Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa

Chương 19



Cố Nam Từ nhất thời có chút sững sờ.

Trọn vẹn ba năm.

Anh ta đã tìm kiếm cô gái đeo ngọc bội đó ròng rã ba năm.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Lộc Uyển Dư nghe tiếng động quay đầu lại. Ánh mắt say sưa mơ màng của cô ta khi chạm phải anh ta, chợt tỉnh táo đôi chút.

"N- Nam Từ?" Mặt cô ta biến sắc, nói năng lắp bắp, "Anh... sao anh vẫn còn làm việc ở đây thế?"

Trong mắt cô ta, Cố Nam Từ vẫn là trai bao.

Xuất hiện ở đây có nghĩa là đến làm việc.

Cố Nam Từ đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm cô ta không nói lời nào, như thể lần đầu tiên thật sự nhìn rõ người này.

Đây có phải Lộc Uyển Dư mà anh ta quen biết không?

Những lời cô ta vừa nói, không phải lời một người dịu dàng lễ độ sẽ nói ra.

Ngược lại, đó là những phẩm chất mà một người phụ nữ giả tạo, độc ác, đầy tâm cơ sẽ thể hiện ra.

Tất cả mọi chuyện đang xảy ra đều làm đảo lộn mọi nhận thức của anh ta.

Sao anh ta có thể xem cô ta như cô bé ngây thơ trong ký ức đó được?

"Chị tôi đi Hồng Kông kết hôn rồi, anh mau tìm người khác đi thôi." Lộc Uyển Dư dựa vào men say, trút bỏ lớp ngụy trang thường ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mục đích khiến Lộc Chi Huyên khó chịu đã đạt được, không cần thiết phải tiếp tục giả vờ nữa.

Cố Nam Từ lạnh lùng đáp lại một câu: "Cô tốt nhất nên nhớ kỹ lời hôm nay mình nói." Để lại câu nói đó, anh ta không quay đầu lại rời khỏi quán bar.

Cố Nam Từ cầm điện thoại lên, nói với trợ lý: "Hủy hôn ước, đặt cho tôi một vé máy bay đi Hồng Kông." Nói xong, anh ta cúp máy.

/-/

Tầng cao nhất Tập đoàn Cố Thị, văn phòng Tổng giám đốc.

Cố Nam Từ không quay đầu lại, giọng khàn khàn hỏi: "Điều tra rõ chưa?"

"Đã, đã điều tra rõ rồi." Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán trợ lý, anh ta chậm rãi nói từng chữ một: "Lộc đại tiểu thư đi chuyến bay hai ngày trước, điểm đến quả thực là Hồng Kông."

Không hề ầm ĩ, không hề tức giận điên cuồng, thậm chí một lời tạm biệt cũng không có, cứ thế lặng lẽ biến mất khỏi thế giới của anh ta.

Nếu là trước đây, anh ta đã thở phào nhẹ nhõm rồi.

Nhưng bây giờ, tim anh ta như bị ai đó moi mất một mảng.

Đống tài liệu trên bàn làm việc bị anh ta gạt phăng xuống đất.

Ngực Cố Nam Từ phập phồng dữ dội, chợt nhận ra một sự thật đáng sợ.

Lộc Chi Huyên không phải từ bỏ phản kháng.

Cô ấy thật sự, không cần anh ta nữa rồi.

Cố Nam Từ dùng ngón tay ấn vào thái dương, đáy mắt một mảnh tối sầm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com