Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa

Chương 23



Lộc Chi Huyên nghe anh ta nói vậy mới đáp lại một câu, cô cũng không ngờ giữa họ lại có duyên phận như thế.

Chuyện đời thật sự rất kỳ diệu.

Hóa ra họ đã gặp nhau từ sớm như vậy.

"Chi Huyên, anh tìm em mười năm rồi." Cố Nam Từ nhẹ nhàng chạm vào, rồi siết chặt cổ tay cô, không buông. "Ngọc bội ở trên người Lộc Uyển Dư, anh đã nhận nhầm người."

Giọng anh ta ngày càng nhỏ, gần như mang theo vài phần khẩn cầu. "Cho anh một cơ hội để bù đắp, được không?"

Lộc Chi Huyên sững lại vài giây.

Cô lần đầu tiên thấy Cố Nam Từ lộ ra biểu cảm như vậy; trước đây cô luôn là người theo đuổi anh ta, còn anh ta thì lúc nào cũng lạnh lùng, vẻ mặt hiếm khi thay đổi.

Không ngờ lại có thể thấy bộ dạng anh ta hèn mọn níu giữ.

Lộc Chi Huyên lắc đầu, chầm chậm rút tay về.

"Cố Nam Từ," cô bình tĩnh gọi tên anh ta, vẻ mặt thản nhiên, "Lúc trước tôi chỉ là tiện tay giúp đỡ, không hề muốn nhận lại báo đáp."

"Anh về đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."

Cố Nam Từ đứng sững tại chỗ.

Anh ta không muốn từ bỏ như vậy.

"Sau khi em đi anh mới biết trong lòng anh có em, hóa ra người anh thực sự thích là em." Anh nuốt khan, lời nói vẫn tuôn ra không dứt. "Đừng vội đuổi anh đi được không? Về với anh đi, anh sẽ từ từ bù đắp cho em."

Anh ta nhất định phải đưa cô về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Người có duyên là do trời định.

Vất vả lắm mới xác định được cô chính là cô gái năm xưa, Cố Nam Từ càng không đời nào buông tay.

"Tôi đã có cuộc sống mới rồi." Cô khẽ cười một tiếng, nhưng đáy mắt lại trống rỗng. "Tôi đã kết hôn rồi, sẽ không về Kinh Đô nữa."

Giọng cô nghẹn lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh. "Buông tay đi."

Tay anh ta đột ngột siết chặt.

"Không buông."

Cố Nam Từ bước tới một bước, hơi thở nóng rực.

"Anh biết em đã chịu bao nhiêu khổ cực, sau này anh sẽ không để em rơi một giọt nước mắt nào nữa, anh thề đấy."

Nhìn người đàn ông từng kiêu ngạo đến không ai bì kịp, giờ đây mắt đỏ hoe cầu xin cô, Lộc Chi Huyên trong lòng quả thực rất bình yên, chẳng còn gợn lên chút sóng nào nữa.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Thật nực cười làm sao.

Cô từng mong biết bao được nghe anh nói câu "anh yêu em".

Giờ nghe được rồi, lại chỉ thấy mỉa mai.

"Muộn rồi." Cô rút tay về, hờ hững nói, "Cố Nam Từ, có những sai lầm--"

Cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Cố Nam Từ.

"Không thể bù đắp được."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com