Tống Thanh nghe nói chị gái đã có người yêu.
Cậu lo lắng, đặc biệt đến xem người này là ai, sao lại có thể nắm bắt được trái tim của người chị nữ thần tuyệt vời của mình.
Cậu chàng có gương mặt baby đến khách sạn, dò hỏi ra được chị gái và vị bạn trai là sếp của cô đang tụ tập ăn tối tại đây.
Cậu không còn trẻ, nhưng gương mặt trắng trẻo lại toát lên một vẻ ngây thơ như mãi không lớn. Cậu mặc trang phục như một sinh viên đại học, áo sơ mi vàng nhạt và áo len trắng, rất đỗi đơn giản và trong sáng.
Cậu còn mang ba lô, tóc mềm mại, chạy đến trước mặt người ta, tóc mái xoăn nhẹ nhàng rung lên, gặp ai cũng gọi anh gọi chị, đôi mắt trong veo như quả nhãn vừa được rửa sạch, mang theo chút ngây ngô và e thẹn như vừa mới bước vào thành phố lớn. Sau khi gọi người xong, đôi môi hồng nhạt như mây lại nở ra nụ cười ngọt ngào khiến lòng người rung động.
Vì vậy, một số nhân viên lâu năm trong công ty của Chung Linh Ngộ đã nhận nhầm Tống Thanh là một thực tập sinh mới vào công ty, vì thế có phần coi thường.
"Tổng giám đốc Chung đang ở trong đó, chú ý chút đi, đừng làm mất mặt."
Tống Thanh cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp "Vâng".
Cậu cẩn thận đẩy cửa vào, bên trong là một chiếc bàn tròn lớn, đầy những món ăn đắt đỏ, các anh chị ngồi quanh đều là những người văn phòng thành đạt, khí chất khiến Tống Thanh cảm thấy hơi sợ.
Phòng bao không ồn ào, ngược lại rất yên tĩnh, đang nghe người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa nói chuyện.
Người đàn ông đặt khuỷu tay lên bàn, giọng nói rõ ràng, đi kèm với những cử động cơ thể vừa vặn, phong thái kiểm soát toàn bộ cuộc trò chuyện trong công việc khiến Tống Thanh cảm thấy sự ngưỡng mộ của cậu sắp lên đến đỉnh điểm.
Cuối cùng, có người chú ý đến sự hiện diện của Tống Thanh: "Xin hỏi cậu tìm ai?"
Mọi người bị ngắt lời có vẻ không hài lòng, thậm chí có vài người nhìn cậu với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Tống Thanh biết mình đã làm phiền, đây là hành động thiếu tôn trọng, và cậu không ngờ rằng khi vào lại đang là lúc lãnh đạo phát biểu.
Sau khi xin lỗi, cậu nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi, ai là anh rể của tôi?"
Chung Linh Ngộ nhìn Tống Thanh, thư ký bên cạnh anh như đang nói lên suy nghĩ trong lòng anh.
"Tại sao gương mặt này lại cảm thấy rất quen?"
Tống Thanh theo đó giải thích: "Tôi, tôi là em trai song sinh của chị Tống Thiền, Tống Thanh. Em chào anh chị ạ."
Mặc dù trước đó Chung Linh Ngộ bị ngắt lời không có vẻ gì là bực bội, nhưng vẫn có chút không hài lòng. Lúc này, khi nghe giới thiệu, ánh mắt anh bỗng trở nên ấm áp như mùa xuân: "Em lại đây ăn đi."
Những người trước đó có vẻ lạnh lùng ngay lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên niềm nở, thân thiện, nhiệt tình nhường chỗ cho cậu: "Em trai của giám đốc là em trai của tất cả chúng ta, đều là người một nhà, ngại gì chứ, lại đây ngồi với anh."
"Anh có tư cách gì mà gọi là anh, chỉ có tổng giám đốc Chung mới là anh thật sự."
"Ha ha, tôi lỡ lời."
Người đàn ông lúc trước nhắc nhở cậu chú ý, giờ chu đáo đưa cho Tống Thanh một khăn ấm: "Nhiệt độ vừa phải chứ?"
Tống Thanh cảm thấy bất ngờ, có chút ngượng ngùng nhìn người đàn ông được gọi là "tổng giám đốc Chung", đối phương mỉm cười, thái độ ôn hòa: "Không đủ thì gọi thêm."
Trời ơi, đây là câu mà Tống Thanh thích nghe nhất.
Cậu cố gắng kiềm chế cơn thèm ăn của mình, tự nhắc nhở bản thân, đây là cuộc tụ họp của chị, cậu làm em trai không thể để mất mặt, phải giữ miệng, không thể ăn quá nhiều.
Vậy là Tống Thanh ăn hết hai tô sashimi lớn.
Chị gái Tống Thiền nhận điện thoại xong trở về, bị dọa cho hết hồn.
Em trai Tống Thanh ngồi ăn ngon lành, xung quanh các đồng nghiệp đang phục vụ cậu, từng cái đĩa, nồi đá, thùng gỗ, mọi người xếp hàng chăm sóc, nhìn cậu với vẻ mặt chiều chuộng: "Nếm thử cái này đi."
Và bạn trai của cô, Chung Linh Ngộ, luôn tay cầm khăn giấy lau dầu ở khóe miệng cho cậu, chăm sóc tận tình: "Ăn từ từ, ăn xong còn có nữa."
Tống Thiền thật muốn ngất ngay tại chỗ, em trai cô ăn như thể đã đói nửa năm chưa ăn được gì ngon.
Sau khi ăn no nê, em trai Tống Thanh chuẩn bị về tiếp tục công việc, trước khi đi cậu kéo tay chị gái, vẻ mặt hài lòng, vui mừng cho cô: "Chị ơi, anh rể lần này là một người rất tốt. Ăn no rồi, ợ..."
Tống Thiền trợn mắt: "Chị nghĩ nếu như chị tìm được một người bạn trai là đầu bếp, chắc chắn em sẽ cảm thấy hài lòng hơn đúng không?"
Tống Thanh: "Chưa chắc đâu ạ." Cậu ngẩng cao đầu, cố gắng tỏ ra là người có chừng mực: "Trên đời này cũng có những đầu bếp nấu ăn dở mà, nhưng nếu có tiền thì khác, có thể chọn đầu bếp nấu ăn ngon."
Tống Thiền: "Ôi trời, từ khi nào mà em trai chị lại thông minh như vậy rồi?"
Nửa năm sau.
Tống Thiền mang thai.
Cô hoảng sợ khi kể cho Phương Gia.
Phương Gia: "Chị em à, cậu đây là tình dục quá độ, thế này coi như xong rồi. Trước đây tớ đã nói thế nào hả, bảo cậu kiềm chế một chút mà."
Tống Thiền: "Đúng vậy, bây giờ thì một thời gian dài không thể làm gì rồi."
Phương Gia: "Trời ơi, tôi vừa nghe những lời thú tính gì thế này.’’
Tống Thiền: "Haizz... Những đêm cô đơn."
Phương Gia: "Cậu đúng là mạnh mẽ, nhưng cũng phải cho người ta chút thời gian phục hồi lại chứ, cậu mà cứ thế này, người ta cũng chẳng chịu nổi đâu. Cứ như cái điện thoại, chơi lâu quá cũng phải sạc lại, huống chi là người sống! Dù cho là chàng trai khỏe mạnh đến đâu, cũng sẽ bị cậu làm cho kiệt sức đấy, đồ yêu tinh chết tiệt ạ."
Tống Thiền: "Bạn trai tớ là người trưởng thành rồi, anh ấy biết cách tự hấp thụ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng."
Phương Gia: "Tống Thiền, cậu thay đổi rồi, hồi học cấp ba tớ gặp cậu không phải thế này! Nghĩ lại xem, bạn trai cậu đẹp như vậy, mà một ngày nào đó anh ta lại giống cây nấm trà thì sao? Tớ khuyên cậu đừng nên chơi quá mức."
Tống Thiền đúng lúc đang nấu canh bổ dưỡng từ nấm trà, nghe vậy mà cười không ngừng.
Ngay sau đó,Tống Thiền lại có thêm những lo lắng khác.
Cô nói với Chung Linh Ngộ: "Em lo lắng gần đây chế độ sinh hoạt của em có vấn đề, nghe nói phải chuẩn bị kỹ lưỡng thì em bé sinh ra mới khỏe mạnh được."
Chung Linh Ngộ giúp cô nhớ lại cuộc sống gần đây, Tống Thiền nhận ra rằng từ khi yêu đương, cô chưa bao giờ thức khuya xem điện thoại.
Có bạn trai rồi, cần gì phải chơi mấy cái trò ấy nữa, phải không?
"Và em ăn uống rất lành mạnh." Chung tiên sinh vỗ ngực: "Anh vào bếp, em không hài lòng à?"
Tống Thiền: "Hài lòng. Thế còn anh? Đi tiếp khách, hút thuốc, uống rượu, thức khuya."
Chung Linh Ngộ: "Anh đang uống thuốc đông y để điều chỉnh cơ thể, chỉ là chưa nói với em thôi."
Tống Thiền ngạc nhiên: "Anh chuẩn bị có con mà không nói cho em biết sao?"
Không đúng, câu này nghe sao mà kỳ lạ thế nhỉ, ai sẽ là người sinh đứa bé đây?
Chung Linh Ngộ có vẻ hơi lúng túng: "... Anh chỉ đang nghiên cứu về văn hóa y học cổ truyền thôi, lúc biết em mang thai, anh đã đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói thuốc anh uống trước đây cũng có tác dụng tương tự."
Tống Thiền ôm lấy vòng eo bạn trai: "Em đã khiến anh hao tổn khí lực, mệt mỏi rồi. Anh thật là, em khóc mất, thà uống thuốc đắng còn hơn, nhưng anh vẫn lặng lẽ làm mọi thứ cho em."
Chung Linh Ngộ: "Thật ra là anh đang nghiên cứu y học cổ truyền thật đấy!"
Tống Thiền: "Ôi ôi, hóa ra bạn trai em hiểu chuyện như thế, thật sự đang học cách hấp thụ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng."
Chung Linh Ngộ, người bị Tống Thiền dán cho cái mác ‘chuẩn bị mang thai một mình’, anh dừng cái danh này một khoảng thời gian sau vẫn không tài nào rửa sạch được.
Vậy là bọn họ rơi vào thế phải bàn chuyện cưới gả.
Một ngày nọ, Tống Thiền gặp cha mẹ của Chung Linh Ngộ ở nước ngoài, đến thăm nhà của gia đình họ Chung ở nước ngoài.
Trước đây, cô đã nhìn thấy cách Chung Linh Ngộ đi công tác, với dàn xe hơi thay phiên, những chiếc đồng hồ Patek Philippe đắt đỏ, trong nhà có tranh của Monet và Da Vinci, cây đàn piano lớn mà Chopin đã chơi. Dù có giai đoạn gần phá sản, nhưng anh chưa bao giờ phải sống cuộc sống tiết kiệm kiêng khem cái gì.
Tống Thiền đã biết nhà anh rất giàu.
Con trai của nhà giàu thì ai mà chưa gặp, cũng không phải chưa từng bị con trai nhà giàu theo đuổi.
Cho đến khi cô lên chiếc máy bay riêng của gia đình họ Chung.
Sau đó, cô bước vào lâu đài của gia đình họ Chung ở đất nước E, một khu biệt thự rộng lớn không thể nhìn thấy điểm cuối.
Một gia đình giàu có vượt xa nhận thức của cô.
"Bạn trai à, anh không phải là một con ma cà rồng đến từ thời Trung Cổ đấy chứ?"
Chung Linh Ngộ: "Dễ thương đấy, nhưng nhà anh thật sự chỉ là một gia đình bình thường thôi."
Gia đình bình thường có nuôi trại ngựa không?
Gia đình bình thường có sân bay trực thăng không?
Gia đình bình thường có sống trong lâu đài không?
Phía sau lâu đài còn có một phòng tranh nghệ thuật, với những tác phẩm của các nghệ sĩ nổi tiếng thế giới, tất cả đều là đồ sưu tầm cá nhân?
Thật sự không trách được bạn trai, anh luôn thừa nhận rõ ràng là mình rất giàu có, là do Tống Thiền tưởng tượng không đủ phong phú.
Và hơn nữa, bạn trai cô thật sự cho rằng mình là người xuất thân từ một gia đình bình thường.
Chết tiệt, chủ nghĩa tư bản.
Không lạ gì khi anh lúc đó đưa ra một mức lương cao ngất ngưởng, nhưng lại nhìn cô với ánh mắt đầy thương hại, dường như suốt thời gian dài anh ấy vẫn cảm thấy mình đối xử không công bằng với cô.
Một người chủ gia đình vừa ngây thơ lại vừa giàu có, mong muốn có thêm nhiều người như vậy, cảm ơn.
Bố mẹ chồng thì hiền hậu hơn cô tưởng tượng.
Bọn họ không có bất kỳ phản đối nào, mà rất chu đáo chào đón sự xuất hiện của cô.
Quả nhiên, Tống Thiền nhận thức vẫn còn hạn chế, cô cứ nghĩ tất cả các gia đình giàu có đều giống như trong phim, khi cô gái mang thai ngoài ý muốn đến gặp gia đình bạn trai, sẽ bị coi như là một chiêu trò ép buộc kết hôn.
Nhưng, cảm giác của bố mẹ chồng đối với Tống Thiền lại giống như là, dù bọn họ chưa gặp cô, nhưng đã nghe qua tên cô, và ngoài Tống Thiền ra, bọn họ không nghĩ đến ai khác.
Vì vậy, sự xuất hiện của Tống Thiền khiến họ cảm thấy như là một ước muốn trở thành sự thật, như là điều đã dự đoán, yên tâm và hài lòng.
Khi đưa Chung Linh Ngộ đến gặp Tống Chấn và Mạnh Miên, Tống Thiền lại cảm thấy rất lo lắng.
"Có đôi lời anh không biết có nên nói với em không?’’
"Là gì thế?"
"Em chắc chắn cũng đã rất cực khổ rồi.”
"Anh đang nói về chuyện bố mẹ em ấy hả?’’
"Vào mỗi dịp Trung Thu và Tết Nguyên Đán, em đều đi chùa làm từ thiện. Em luôn nói là duyên phận với bố mẹ không sâu, nhưng mỗi dịp đoàn viên lại thành tâm cầu nguyện cho bọn họ."
Tống Thiền không ngạc nhiên lắm: "Quả nhiên bạn trai em thông minh quá, đã phát hiện ra rồi."
"Suốt bao năm qua em không chịu về nhà, trong lòng tự trách không thôi, rốt cuộc là em đang trừng phạt ai? Tống Thiền, nói thật, anh thà rằng em nhẫn tâm một chút, mặc kệ tất cả, còn hơn là em cứ mãi giằng co trong mâu thuẫn, tự trách mình vì đạo đức, chữ hiếu. Nếu là một người tàn nhẫn, có lẽ em đã được giải thoát rồi. Nhưng em lại vừa cứng đầu vừa mềm lòng."
Chung Linh Ngộ và Tống Thiền đã quen nhau lâu, từng là bạn tốt, rồi trở thành người yêu thân thiết, và sẽ cùng nhau trải qua cuộc sống sau này, nhưng anh luôn rất khéo léo, chưa bao giờ hỏi về chuyện gia đình của cô, biết cô không muốn nói, nên đã kiên nhẫn nhiều năm không hỏi.
Đây là lần đầu tiên Chung Linh Ngộ khuyên bảo Tống Thiền.
"Khuyên em buông bỏ, là muốn em buông tha cho chính mình." Chung Linh Ngộ nắm chặt tay vợ chưa cưới: "Anh biết điều này rất khó, vì em đã chọn như vậy, chắc chắn có lý do riêng, bố mẹ em chắc chắn đã làm những việc tổn thương em. Nếu có thể, anh thậm chí muốn quay ngược lại thời gian, để chuyện này không xảy ra, nhưng rất tiếc, nó đã xảy ra rồi, anh chỉ thể làm hết khả năng để khiến em cảm thấy dễ chịu hơn trong chuyện này thôi."
Tống Thiền thở dài: "Đúng vậy, đôi khi em cứ suy nghĩ mãi, nếu đứng trên góc độ của bố mẹ, và đứng trên góc độ của em, thì chẳng ai sai cả, sai là sự việc đó, nếu chuyện đó không xảy ra thì tốt biết bao. Nhưng, Chung Linh Ngộ à, thế giới này không có cỗ máy thời gian, chúng ta không thể quay lại quá khứ."
Tuy nhiên, lúc này Tống Thiền không biết rằng, Chung Linh Ngộ của rất nhiều năm sau, thật sự đã quay lại thời thơ ấu của cô, ngăn chặn bi kịch giữa bố mẹ và cô xảy ra.
Khi trở lại nhà họ Tống, nói chuyện về hôn nhân, Tống Chấn và Mạnh Miên đối xử với Chung Linh Ngộ rất lịch sự, nhưng cũng không tỏ ra quá vui mừng khi con gái về nhà.
Tống Thiền dường như đã đoán trước được, nên không có cảm giác thất vọng.
Hóa ra bố mẹ cô không yêu cô đến vậy, thật sự không yêu cô đến vậy.
Cho đến ngày cưới.
Tống Chấn nắm tay con gái mặc áo cưới, bước theo tiếng nhạc lễ cưới, từng bước đi trên thảm đỏ, trao tay con gái cho một người đàn ông khác.
Tống Thiền tưởng rằng người bố cứng rắn ấy, bỗng dưng lại òa khóc không thành tiếng.
Người mẹ vốn mạnh mẽ, cũng khóc không thành lời trước micro.
Khi bố mẹ ôm Tống Thiền, cô vẫn còn ngơ ngác.
Và khi bọn họ ôm cô dâu, vùi mặt vào vai, lưng không thể thẳng, cơ thể già nua run rẩy như thể sắp đổ gục xuống.
Đầu gối mẹ cô liên tục cong lại, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Bố cô chỉ nắm chặt chiếc váy của con gái, không dám chạm vào cô quá nhiều, tránh xa ánh đèn lớn, che mặt, nghẹn ngào cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Bọn họ không nói gì, vẫn không xin lỗi, nhưng thái độ của họ đã viết đầy sự tự trách và bất lực.
Vào lúc này, Tống Thiền mới hiểu được, những năm qua, bố mẹ cô đau khổ thế nào.
Tuy nhiên, điều này cũng thật hài hước, diễn xuất quá xuất sắc, giả vờ không chào đón cô về nhà, tám năm dài như một, có thể giành giải Oscar.
Ngay khoảnh khắc đó, cô bỗng cảm thấy, sự oán hận kiên cường trong lòng bỗng nhẹ đi.
Một ngày nọ, Tống Thanh nói với cô rằng bố cô đã luôn phải làm ba công việc để trang trải cho gia đình.
Và đồ trang sức vàng bạc trong tủ của mẹ đã hết sạch, đó là của hồi môn của mẹ cô.
Bọn họ luôn cảm thấy có lỗi với Tống Thiền, nhưng nghĩ rằng một lời xin lỗi quá nhẹ, hành động duy nhất bọn họ có thể làm là dành tiền cho cô, thật nhiều tiền, dù sau này cô có lấy chồng, thì của hồi môn phong phú cũng không bị gia đình chồng coi thường.
Điều vui mừng là con gái đã trở nên rất tài giỏi, điều buồn cười là con gái giỏi giang nhưng không cần dùng đến số tiền họ tiết kiệm, trong khi số tiền họ tiết kiệm cả đời khó mà tưởng tượng được, lại không bằng một sợi lông từ nhà họ Chung, cũng không đủ để trở thành sự bảo vệ cho con gái.
Lúc Tống Thanh nói những điều này, Tống Thiền không mấy để tâm.
Nhưng thật ra đó là cô cố tình phớt lờ, cô sợ mình sẽ mềm lòng.
Lúc ấy, cô đã quyết tâm, sẽ không bao giờ tha thứ.
Nhưng khoảnh khắc này...
Cô đột nhiên nhớ ra, ngoài chuyện đó ra, bố mẹ cô không để cô phải chịu bao nhiêu thiệt thòi.
Từ khi Tống Thiền sinh ra, mười tám năm chung sống, suốt mười tám năm tình thân, làm sao có thể vì chuyện đó mà xóa bỏ hết được. Và tám năm xa cách, nói là oán hận, lại chẳng phải là do... Cô chỉ sợ bố mẹ không yêu cô đủ.
Nhưng thật ra không phải, bố mẹ cô không hề không yêu cô.
Lúc đó Tống Thiền nghĩ, kệ đi, cô sẽ không rời xa bố mẹ nữa, cô chính là yếu đuối, là một kẻ nhát gan vô dụng, làm kẻ vô dụng cũng còn hơn là một con mèo lang thang không có bố mẹ.
Những năm tháng sống trong cảnh không thể ăn được một bữa cơm nóng, cô đã chịu đựng đủ rồi.
Bố mẹ đã già đi, tóc bạc hết rồi, lưng không thể thẳng lên được, da dẻ cũng dần chảy xệ. Cô bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời, trong khi cha mẹ đang dần đi đến cuối con đường. Liệu cô thật sự phải chờ đến ngày bố mẹ không còn nữa mới... Cô trước đây dường như chỉ đang cùng bố mẹ bào mòn sức lực của nhau, cái giá cô phải trả là thời gian, còn bố mẹ thì là cuộc sống.
Rốt cuộc cô đang kiên trì điều gì?
Tại sao không về nhà sớm hơn?
Tay của Tống Thiền nhẹ nhàng đặt lên bụng hơi nhô lên một chút.
Cô vui mừng nghĩ: "Con yêu à, hôm nay mẹ cũng đã tìm lại được bố mẹ của mình."
Từ nay, con cũng sẽ là đứa trẻ được ông bà ngoại yêu thương.
Chung Linh Ngộ thở phào nhẹ nhõm, anh biết vợ mình cuối cùng cũng đã buông bỏ, sau đó trong ánh mắt anh cũng có chút nước.
Anh vui mừng thay vợ.
Nhưng...
Anh rất muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nếu có thể, anh thật sự muốn cảnh hòa giải này đến sớm hơn, tốt nhất là xóa bỏ chuyện đó, ngăn chặn những hiểu lầm phát sinh từ đó, lấp đầy những năm tháng thiếu vắng tình cảm gia đình của Tống Thiền, để Tống Thiền không bao giờ phải chịu cảnh là đứa trẻ không có bố mẹ bên cạnh.
Chỉ là một suy nghĩ vội vàng, nhưng Chung Linh Ngộ không biết, tương lai anh thật sự đã làm được điều đó.
Anh đã giúp người vợ trải qua nửa đời vất vả, trở thành một cô gái nhỏ hạnh phúc trọn vẹn.
*
Lễ cưới có thể nói là rất hoành tráng, chỉ riêng việc mời bạn bè trong nước đã đủ lấp đầy hội trường lớn nhất của khách sạn.
Sau đó bọn họ còn phải bay đến nước E để tiếp đãi bạn bè quốc tế.
Yến Vi Tang đến muộn, A Liễu cũng không thấy bóng dáng, thấy cô lễ tân dẫn đường đến bàn gần phía trong, cô ấy thoải mái ngồi xuống.
Cô không hiểu quy tắc tiệc cưới trong nước, không biết mình là bạn của chú rể nên phải ngồi ở phía trước.
Không thể tránh khỏi những người không mấy lịch sự, xuất hiện trong buổi tiệc để ăn uống miễn phí, có người nhận ra Yến Vi Tang, tự cho là mình thầm thì bàn tán thì không ai biết.
"Cái cô ngồi đằng đó cũng là nhân vật ghê gớm..."
"Thảo nào khi nhìn ai cũng kiêu ngạo, dáng vẻ như thể xem thường người ta vậy."
"Tôi thật sự không thích nổi kiểu phụ nữ cao ngạo như vậy."
"Trang điểm đậm, nhìn là biết không phải loại tốt."
"Im lặng đi, anh không sợ Yến Vi Tang nghe thấy à? Nhà họ Yến là gia đình mà anh có thể đắc tội à?"
Yến Vi Tang nhíu mày, nếu cô đoán không sai, thì có một người đàn ông trong bàn này trước đây đã từng bị cô coi là quấy rối tình dục, bị bảo vệ kéo ra ngoài.
Vẻ ngoài thô bỉ của anh ta thật sự không thay đổi.
Nếu không phải đang trong buổi tiệc cưới của bạn, cô đã chẳng nhịn được mà nổi giận rồi.
Chung Linh Ngộ, tôi vì hạnh phúc cả đời của cậu, đã nhẫn nhịn cơn tức này.
Người kia dường như cố tình khiêu khích Yến Vi Tang, thấy cô nhẫn nhịn, anh ta còn rót đầy rượu và bước tới: "Yến tiểu thư, không ngờ cô cũng tới, tôi xin mời cô một ly."
Yến Vi Tang không thèm ngẩng đầu.
Người đàn ông không chịu bỏ qua: "Yến tiểu thư, cho tôi chút mặt mũi đi."
Tên đàn ông thô bỉ này làm nũng, làm cô suýt nữa nôn ra bữa sáng.
Những người đàn ông đối diện nhìn nhau, ánh mắt như đang xem kịch.
Tiết mục ô nhục nữ thần cao ngạo trên trời cao bị kéo xuống trần gian.
Tên thô bỉ này dám trước mặt mọi người trêu đùa Yến Vi Tang, anh ta có bị ngu không thế?
Không, anh ta không ngu chút nào, trái lại còn rất ranh ma.
Anh ta giả vờ lịch sự rót một ly rượu, nhưng lời nói lại chỉ có Yến Vi Tang hiểu được, còn cá cược rằng Yến Vi Tang, là phụ nữ, sẽ không muốn làm to chuyện bị quấy rối này, chỉ có thể nuốt ngược lại sự tức giận vào bụng.
Nếu Yến Vi Tang làm gì, người xung quanh sẽ chỉ nghĩ cô làm ầm ĩ vô cớ.
Tên đàn ông thô bỉ này chỉ là một nhân viên của một công ty nhỏ, chẳng sợ gì hết, nhà họ Yến là một gia đình lớn, càng cần phải hành động thận trọng hơn, chỉ cần sai một chút, cổ phiếu sẽ giảm, hội đồng quản trị lại bắt đầu trách cứ.
Gia đình đột nhiên có thêm hai đứa con ngoài giá thú, còn muốn cướp quyền của cô, Yến Vi Tang đang ở trong thời kỳ khó khăn.
Yến Vi Tang tức giận đến mức sắp phát điên, đôi mắt đỏ lên, nếu không phải đang ở trong tình hình này, cô thật sự không cần phải chịu nhục để người ta làm khó như vậy.
"Yến tiểu thư, cô như vậy là quá đáng lắm đó!"
"Bụp ——"
Một cái vỏ tôm rơi thẳng vào ly rượu vang đỏ của người đàn ông.
"Ôi, thật xin lỗi, tôi nhìn nhầm, tưởng ly của anh là ly đựng rác."
Một chàng trai mặt búng ra sữa tỏ ra đầy vẻ áy náy.
"Cậu cố ý phải không!"
"Ai bảo anh ăn mặc giống nhân viên phục vụ quá, tôi còn đang nghĩ, khách sạn lớn đúng là phục vụ chu đáo, nhổ rác còn có người tự mang bô đến tận miệng." Chàng trai mặt búng ra sữa vừa bĩu môi vừa làm vẻ oan ức, vừa vô tội vừa đáng thương.
Câu nói vừa dứt, cả bàn bật cười nghiêng ngả.
Người đàn ông đứng đó lúng túng, mặt đỏ bừng: "Cậu nhắc lại lần nữa cho tôi xem!"
Chàng trai mặt búng ra sữa không nói lại, chỉ quay ra cửa, vẫy tay với chú bảo vệ đang đứng gác: "Chú bảo vệ, làm ơn đưa người cư xử thiếu văn minh này ra ngoài được không?"
Tên đàn ông thô bỉ chết lặng, không ngờ đối phương lại chơi bài này.
"Mày là cái thá gì mà dám đuổi tao? Mày lấy quyền gì mà đuổi tao?"
Chú bảo vệ lịch sự hỏi thêm thông tin: "Xin lỗi, nếu vị đây là khách mời của cô dâu chú rể, tôi không có quyền đuổi, cần báo cấp trên."
Chàng trai cười hồn nhiên: "Tôi là em trai cô dâu, tôi đảm bảo anh ta không phải khách mời."
Tên đàn ông thô bỉ hóa đá tại chỗ.
Thằng nhóc này là em vợ chú rể?
Hắn dám gây chuyện với Yến Vi Tang, nhưng tuyệt đối không dám động đến Chung Linh Ngộ. Chung Linh Ngộ bề ngoài là người đàng hoàng, nhưng sau lưng lại là kiểu người có thể ra tay hủy hoại kẻ khác mà không để lộ dấu vết, anh ta đã nghe được lời đồn ở đâu đó như vậy.
Dù gì thì điều đó cũng hiệu quả. Khi bị bảo vệ kéo ra, hắn không dám kháng cự quá mức.
Em trai của cô dâu, Tống Thanh, chỉ tay về phía hai người đàn ông còn lại – những kẻ vừa ngồi xem kịch: "Bọn họ cũng không phải khách mời, làm ơn đưa bọn họ đi luôn."
Hai người đó: ?
Yến Vi Tang nhìn chàng trai bên cạnh, thầm nghĩ, trước đây sao cô lại không để ý có một "bé con" đáng yêu, trắng trẻo và tốt bụng như thế ngồi cạnh mình nhỉ?