Người Duy Nhất Yêu Em

Chương 1: 1



Vào tối ngày ly hôn với tôi, Giang Từ Yến đã lựa chọn tu tu và bỏ lại khối tài sản mấy chục tỷ.

 

Khi anh còn sống, tôi ghét đôi chân tàn tật của anh, lại càng oán hận việc anh cưỡng ép, buộc tôi phải kết hôn.

 

Cho đến khi dọn dẹp di vật, tôi vô tình xem được cuốn nhật ký của anh.

 

Bên trong ghi chép lại mười năm dài đằng đẵng, tình yêu thầm kín khắc cốt ghi tâm của anh dành cho tôi.

 

Lúc ấy tôi mới biết, thì ra anh yêu tôi đến tận xương tủy.

 

Một lần nữa mở mắt, tôi trọng sinh trở lại ngày ký thỏa thuận ly hôn.

 

Lần này, tôi giữ chặt lấy bàn tay run rẩy của anh:

 

“Giang Từ Yến, chúng ta bắt đầu lại nhé.”

 

01

 

Một tuần sau ly hôn, tôi nhìn thấy tin tức Giang Từ Yến tự sát trên hot search.

 

Truyền thông dùng giọng điệu tiếc thương để nhắc đến vị thiên tài tài chính này.

 

Nói anh có khối tài sản trăm tỷ, nói anh là người trẻ tuổi đầy triển vọng.

 

Không ai biết lý do Giang Từ Yến tự sát.

 

Lúc đó tôi đang nghỉ dưỡng ở hải đảo, ăn mừng cho sự kết thúc của cuộc hôn nhân này.

 

Lão quản gia vội vã tìm đến.

 

Mái tóc ông đã bạc trắng.

 

Ông nói Giang Từ Yến đã sắp xếp hậu sự rất rõ ràng, toàn bộ tài sản đều để lại cho tôi.

 

Đó là khối tài sản mà tôi có sống cả trăm đời cũng không tiêu hết.

 

Tôi hoang mang không biết phải làm sao.

 

Trong mắt tôi, tôi và Giang Từ Yến chẳng qua chỉ là oan gia trong một cuộc hôn nhân thương mại.

 

Anh có một bạch nguyệt quang mà cầu không được, còn tôi thì gánh trên vai áp lực về dòng vốn của công ty.

 

Sau khi kết hôn, quan hệ của chúng tôi lạnh nhạt, Giang Từ Yến mua cho tôi một căn biệt thự xa hoa ở trung tâm thành phố.

 

Thế nhưng chính anh chưa từng một lần ở trong căn “phòng tân hôn” đó.

 

Tôi luôn nghĩ anh ghét tôi, cũng mong chờ được chấm dứt cuộc hôn nhân này.

 

Thế nhưng sau khi ký xong giấy tờ, lão quản gia do dự mãi, cuối cùng nói muốn dẫn tôi đến một nơi.

 

“Thiếu gia… rất thích phu nhân.”

 

“Kết hôn với phu nhân một năm, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời ngài ấy.”

 

“Phu nhân cũng biết, ngài ấy bị tàn tật, luôn tự ti, cảm thấy bản thân không xứng với phu nhân.”

 

“Có những chuyện ngài ấy không dám nói, nhưng tôi nghĩ phu nhân nên biết.”

 

02

 

Căn nhà đó nằm gần trường cấp ba của tôi.

 

Đẩy cửa bước vào, trên tường treo một bức tranh sơn dầu khổng lồ vẽ chân dung tôi.

 

Là một bức tranh tôi khoác trên người chiếc váy cưới.

 

Tôi và Giang Từ Yến chưa từng tổ chức hôn lễ, tôi cũng chưa bao giờ mặc váy cưới.

 

Nhưng trên tranh vẽ, tôi cười rạng rỡ, từng nếp gấp trên váy cưới đều được khắc họa tỉ mỉ.

 

Mỗi nét vẽ, đều là sự say mê thành kính dành cho tôi.

 

Chỗ ký tên, viết rõ ràng cái tên Giang Từ Yến.

 

Mặt sau còn ghi thêm một dòng chữ nhỏ.

 

“Tuyết Ý mãi mãi vui vẻ.”

 

Trong căn nhà rộng hơn trăm mét vuông này, đâu đâu cũng lưu lại dấu vết của tôi.

 

Có ảnh chụp tôi chơi đàn piano trong lễ kỷ niệm thành lập trường thời cấp ba.

 

Có vở bài tập ghi tên tôi.

 

Có cả con búp bê xấu xí tôi từng làm trong tiết thủ công.

 

Thậm chí còn có một tấm ảnh chụp chung ——

 

Trong buổi lễ tốt nghiệp, tôi đứng trên lễ đài phát biểu với tư cách học sinh xuất sắc.

 

Giang Từ Yến thời niên thiếu ngồi dưới khán đài.

 

Anh cầm điện thoại, xuyên qua đám đông chụp lại hình ảnh tôi trên sân khấu.

 

Trong tấm ảnh, chàng thiếu niên tuấn tú mím môi, nở nụ cười ngượng ngùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau này, tôi debut làm nghệ sĩ, mỗi vai diễn tôi từng đóng, mỗi sản phẩm tôi từng làm đại ngôn, đều có thể tìm thấy trong căn nhà này.

 

Mọi cách bày trí ở đây, dường như đang nói lên rằng Giang Từ Yến yêu tôi rất sâu đậm.

 

Thế nhưng trước khi liên hôn, rõ ràng tôi đã tự tai nghe thấy anh nói.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Hôn lễ không cần tổ chức nữa.”

 

“Đừng để bất kỳ ai biết mối quan hệ giữa tôi và Sở Tuyết Ý.”

 

Khi đó giọng điệu của anh vừa nhanh vừa gấp.

 

Đầy sự chán ghét.

 

Như thể kết hôn với tôi là một nhiệm vụ bị ép buộc.

 

Ngày đi đăng ký kết hôn, Giang Từ Yến cầm giấy chứng nhận hôn nhân ngẩn người một lúc.

 

Câu đầu tiên anh mở miệng nói là:

 

“Tiền đã chuyển rồi.”

 

Khởi đầu của cuộc hôn nhân này, chính là vì gia đình tôi cần được hỗ trợ tài chính.

 

Tôi ở thế yếu trong mối quan hệ này, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để chịu thiệt thòi.

 

Nhưng tôi vẫn bị câu nói đó làm cho tổn thương và nhục nhã.

 

Tôi mỉm cười, giọng điệu kiềm chế, xa cách.

 

“Tổng giám đốc Giang thật hào phóng, hợp tác vui vẻ.”

 

……

 

Hồi ức kết thúc.

 

Tôi buông bức tranh sơn dầu trong tay xuống.

 

Khoảnh khắc đứng lên, bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng.

 

Trước mắt tối sầm, tôi ngất xỉu.

 

03

 

Một lần nữa mở mắt.

 

Tôi đã trọng sinh.

 

Bên tai là tiếng nhạc ồn ào trong quán bar.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị người bên cạnh khoác vai.

 

“Hôm nay là ngày vui Tuyết Ý ly hôn với tên què nhà họ Giang!”

 

“Mọi người cùng nâng ly nào, uống cho sảng khoái một trận.”

 

“Tiệc ly hôn, không say không về!”

 

Tiệc… ly hôn?

 

Toàn thân tôi lạnh toát, lập tức nhớ ra tình cảnh hiện tại.

 

Đời trước, tôi gửi thỏa thuận ly hôn cho Giang Từ Yến, sau đó bị đám bạn trong giới xúi giục mở một buổi party.

 

Sau khi say khướt trở về nhà, tôi gặp Giang Từ Yến – người hiếm khi xuất hiện ở phòng khách.

 

Trong tay anh cầm bản thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn.

 

Tôi còn tưởng anh cũng đang nóng lòng, cười nói với anh một câu “ly hôn vui vẻ”.

 

Tình trạng thất hồn lạc phách của anh, tôi hoàn toàn bỏ qua.

 

Rồi sau đó, chính là tin tức về cái c.h.ế.t của anh.

 

Không được!

 

Tôi bật dậy.

 

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi lao thẳng ra ngoài.

 

Có người cố vươn tay giữ tôi lại.

 

“Tuyết Ý, cậu đi đâu thế? Chu Hoài sắp đến rồi.”

 

“Đúng đó, mình cố tình sắp xếp, muốn tác hợp cho hai người mà.”

 

Chu Hoài là thanh mai trúc mã của tôi.

 

Trong mắt bạn bè, chúng tôi là cặp kim đồng ngọc nữ bị chia cắt.

 

Tôi không quay đầu lại.

 

“Tôi và Giang Từ Yến chưa ly hôn.”

 

“Cũng không định ly hôn.”

 

“Còn nữa, đừng gọi anh ấy là tên què, tôi không thích.”