Người Em Yêu Là Anh

Chương 1





Anh trai tôi nhắn tin cho bạn gái, nhưng lỡ tay gửi nhầm cho tôi:

“Em yêu, anh đang đứng trước cổng trường, em ở đâu rồi?”

Tôi nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười tinh quái:

“Em yêu, em vừa ra khỏi lớp nè.”

Khung chat hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập…”

Tôi tiếp tục gõ:

“Em yêu đợi em cùng về à? Cảm động quá đi!”

“Em yêu, sao anh không trả lời vậy?”

Anh trai tôi tức đến đỏ mặt:

“Em bị điên à! Đủ rồi đó!”

Năm phút sau, anh ấy chuyển cho tôi một bao lì xì:

“Anh xin em đấy, đừng nói với ba mẹ là anh yêu sớm.”

1

Kỳ thi đại học kết thúc.

Ra khỏi phòng thi, tôi mới tắt chế độ máy bay trên điện thoại.

Thông báo nhảy lên liên tục như điên.

Vừa dọn xong, tin nhắn của anh trai tôi đột ngột bật lên.

“Em yêu, anh đang ở cổng trường, em ở đâu rồi?”

Tôi lập tức rùng mình một cái.

Chân mày nhíu chặt lại.

Giang Húc lại nổi điên gì thế?

Tôi nhìn chằm chằm dòng tin nhắn đó một lúc.

Chợt nhớ ra, có lần ở nhà, tôi vô tình nghe thấy anh tôi gọi người bên kia điện thoại là “em yêu”.

Tôi luôn nghi ngờ anh ấy yêu sớm.

Nhưng lại chẳng có bằng chứng cụ thể.

Tôi hỏi bóng gió, anh ta cũng làm bộ khinh khỉnh rồi chối bay chối biến.

Hôm nay thì hay rồi, anh ta tự dâng chứng cứ đến tận tay.

Khóe môi tôi cong lên, hiện ra một nụ cười đầy tà ác.

Tôi gõ vào màn hình: “Em yêu, em vừa ra khỏi phòng thi nè.”

Gọi anh tôi là “em yêu” khiến tôi buồn nôn thật đấy.

Nhưng nghĩ đến chuyện anh ấy còn ghê hơn, tự nhiên tôi thấy vui.

Tin nhắn vừa gửi đi xong,

Tôi liền thấy khung trò chuyện hiện lên dòng: “Đối phương đang nhập…”

Hiện rồi biến mất, lặp đi lặp lại.

Mười phút trôi qua,

Tôi đi từ tòa nhà dạy học gần đến cổng trường, anh ấy vẫn không trả lời.

Anh chọn cách giả c/h/ế/t.

Bơ đẹp.

Muốn làm như chưa từng xảy ra gì.

Nhưng tôi đâu phải đứa biết điều mà bỏ qua chứ.

Tôi tiếp tục nhắn:

“Em yêu đợi em cùng về sao? Cảm động quá nè.”

“Em yêu, anh tốt ghê luôn đó!”

Tôi châm chọc:

“Em yêu, sao anh không nói gì vậy?”

【Em yêu???】

Cuối cùng, anh tôi cũng nhịn hết nổi.

Giận quá hóa quạu, trả lời: “Giang Vãn, em bị điên à! Đủ rồi đó!”

Tôi nhìn màn hình, cười khoái chí.

“Em yêu, em phát hiện có người yêu sớm đó nha!”

“Ba mẹ chắc sẽ rất quan tâm đấy?”

Năm phút sau,

Anh tôi chuyển cho tôi một bao lì xì.

Hiếm khi chịu xuống nước: “Anh xin em đó, đừng nói với ba mẹ.”

Tôi chẳng mảy may lay động.

Chưa nhận lì xì,

Cũng không trả lời lại.

Tôi đã nhìn thấy Giang Húc từ xa, đang đứng ở cổng trường.

Phải công nhận, anh tôi có gương mặt rất được.

Trong đám học sinh mặc đồng phục, gương mặt và vóc dáng của anh ta vẫn vô cùng nổi bật.

Tôi bước chậm lại.

Trốn sau cột đá gần đó quan sát.

Tôi muốn xem thử bạn gái của anh tôi là ai.

Đợi khoảng năm sáu phút,

Chưa thấy bạn gái anh tôi đâu, lại thấy một người khác ngoài dự đoán.

Một nam sinh mặc áo trắng, quần jogger đen, đạp xe đến dừng lại bên cạnh anh tôi.

Cậu ấy có đường nét khuôn mặt thanh tú, khí chất sạch sẽ, lạnh nhạt.

Khi mỉm cười, gương mặt nghiêng còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Cậu ấy tên là Kỷ Trạch.

Là nam thần của trường tôi, cũng là bạn nối khố của anh tôi.

Nhan sắc và trí tuệ đều thuộc dạng top đầu.

Có lẽ một nửa nữ sinh trong trường đều thích cậu ấy.

Là học sinh đứng nhất khối, đã được tuyển thẳng vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại rồi.

Chỉ cần đứng lặng giữa đám đông, cậu ấy cũng đã thu hút vô số ánh nhìn.

Đẹp đến mức khiến tôi ngẩn người.

Tôi thấy anh tôi vừa trò chuyện với Kỷ Trạch, vừa liên tục nhìn quanh đám đông.

Tôi né tránh ánh mắt anh ta một cách cẩn thận.

Chờ một lúc,

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao bất ngờ xuất hiện.

Cô ấy tự nhiên khoác tay anh tôi.

Khuôn mặt ngẩng lên mang theo nụ cười ngọt ngào.

Tôi vội lấy điện thoại ra quay video.

Mặt cô gái đó tôi không hề xa lạ.

Tôi nhớ tên cô ấy là Lương Thiến.

Là một trong những nữ sinh xinh đẹp có tiếng trong trường, là học sinh nghệ thuật.

Học vẽ.

Đáng ghét thật!

Không ngờ anh tôi lại ăn ngon đến vậy!

2

Tôi quay video.

Cũng chụp lại vài tấm ảnh.

Rồi gửi một tấm cho anh trai.

Từ xa, anh cúi đầu xuống, sắc mặt trông không mấy tốt đẹp.

Điện thoại rung lên, anh gửi tin nhắn đến: “Không phải em thích Kỷ Trạch sao?”

“Anh giúp em theo đuổi cậu ấy.”

Tôi nhướng mày.

Không ngờ anh tôi lại lấy chuyện này ra mặc cả, muốn dùng nó để bịt miệng tôi.

Kỷ Trạch là hàng xóm của chúng tôi, đối xử với tôi còn tốt hơn cả anh trai.

Ngoại hình xuất sắc, thông minh, gia thế cũng không tệ.

Không chỉ dịu dàng với tôi, mà còn hay tặng tôi những món quà nhỏ.

Bảo tôi không thích cậu ấy thật sự rất khó.

Cậu ấy sinh ra đã thu hút các cô gái.

Tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường, dĩ nhiên không ngoại lệ.

Tôi gửi một biểu tượng tay OK.

Sau đó liền xuất hiện, chạy chầm chậm đến chỗ bọn họ.

Giả vờ như tình cờ gặp mặt.

“Anh!”

Anh tôi nhìn thấy tôi, sắc mặt hơi tối lại.

Lương Thiến vội buông tay anh tôi ra, mặt đỏ bừng chào hỏi tôi.

Kỷ Trạch nhìn tôi cười, “Thi xong thấy sao?”

Tôi mỉm cười đáp, “Cũng ổn.”

Nhìn sắc mặt cả ba người, tôi hỏi: “Mọi người có hẹn à?”

Kỷ Trạch gật đầu: “Ừ.”

Giọng anh tôi có phần lạnh lùng: “Bọn anh có việc, em tự về trước đi.”

Tôi làm như không nghe thấy lời đuổi khéo của anh ta: “Cho em đi cùng đi, thi xong chán quá.”

“Được không?” – câu này là tôi nói với Kỷ Trạch.

Cậu ấy cao hơn tôi một cái đầu.

Đôi mắt dài đẹp hơi cụp xuống, khóe môi cong lên mang theo ý cười.

Dịu dàng trả lời: “Được chứ.”

“Không được!”

Người phản đối là anh tôi.

“Giang Vãn, buổi hẹn tối nay không có phần em, đừng có chen ngang.”

Tôi lặng lẽ nhìn anh.

Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.

Lương Thiến kéo nhẹ vạt áo anh tôi: “Thật ra cũng không sao mà.”

Kỷ Trạch cũng nói: “Có Vãn Vãn đi cùng thì vui hơn mà.”

“Đâu phải người ngoài.”

Anh tôi nén lại vẻ bực dọc giữa chân mày, ném lại một câu: “Tùy.”

Rồi kéo Lương Thiến đi trước.

Kỷ Trạch vỗ nhẹ lên đỉnh đầu tôi, cúi người ghé sát tai thì thầm:

“Đừng buồn, chỉ là anh ta không biết cách ở bên em thôi.”

Tim tôi bỗng rối nhịp một thoáng.

Khoảnh khắc Kỷ Trạch ghé gần, cả người tôi như bị bao phủ bởi hơi thở của cậu ấy.

Tôi ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng trên áo cậu.

Còn về lời cậu nói,

Tôi không đáp lại.