm sách lại là người sáng lập trẻ tuổi tài năng của Thừa Nguyên.

Thừa Nguyên là một thương hiệu mới, tuy rất được kỳ vọng trong ngành, nhưng công ty mới thành lập không lâu, tổng giám đốc đích thân đến đàm phán cũng không có gì bất thường.

Sau khi ký hợp đồng xong, chị Lý đặt chỗ tại một nhà hàng Tây gần đó để ăn mừng, vì nghe nói người sáng lập Thừa Nguyên có nền tảng du học.

Tống Thiền đi ở phía sau, đang gọi điện cho bạn.

Cúp máy xong, cô đi dọc theo hành lang, ngắm nhìn rừng trúc xanh mướt sau núi, tâm trạng trở nên thư thái, trong lòng nhẹ nhàng sảng khoái.

"Tống tiểu thư."

Phía trước có người gọi cô, Tống Thiền ngẩng đầu nhìn, ánh nắng xuyên qua những ngọn trúc, chiếu sáng khắp nơi, bụi trong không khí khiến ánh sáng như có hình dạng, còn những chiếc lá xanh biếc lại nhuộm cho ánh sáng thêm màu sắc.

Người đàn ông cao ráo mặc vest chỉnh tề bước vào ánh sáng, lông mi trong ánh sáng mạnh như ánh lên sắc vàng, anh nhìn Tống Thiền và nói: "Tôi đến tìm em, sợ em bị lạc đường."

Tống Thiền mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông thêm một lúc: "Phong cảnh ở đây rất đẹp, tôi lỡ nhìn đến ngẩn ngơ nên đi chậm một chút."

"Tống tiểu thư hôm nay đến muộn rồi."

Tống Thiền theo phản xạ đáp: "Xin lỗi, đường có chút tắc."

"Không phải ý đó, cô hiểu lầm rồi." Anh nhìn vào khu rừng tĩnh mịch, cằm phảng phất hơi sương ẩm ướt của núi rừng: "Nếu em đến sớm một chút, nơi này vừa có mưa, nghe tiếng mưa rơi trên lá trúc rất dễ chịu. Lúc tôi ngồi trong đó, sương mù như sắp tràn đến chân tôi vậy."

Nói xong, anh quay lại nhìn Tống Thiền, trên khuôn mặt nở một nụ vô cùng chân thành.

Trong tầm nhìn của Tống Thiền, có nụ cười của người đàn ông ấy, rừng trúc xanh mướt phía sau anh, và cả một tia sáng rực rỡ. Tia sáng ấy như đang nhấp nháy, nhưng lại giống như trái tim đang đập thình thịch.

Rõ ràng là một người đàn ông chín chắn tao nhã, nhưng trong khoảnh khắc này, Tống Thiền lại thấy một nét hồn nhiên.

Đó là nét biểu cảm mà cô, người đã trải qua chốn công sở đầy tranh đấu, rất lâu rồi không nhìn thấy.

Sau này, Tống Thiền đã nhớ lại cảnh tượng ngày hôm nay vô số lần trong lòng.

Cô thầm cảm thán:

Thật ngưỡng mộ anh, vừa có thể chiến đấu trên thương trường, vừa hiểu cách tận hưởng cuộc sống.

Với lại:

Thật bất ngờ, cô lại là người mà anh ấy muốn chia sẻ những điều đó.

Đi đến cuối hành lang, chị Lý và thư ký của Thừa Nguyên đang đợi ở đó.

Tống Thiền định bước nhanh hơn, nhưng nghe thấy tiếng nói bên cạnh.

Chung Linh Ngộ nói: "Cuối cùng tôi cũng thấy tên của em rồi."

Tống Thiền không kịp phản ứng trong giây lát trước chủ đề bất ngờ của anh.

Cô lại nghe thấy anh nói: "Tôi còn tưởng là ve sầu mùa hạ, nhưng hóa ra là ánh trăng sáng. Tống Thiền, tên của em rất đẹp."

Không biết có phải vì nghe nhiều lời khen ngợi hay không, cô liền đáp:

"Tên của anh Chung cũng rất hay, giống như một cuộc gặp gỡ đầy linh cảm. Gặp anh hôm ấy, tôi vừa hay đọc được câu này trong sách."