Người Có Tâm, Duyên Sẽ Đến

Chương 10



Trở lại phòng tiệc, tôi tìm khắp nơi nhưng không thấy túi xách của mình đâu. 

 

Đột nhiên, tôi nhìn thấy Ninh Hoan Hoan đang cầm túi của tôi, nghịch ngợm một cách vui vẻ. 

 

Cô ta mỉm cười nói: 

 

“Học tiến sĩ chắc vất vả lắm nhỉ. Túi cũ như vậy, rách rồi thì bỏ đi thôi. Anh Nam chọn túi rất giỏi, lần trước sinh nhật anh ấy tặng tôi một cái hơn hai nghìn tệ, sao anh ấy không mua cho chị một cái nhỉ?” 

 

Tôi nhìn chiếc túi cũ nát với mép đã sờn rách và lộ lớp vải trắng, bỗng chợt chìm vào suy nghĩ. 

 

Khi Thư Minh Nam và một nhóm người bước vào, tôi đã nghĩ thông suốt. 

 

“Cô nói đúng.” 

 

Nói xong, tôi cầm lấy chiếc túi từ tay Ninh Hoan Hoan, lấy laptop và mấy thứ lặt vặt bên trong ra, rồi ném thẳng chiếc túi rỗng vào thùng rác. 

 

Ninh Hoan Hoan kinh ngạc kêu lên một tiếng. 

 

Thư Minh Nam bước tới, hỏi: 

 

“Có chuyện gì vậy?” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ninh Hoan Hoan dè dặt nói: 

 

“Em xin lỗi. Em vừa cầm túi của chị Tống lên xem một chút, không biết chị ấy có phải sợ em làm bẩn hay không, nhưng chị ấy đã giật lấy rồi ném thẳng vào thùng rác.” 

 

Thư Minh Nam nhìn chiếc túi trong thùng rác, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó tin. 

 

Chiếc túi đó là vật kỷ niệm tình yêu của tôi và anh. 

 

Đó là món quà đầu tiên anh tặng tôi, được mua bằng tiền mà anh dành dụm suốt hai tháng làm thêm khi cả hai còn khó khăn. 

 

Tôi từng rất trân trọng nó, đã nói với anh rằng tôi nhất định sẽ dùng chiếc túi này đến ngày chúng tôi kết hôn, như một minh chứng cho tình yêu của chúng tôi từ đầu đến cuối. 

 

Khuôn mặt anh đanh lại, trông vô cùng khó coi. 

 

“Tống Gia, em đang làm gì vậy?” 

 

Tôi ôm máy tính và đống đồ lặt vặt, bình tĩnh trả lời: 

 

“Bạn ăn uống của anh khuyên rằng những thứ hỏng thì nên vứt đi, em chỉ nghe theo lời cô ấy thôi.” 

 

Anh nhìn chiếc túi, rồi lại nhìn tôi, gương mặt kìm nén sự giận dữ, giọng nói trầm xuống: 

 

“Tống Gia, bây giờ em phải xin lỗi Hoan Hoan.” 

 

Phía sau, ánh mắt của Ninh Hoan Hoan sáng lên, cô ta nghiêng đầu nhìn tôi. 

 

Có người bước vào định hòa giải, nhưng Thư Minh Nam xua tay, giọng nói kiên quyết, từng chữ từng lời rõ ràng: 

 

“Nếu là nữ chủ nhân của ngôi nhà mà lại kiêu ngạo, vô lễ với khách như vậy mà không nhận ra lỗi của mình, thì cô ấy không xứng đáng làm nữ chủ nhân.” 

 

Cả căn phòng bỗng chốc im lặng như tờ, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía chúng tôi. 

 

Ninh Hoan Hoan mím chặt môi, trong mắt lóe lên sự hả hê không che giấu. 

 

Tôi lặng lẽ nhìn Thư Minh Nam. 

 

“Vậy thì không làm nữa.” 

 

Đồng tử của anh dần mở to, dường như không tin vào tai mình. 

 

“Em nói gì?” 

 

Tôi cụp mắt xuống, bình tĩnh lên tiếng: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Thư Minh Nam, chúng ta chia tay đi.” 

 

Trong sự im lặng tuyệt đối, tôi ôm lấy máy tính, quay người bước ra khỏi phòng. 

 

09 

 

Mưa lớn suốt mấy ngày liền cuối cùng đổi lấy một bầu trời đêm trong trẻo với trăng sáng sao thưa, trong vắt như tấm lụa vừa được gột rửa. 

 

Tôi bước đi trong làn gió đêm mát lành, khẽ thở dài một hơi. 

 

Vốn dĩ tôi định đợi anh ấy qua sinh nhật xong rồi mới nói. 

 

Từ nhỏ, tôi đã không có duyên với tình thân. Ngoài ông nội, Thư Minh Nam là mối quan hệ thân thiết duy nhất trong cuộc đời tôi. 

 

Đối với người khác, có lẽ chỉ là một cuộc chia tay bình thường. 

 

Nhưng với tôi, nó giống như bị cắt đi một phần trong trái tim mà tôi đã cẩn thận bảo vệ. 

 

Dù vậy, tôi vẫn quyết định làm thế. 

 

Bởi vì tôi hiểu rất rõ: 

 

Việc tôi muốn được yêu thương không có nghĩa là tôi phải cầu xin tình yêu, càng không có nghĩa là tôi phải làm tổn thương chính mình để đổi lấy nó. 

 

Mây lành dễ tan, lưu ly dễ vỡ. 

 

Hợp thì ở, không hợp thì đi. 

 

Tôi chịu đựng được. 

 

Tối hôm đó, trước khi anh ấy về, tôi đã đơn giản thu dọn đồ đạc, chuyển đến căn hộ chung tôi đã thuê sẵn từ trước. 

 

Căn hộ chung nằm gần trường học, tôi sẽ không còn phải vất vả mỗi ngày đổi ba chuyến xe buýt để đi lại nữa. 

 

Ngày hôm sau, tôi đến văn phòng giáo sư. 

 

Khi gõ cửa bước vào, tôi phát hiện Kỷ Tuấn Tu cũng đang ở đó. 

 

Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, ngồi trên ghế sofa, ung dung uống trà cùng giáo sư. 

 

Tôi chào hỏi, rồi nói với giáo sư về việc xin tham gia dự án mới. 

 

Giáo sư rất vui mừng: 

 

“Tống Gia, em thông minh và chăm chỉ, dự án này rất khó, ngoài Tiểu Kỷ ra, tôi chỉ tin tưởng em.” 

 

“Nhưng…” Giáo sư chợt nhớ ra điều gì, trầm ngâm nói: “Dự án này kéo dài ba năm, cần thường xuyên đi khảo sát ở các thành phố khác. Cuối năm em còn phải kết hôn, thời gian có ổn không?” 

 

“Em đã chia tay rồi, hôn lễ hủy bỏ, không có vấn đề gì về thời gian cả.” 

 

Kỷ Tuấn Tu vốn đang cúi mắt nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi. 

 

Thầy giáo há hốc miệng, lúng túng nói:



“Chuyện này... chuyện này thầy cũng không biết phải nói chuyện kiểu này với con gái thế nào cả. Thôi thì... nén đau thương, à không, tự chăm sóc bản thân thật tốt. Ai da, Kỷ Tuấn Tu, cậu nói đi!”

 

Kỷ Tuấn Tu nhìn tôi, điềm nhiên nói: 

 

“Chúc mừng em.” 

 

Giáo sư nghe vậy lập tức trợn mắt: 

 

“Tiểu Kỷ, cậu còn quá đáng hơn! Chuyện như thế này sao lại có thể chúc mừng được? Tất cả là lỗi của tôi, đáng trách là tôi, sao lại nghĩ rằng một người như cậu, một ‘Tăng Sầu,’ có thể hiểu mấy chuyện tình cảm yêu đương cơ chứ!” 

 

Tôi cúi đầu, khẽ mỉm cười. 

 

“Không sao đâu ạ.” 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com