"Nếu bây giờ tôi lang thang đầu đường xó chợ, anh sẽ không bao giờ đến tìm tôi."
"Anh chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh mà nói:
'Đấy, đây chính là kết cục của việc rời khỏi tôi'."
Mỗi câu tôi nói ra, sắc mặt Kỳ Tu lại tái nhợt đi một phần.
Đến cuối cùng, không còn chút huyết sắc.
Mắt anh ta sâu thẳm, u tối và tuyệt vọng.
"Không phải như vậy!"
Anh ta đột ngột nhét một con d.a.o vào tay tôi, kéo tay tôi chĩa thẳng vào bụng anh ta.
"Năm đó anh ham chơi, bỏ bê em."
"Tiểu Ngôn, anh biết trong lòng em có oán hận."
"Anh đã đuổi Giang Dao đi rồi."
"Em nếu vẫn chưa hả giận, thì cứ đ.â.m anh một nhát, khiến anh bị thương, khiến anh đau đớn."
"Em có thấy dễ chịu hơn không?"
Lưỡi d.a.o càng lúc càng gần bụng anh ta.
Hai mắt Kỳ Tu đỏ ngầu, ánh mắt chân thành thống khổ, phơi bày điểm yếu trước mặt tôi như một kẻ sám hối.
Anh ta thật sự điên rồi.
Nghĩ rằng chơi khổ nhục kế, tôi sẽ mềm lòng sao?
Tôi mạnh tay đ.â.m con d.a.o vào bụng anh ta, mùi m.á.u tanh bốc lên nồng nặc.
Cơn đau khiến Kỳ Tu buông lỏng tay.
Mắt anh ta ngấn lệ, giọng khàn đặc.
"Tiểu Ngôn, bây giờ... em có thể tha thứ cho anh chưa?"
"Tha thứ?"
"Không."
"Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
"Anh sẽ phải mang theo hận thù của Lạc Ngôn năm 28 tuổi mà sống cả đời!"
Còn tôi, tôi sẽ bước tiếp.
Quên anh.
Cùng người đúng đắn, đi về một tương lai tốt đẹp hơn.
Tôi nhìn vết m.á.u loang lổ trên tay, bấm số gọi Thẩm Nghiễn Thu.
"Chồng ơi, em muốn gặp anh."
"Ngay bây giờ."
24
Thẩm Nghiễn Thu nhanh chóng chạy đến.
Thấy tôi trong bộ dạng nhếch nhác, anh giật mình hoảng sợ, nhưng khi phát hiện đó không phải là m.á.u của tôi, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Ngôn, đừng lo lắng."
Lòng bàn tay anh ấm áp, nhiệt độ cơ thể truyền sang tôi, xua tan đi cơn run rẩy.
"Phần còn lại, cứ giao cho anh."
Thẩm Nghiễn Thu đưa Kỳ Tu đến bệnh viện.
Trước khi đi, Kỳ Tu nắm lấy tay tôi, cầu xin tôi, giống như tôi từng cầu xin anh ta năm xưa:
"Tiểu Ngôn, em không thể nhẫn tâm như vậy."
Nhưng bàn tay anh ta bị Thẩm Nghiễn Thu bóp chặt cổ tay, giọng điệu lạnh lùng.
"Kỳ tổng, làm ơn tôn trọng vợ người khác một chút."
Những bóng đen do Kỳ Tu mang đến, trong khoảnh khắc ấy, tan biến sạch sẽ.
Tôi trả lại anh ta câu nói ngày xưa từng dành cho tôi:
"Kỳ Tu, anh đáng đời."
Từ đó về sau, tôi chưa từng gặp lại anh ta.
Đây là câu cuối cùng trong đời tôi nói với Kỳ Tu.
25
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Để tổ chức hôn lễ trước khi lộ bụng bầu, Thẩm Nghiễn Thu đã bận rộn suốt một thời gian dài.
Lễ cưới được ấn định vào ngày 16 tháng 3.
Một ngày bình thường không có gì đặc biệt, nhưng Thẩm Nghiễn Thu nói anh đã nhờ người xem qua, ngày này tượng trưng cho vợ chồng hòa hợp, dài lâu bền chặt.
Hôm ấy, tin tức tập đoàn Kỳ thị bị điều tra thuế chỉ xuất hiện trên hot search được mười phút.
Sau đó, nó bị tin tức về hôn lễ của tân quý tộc Cảng Thành đè bẹp.
Trong buổi lễ, anh dắt tay tôi bước qua bụi gai, hái xuống một đóa hồng, quỳ một gối trước mặt tôi, đưa hoa và nhẫn đến trước mặt tôi.
"Lạc Ngôn tiểu thư, em có nguyện ý gả cho Thẩm Nghiễn Thu tiên sinh, trở thành vợ của anh ấy không?"
"Trong giao ước hôn nhân thiêng liêng này, em có nguyện ý cùng anh ấy chung sống, bất kể ốm đau hay mạnh khỏe, giàu sang hay nghèo khổ, nhan sắc hay tàn phai, thuận lợi hay thất bại?"
"Em có nguyện ý yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, và nguyện trung thành với anh ấy suốt đời không?"
Tôi đón lấy đóa hồng, để mặc anh đeo nhẫn vào tay tôi.
"Em nguyện ý."
Phiên ngoại (Cuộc sống thường ngày)
Khi đưa Kỳ Tu đến bệnh viện, Thẩm Nghiễn Thu đã có một cuộc "nói chuyện thẳng thắn" với anh ta.
Chỉ là, anh chưa bao giờ nói cho Tiểu Ngôn biết.
Cô ấy luôn xem anh là một quân tử, anh không muốn cô biết, rằng anh cũng có mặt tối tăm và không thể chấp nhận được.
Anh đã thẳng tay đánh Kỳ Tu một trận.
"Nếu anh còn dám gặp cô ấy, thì hôm nay sẽ không đơn giản như vậy đâu."
Thẩm Nghiễn Thu cảnh cáo.
Nhưng Kỳ Tu không xem trọng lời anh.
"Thẩm tổng, tôi không đến tìm cô ấy, nhưng cô ấy có quá nhiều điểm yếu."
"Thầy cô, bạn bè, sự nghiệp... anh có thể ngăn cô ấy không đến tìm tôi sao?"
Trực tiếp uy h.i.ế.p cô ấy ngay trước mặt anh sao?
Thẩm Nghiễn Thu không nhịn nữa.
Anh ra tay, đánh vào những chỗ đau nhưng không chí mạng.
"Kỳ tổng, đừng tưởng chỉ có anh mới biết dùng những thủ đoạn hèn hạ."
"Kỳ thị cũng không sạch sẽ gì đâu."
Năm xưa, để nhanh chóng mở rộng quy mô và lên sàn, Kỳ Tu đã gian lận thuế không ít lần.
Anh ta tự cho rằng đã che giấu kỹ, nhưng không hiểu rằng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.
Dục vọng càng lớn, dã tâm càng phình to.
Tiểu Ngôn không còn là thứ anh ta muốn nữa.
Anh ta bắt đầu ngoại tình, tìm kiếm đam mê trên những người phụ nữ khác.
Bản chất con người vốn không dễ thay đổi.
Kỳ Tu chẳng qua chỉ là khi công thành danh toại, quay đầu lại mới phát hiện:
Người con gái từng luôn chờ đợi anh ta đã không còn nữa.
Cô ấy rời khỏi Bắc Kinh, có người đàn ông khác.
Anh ta bắt đầu hoảng sợ.
Dù có trăm phương ngàn kế tìm được cô ấy, thì có ích gì chứ?
Chẳng qua chỉ là, tự lừa mình lừa người mà thôi.
Khi Thẩm Nghiễn Thu rời khỏi bệnh viện, anh nghe thấy Kỳ Tu gào lên chất vấn:
"Thẩm Nghiễn Thu, anh đừng có đắc ý, chẳng lẽ anh không có điểm yếu sao?"
Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh Tiểu Ngôn lướt qua tâm trí anh.
Anh hiện tại có cha mẹ, tương lai sẽ có vợ con.
"Đương nhiên là có."
Nhưng đó không chỉ là điểm yếu của anh.
Mà còn là lá chắn của anh.
Từ nay về sau, anh sẽ khoác lên mình giáp sắt, không sợ phong ba bão táp.