Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 102: Chìm đông (Phiên ngoại 2)



Buổi chiều ánh dương rực rỡ, thời tiết nóng tan đi, bầu trời trong xanh giống như được giội rửa, các học sinh bị giam cầm trong ngục tù mang tên lớp học được dựng nên từ những trang giấy thi và sách giáo khoa có được một khoảng thời gian "nghỉ xả hơi" ngắn ngủi trong giờ thể dục.

Sau khi giáo viên thể dục điểm danh xong lập tức tuyên bố giải tán tại chỗ, nhà thi đấu thể thao lớn được xây dựng bằng khoản tiền lớn do chính phủ cấp theo yêu cầu của cựu hiệu trưởng, thế nhưng đã ba năm rồi vẫn chưa được hoàn thành. Các học sinh tụm năm tụm ba ngồi dưới bóng mát của cây xanh để nghỉ ngơi, cũng có không ít người lấm tấm mồ hôi trên sân vận động.

Nữ sinh nhảy lên một cái, dùng lực phần eo, vạt áo kéo lên, "Bốp"! Quả cầu lông xé gió vẽ ra một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung, nhanh, chuẩn, hiểm hóc sượt qua khung vợt của đối thủ.

"Tuyệt vời."

Hứa Dục Liên nghe tiếng liền quay đầu lại, hất cằm, đập tay với đồng đội của mình là Lý Ý Nhã.

Gò má của cô ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi mỏng, tóc buộc cao lên, đường nét ngũ quan tươi tắn xinh đẹp, khi không cười khí chất lãnh đạm, nhìn khó mà ở chung.

Ánh mắt của cô nhìn về phía bóng cây cách đó không xa.

Vài học sinh ngồi trên ghế đá, bóng cây lay động, những mảng nắng vỡ vụn rơi trên bảng vẽ của một người, cây bút chì than trong tay của người đó đang dần phác họa một bóng hình, vừa giống thần thái lại vừa giống hình dáng.

Dường như cảm nhận được, Ôn Kiểu ngước mắt nhìn thẳng vào Hứa Dục Liên, khóe môi hồng nhuận khẽ cong lên nụ cười nhàn nhạt, làn da trắng của nàng nổi bật giữa đám đông, bím tóc xương cá rủ xuống trước vai, đậm vẻ thư sinh.

"Chị ơi."

Nàng nhẹ nhàng gọi.

Hứa Dục Liên đưa vợt cầu lông cho bạn của mình vào thay vị trí, mặt mày hớn hở đi tới.

"Kiểu Kiểu, em đang vẽ gì thế?"

Lời của Hứa Dục Liên vừa dứt, người ngồi bên tay phải Ôn Kiểu đặt tài liệu đang ôn tập xuống, có chút ít hâm mộ mà nói: "Còn có thể vẽ ai được nữa? Lần nào cũng vẽ cậu mà, thật là!"

Cô ấy nhìn Ôn Kiểu, đáng thương mà nũng nịu: "Mình không thể làm người mẫu của cậu sao? Lần nào cậu cũng vẽ lớp trưởng, cậu không thấy chán ư?"

Có người tiếp lời: "Đúng đó, Kiểu Kiểu, cậu vẽ cho tớ một bức đi."

Hứa Dục Liên nghịch bím tóc của Ôn Kiểu, mặt mày đầy vẻ ghét bỏ: "Vẽ tranh không tốn thời gian à? Cấm lợi dụng sức lao động của em gái mình, muốn vẽ thì tự mình vẽ đi."

Lời này đổi lại sự lên án và lườm nguýt của mọi người.

"Hừ, mình đã bảo mà, cậu ấy muốn làm mẹ của Kiểu Kiểu."

"Lớp trưởng, mình nguyền rủa cậu lần thi tới vẫn là hạng nhì toàn khối, vĩnh viễn không bao giờ được hạng nhất."

"Mình thật sự chịu hết nổi rồi, Kiểu Kiểu, cậu có thể quản lý cậu ấy có được không!!!"

Ôn Kiểu nhịn không được cười, vai run lên từng hồi, bị Hứa Dục Liên nhẹ nhàng nhéo nhéo má.

Hứa Dục Liên và Ôn Kiểu của lớp trọng điểm chuyên văn trường Bát Trung thân thiết không rời, rốt cuộc họ là chị em ruột hay là họ hàng gần nhiều năm rồi vẫn là một bí ẩn.

Người chị gái có năng lực giao tiếp mạnh mẽ, từng tổ chức nhiều hoạt động cấp trường, ngày thường hành sự phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết nhưng lại có quan hệ tốt với thầy cô và bạn bè, luôn là nhân vật nổi tiếng toàn trường. Còn người em gái yếu đuối như Tây Thi, tài hoa như Đại Ngọc, có phong thái thoát tục, bài văn đạt điểm tuyệt đối trong các kỳ thi tháng lớn nhỏ đều được in ra cho toàn trường đọc, dựa vào nét chữ đẹp và tài vẽ tranh quốc họa học từ nhỏ đến lớn, nàng thường xuyên tham gia các cuộc thi cấp tỉnh

Và chỉ cần có các nàng tham gia kỳ thi viết, chưa từng có ai vượt qua hai người để giành vị trí thứ nhất hoặc thứ hai. Nhìn thấy một người thì chơi thể thao, một người thì vẽ tranh, không giống như bản thân phải tranh thủ từng giây từng phút để học tập, thật khó mà không ngưỡng mộ.

"Chị có thấy nóng lắm không, cả người đầy mồ hôi rồi kìa."

Ôn Kiểu cười đủ rồi, khép bảng vẽ lại, nàng lấy ra từ trong túi ra một chiếc khăn tay. Hứa Dục Liên tự nhiên cúi đầu, để nàng tiện lau mồ hôi trên mặt cho mình.

Mọi người nhao nhao không dám nhìn mà quay đầu đi, trách thì trách bản thân không có một người em gái có tính cách tốt như vậy đi.

Hứa Dục Liên lo lắng hỏi: "Trên người của chị có mùi khó ngửi lắm sao?"

Ôn Kiểu rụt tay về, đột nhiên dựa vào ngực của cô, giả vờ ngửi ngửi đồng phục của cô, vẫn là mùi nước giặt giống nhau của cả hai, nàng khẽ nói: "Không có, rất dễ chịu."

Hành động này không quá đáng, chỉ là quá bất ngờ. Hứa Dục Liên nhìn chằm chằm đỉnh đầu mềm mại của Ôn Kiểu, vành tai nóng lên không rõ lý do, có lẽ là do vừa nãy phơi nắng, cô mơ màng nghĩ vậy. Ngay sau đó, góc áo bị kéo thẳng ra.

Ôn Kiểu níu lấy vạt áo của cô, hàng mi rũ xuống, giọng nói mềm đến phát ngọt: "Chị ơi."

Hứa Dục Liên khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Trán của Ôn Kiểu áp vào bụng ấm áp của cô.

Hứa Dục Liên không giống như Ôn Kiểu, tim của em gái cô không tốt, được miễn kiểm tra thể chất, không thể vận động mạnh. Cô có thói quen tập thể hình, vóc dáng cân đối và cơ bắp săn chắc. Lần đầu tiên có cơ bụng, cô đã đắc ý kéo tay của Ôn Kiểu sờ thử, trên lưng của cô có mấy nốt ruồi, nàng đều nhớ rất rõ.

Vừa nãy nàng thấy Hứa Dục Liên nhảy lên để lộ mảng da thịt trắng nõn, tim đập nhanh hơn mấy nhịp, bạn bè còn tưởng nàng không khỏe, hỏi sao mặt nàng lại đỏ như vậy.

Ôn Kiểu rất thích người chị tràn đầy sức sống của mình, cũng rất muốn sờ bụng dưới của chị, nhưng nàng im lặng một lát rồi đổi giọng: "Muốn nhanh nhanh đến kỳ nghỉ Quốc Khánh, cùng các chị đi chơi."

Chủ đề của nàng nhảy vọt quá nhanh, Hứa Dục Liên suýt nữa không theo kịp, nhưng cô trước giờ không chủ động nghi ngờ điều gì.

"Sẽ nhanh đến thôi, ngày kia không phải được nghỉ rồi sao, đến lúc đó nhà mình chắc chứa không hết nhiều người như vậy đâu."

Các chị mà cả hai nói đến chính là học sinh của Ôn Thiện và Hứa Kiều.

Trước đây ở thành phố Z người còn ít, các trung tâm dạy thêm chưa mọc lên như nấm sau mưa, các trường luyện thi tư nhân cạnh tranh khốc liệt, hai người từ nơi khác đến đã dùng năng lực giảng dạy vững chắc của mình để trụ vững.

Những năm gần đây, Hứa Kiều dẫn dắt không ít học sinh nghệ thuật có điểm số cao, bà có năng khiếu bẩm sinh lại chịu được áp lực, theo học mấy vị nghệ nhân văn hóa phi vật thể đang trên đà thất truyền. Mười mấy năm trôi qua, ngành du lịch thành phố Z phát triển mạnh mẽ, kinh tế tăng trưởng, các viên chức của sở văn hóa du lịch đều khách khí với bà.

Ôn Thiện thì dạy các môn khoa học tự nhiên cấp hai và cấp ba, thỉnh thoảng đến các trường trung học công lập dạy thay. Bà thu học phí với giá ưu đãi, có nguồn học sinh ổn định. Gần đó còn có lời đồn về việc bà dẫn dắt học sinh cấp hai trong ba năm đều vào được trường Bát Trung, dẫn dắt học sinh cấp ba trong ba năm đều vào được các trường đại học hàng đầu.

Mỗi năm vào các dịp lễ tết, học sinh từ khắp nơi trên thế giới trở về thăm họ, tặng quà, nằng nặc đòi ở lại nhà, thậm chí muốn đào góc tường mời họ đến nơi khác làm việc.

Các trường học ở thành phố Z không khuyến khích học sinh tự học buổi tối, học sinh lớp 12 có thêm một tiết học, chủ yếu là các bài kiểm tra hàng tuần của các môn. Sau khi tan học, Hứa Dục Liên đạp xe đạp linh hoạt luồn lách giữa đám đông, Ôn Kiểu ngồi nghiêng một bên ôm chặt eo của cô. Những viên gạch đá cổ kính của con hẻm cũ kỹ bị mài mòn để lộ những dấu vết mới, không biết là đã chứng kiến ​​bao nhiêu đời người đi qua chúng.

Đây là một ngày bình thường, các nàng cùng nhau trở về nhà như mọi khi.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com