Ta nhớ đến hơi lạnh lẽo trên người hắn đêm qua. Có lẽ đêm qua hắn đã bị cảm lạnh. Từ sau khi bị thương, thân thể Văn Cảnh rất yếu, không thể dầm mưa dãi gió, cũng không chịu được giá lạnh.
Ta thường xuyên nấu canh tẩm bổ cho hắn, cũng là làm theo lời dặn dò của lang y.
Nghe thấy tiếng ta bước vào, hắn ta mở mắt nhìn ta.
"Coi như đền bù cho nàng." Hắn giơ bàn tay băng bó chằng chịt lên.
Nghe nha hoàn kể lại, vết thương ở cánh tay là do hắn dùng trâm ngọc tự đ.â.m để giữ tỉnh táo, còn vết thương ở lòng bàn tay là do hắn đ.ấ.m mạnh vào tường.
Vế sau thì ta có thể đoán ra, bức tranh sơn thủy trong phòng ta đã biến mất, bức tường bị che khuất cũng trở nên tan hoang.
"Lời của Vương gia, ta không hiểu."
Văn Cảnh khẽ cười, sắc mặt tái nhợt thoáng ửng hồng: “Một năm trước khi nàng gả vào vương phủ, đích tỷ của nàng bàn chuyện cưới gả, kết quả dung nhan bỗng dưng tàn tạ, chữa trị mãi không khỏi, cuối cùng chỉ có thể vội vàng gả cho trưởng công tử của phủ Thượng thư làm kế thất, sau khi thành thân thì bị thiếp thất lấn át, sống những ngày tháng chẳng mấy dễ chịu. Đích mẫu của nàng lén lút cho vay nặng lãi, cuối cùng người vay tiền bỗng dưng biến mất, bà ta chỉ biết nuốt hận vào lòng, cuối cùng còn bị Vĩnh An Hầu phát hiện, không những bị trách mắng một trận, còn bị bắt lấy của hồi môn năm xưa để bù vào chỗ thiếu hụt, khiến cho của hồi môn của đích tỷ nàng khi xuất giá cũng trở nên thảm hại. Trước đây ta đã quá xem thường Vương phi rồi, không sai người điều tra kỹ lưỡng, nào ngờ Vương phi lại thông minh đến vậy."
"Hoàng thành Tư quả là có bản lĩnh thông thiên, ta dù có tài giỏi đến đâu, cũng không thể sánh bằng Vương gia."
Việc Văn Cảnh tra ra những chuyện này, ta cũng không thấy ngạc nhiên, chỉ là muộn hơn dự đoán của ta một chút.
Có lẽ vì hắn đã ngốc nghếch mấy năm, phản ứng cũng trở nên chậm chạp hơn.
Thực ra, nếu suy nghĩ kỹ một chút, có thể dễ dàng đoán ra, Văn Cảnh khi còn là Nhiếp chính vương đã tạo thù chuốc oán với rất nhiều người, chỉ nhân lúc hắn bệnh nặng ngốc nghếch, những kẻ ngày xưa dám giận mà không dám nói kia mới dám ra tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ là A Cảnh quá đơn thuần, ta chưa từng kể cho hắn nghe những chuyện này. Còn nam nhân trước mặt, cũng không cần thiết phải biết.
"Vì sao nàng lại thích tên ngốc đó?" Hắn hỏi ta.
"Bởi vì hắn là phu quân của ta."
Câu trả lời của ta có lẽ hơi dư thừa, nhưng trước đây, khi ta hỏi A Cảnh, hắn cũng đã trả lời ta như vậy: "Vì nương tử là nương tử của ta."
Vừa mới gả vào vương phủ, ta đã khiến Hầu phủ gà bay chó sủa, một mảnh hỗn loạn. Nhưng đó chẳng qua là, lấy oán trả oán mà thôi.
Cái c.h.ế.t của mẫu thân bọn họ đều có trách nhiệm. Mẫu thân chỉ là một tỳ nữ bị Vĩnh An Hầu say rượu lâm hạnh, thân phận thấp hèn, chẳng ai đoái hoài.
Cho nên đương nhiên ta trở thành quân cờ để phụ thân gả vào vương phủ. Là người con gái chẳng ai để mắt, có thể gả vào vương phủ đã là phúc phận.
Đó là nguyên văn lời phụ thân ta khi đó.
Ta vui vẻ vô cùng. Ở lại Hầu phủ, không chừng còn phải gả cho kẻ không ra gì nào đó. Một kẻ ngốc, dù sao cũng tốt hơn một kẻ tồi tệ.
Hầu phủ hay vương phủ, đối với ta vốn dĩ chẳng có gì khác biệt. Chỉ là ta không ngờ, mình lại gặp được A Cảnh.
Ngày thành hôn, mọi thứ đều đơn giản, không khách khứa, không quà mừng. Một tấm lụa đỏ, một đôi nến hồng, thế là đủ.
Khi tấm khăn đỏ trước mắt được gỡ xuống, đập vào mắt ta là gương mặt của A Cảnh. Gương mặt tuấn tú, dung mạo như tiên giáng trần, nhưng đôi mắt lại lộ vẻ ngây ngô.
Hắn không hề giống lời đồn đãi bạo ngược thích làm ầm ĩ, mà cẩn thận đưa cho ta một miếng bánh bạch ngọc, nịnh nọt hỏi: "Họ nói tân nương phải nhịn đói rất lâu, bánh bạch ngọc này ngon lắm đó! Nàng có đói không? Có muốn nếm thử không?"