Người Em Yêu Là Anh

Chương 8



Gặp được Lâm Hoài Thư là điều may mắn nhất trong quãng thời gian đen tối và đau khổ năm năm tôi bị lạc mất.

Tôi chưa từng được một gia đình tốt bụng nào nhận nuôi như lời ba mẹ vẫn nói với người ngoài.

Chuyện đó chỉ là cái cớ mà họ dựng lên để che đậy sự thật.

Năm ấy tôi bị một băng nhóm tội phạm bắt về.

Ở đó có rất nhiều đứa trẻ.

Những đứa nhỏ tuổi, xinh xắn, khỏe mạnh đều bị “nhận nuôi”.

Còn lại đều bị dạy dỗ để đi ăn cắp.

Tôi khi còn bé, mỗi lần sợ hãi là sẽ im lặng không nói gì.

Chúng tưởng tôi là đứa câm, tôi liền dứt khoát giả câm luôn.

Tôi bị buộc học đủ mọi kỹ năng trộm cắp.

Bị đánh, bị mắng là chuyện thường ngày.

Ăn những thứ vừa dở vừa không đủ no, ngủ trên chiếu rơm trải dưới nền đất.

Tôi rất ngoan, rất nghe lời.

Nên bị đánh ít hơn.

Vì tôi từng tận mắt chứng kiến kết cục của những đứa trẻ không chịu nghe lời.

Đó là những hình ảnh ác mộng, khiến tôi rất lâu sau cũng không thể ngủ ngon giấc.

Lâm Hoài Thư không giống bọn tôi.

Cậu gọi một tên trong băng nhóm đó là “cậu”.

Cậu sống cùng vài hộ dân khác trong ngôi làng ấy.

Lần đầu tiên tôi gặp cậu là khi cậu đeo bao tải rách đi ngang nơi tôi ở.

Tên cậu của cậu quát mắng cậu, bắt về nhà.

Cậu chỉ là một đứa trẻ, vậy mà vẻ mặt lại bình tĩnh đến không ngờ:

“Bà ngoại bảo cháu đi nhặt chai.”

“Cháu chỉ được tiêu tiền bán chai của mình thôi.”

Áo quần cậu mặc cũng cũ, nhưng sạch sẽ.

Gương mặt thanh tú như tượng tạc.

Không hề giống một đứa trẻ sinh ra từ cái nơi nghèo nàn này.

Bọn trẻ như tôi bị phân công từng nhóm, định kỳ được đưa lên thành phố ăn xin, diễn trò, lừa gạt người ta.

Có người giám sát chặt chẽ.

Từng có kẻ bỏ trốn, nhưng chưa ai thành công.

Lâm Hoài Thư cũng bị đưa vào thành phố, nhưng là đi nhặt rác với cái bao tải nặng trĩu.

Khi ngồi trên xe, cậu không nói chuyện với ai.

Chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có lẽ vì cậu khác biệt.

Và bằng bản năng, tôi cảm thấy cậu có thể là chiếc phao cứu sinh của mình.

Tôi rất muốn tiếp cận cậu.

Sau khi đủ chỉ tiêu tiền, tôi chạy đến giúp cậu nhặt chai.

Ban đầu, cậu khá lạnh nhạt.

Đôi mắt đen láy chỉ thản nhiên liếc nhìn tôi.

Tôi nhút nhát đưa chai đến, nhét vào bao của cậu.

Cậu không từ chối.

Trong số những người canh chừng bọn tôi, có cả tên cậu của cậu.

Không hiểu vì lý do gì, ông ta nhắm một mắt, mở một mắt, làm ngơ.

Thời gian trôi đi, tôi trở thành cái đuôi nhỏ của Lâm Hoài Thư.

Tôi thích cùng cậu đi nhặt chai lọ.

Không thích ăn cắp.

Không thích đi xin.

Lâu dần, thái độ của Lâm Hoài Thư cũng thay đổi.

Thỉnh thoảng, cậu sẽ lén đưa tôi chút đồ ăn ngon.

Tôi cũng được ngầm cho phép cùng cậu lang thang khắp nơi.

Tên cậu của cậu từng cảnh cáo: “Con bé có thể đi nhặt rác với mày, nhưng nếu nó bỏ trốn, tao sẽ bán mày đi. Mày đừng mơ gặp lại bà ngoại.”

Rồi quay sang tôi nói: “Thấy mấy đứa trốn hụt rồi chứ? Muốn thành như vậy thì cứ thử chạy xem.”

Tôi ra sức gật đầu.

Cái tên “Xing Xing” (Tinh Tinh – ngôi sao) là do Lâm Hoài Thư đặt cho tôi.

Khi cậu hỏi tên tôi là gì, tôi — đang giả câm — chỉ lên bầu trời đêm.

Có một lần, Lâm Hoài Thư suýt ngã xuống hố sâu bên vệ đường, tôi sợ quá liền hét to gọi cứu mạng.

Cậu sững người nhìn tôi đầy kinh ngạc.

Sau khi được kéo lên, cậu lập tức bịt chặt miệng tôi.

Nếu không giả câm, có lẽ tôi đã bị bán đi từ lâu.

Lâm Hoài Thư hiểu rất rõ tình cảnh của những đứa trẻ như chúng tôi.

Cậu nắm chặt lấy tôi, từng chữ một: “Xing Xing, đừng mở miệng.”

Tôi ôm chặt lấy cậu, bật khóc.

Tôi rất sợ.

Sợ bị phát hiện tôi giả câm.

Càng sợ hơn, nếu Lâm Hoài Thư c/h/ế/t đi… tôi sẽ ra sao?

Nhờ thân với cậu, tôi mới có thể bước chân ra khỏi căn nhà tồi tàn đó.

Mới được vào nhà cậu.

Dù vẫn bị nhốt trong cái làng ấy.

Chỉ cần ngẩng đầu là thấy cả một con quái vật lớn há miệng chực nuốt chửng.

Tôi đã từng đến nhà cậu vài lần, và sau đó, tôi không muốn quay về căn nhà kia nữa.

Tôi cầu xin Lâm Hoài Thư, cậu lại cầu xin bà ngoại, cầu xin cả người cậu.

Bà ngoại cậu mỗi lần nhìn tôi là ánh mắt vừa xót xa, vừa bất lực.

Bà với tên cậu ấy quan hệ chẳng mấy tốt đẹp.

Mỗi lần hắn đến đều bị bà mắng.

Bà không cho hắn bước vào cửa.

Nhưng vì tôi, vì Lâm Hoài Thư, bà cố gắng dịu giọng, thương lượng với con trai mình.

Dù hắn ta độc ác, nhưng cũng là đứa con có hiếu.

Tôi không biết hắn đã thỏa thuận với đám người kia thế nào.

Chỉ biết cuối cùng tôi được rời khỏi căn nhà đó, chuyển đến sống ở nhà Lâm Hoài Thư.

Không còn phải đi ăn xin hay trộm cắp nữa.

Tên cậu ấy từng đá nhẹ vào chân cậu, mắng: “Thằng nhóc thối tha, bé tẹo đã biết tự tìm vợ bé cho mình rồi.”

“Dù là con câm, nhưng cái mặt này sau này chắc chắn là mỹ nhân đó.”

“Câm ghép với què, hai đứa tụi mày là trời sinh một đôi đấy.”

Tôi không hiểu “vợ bé” nghĩa là gì.

Lâm Hoài Thư hiển nhiên cũng không hiểu.

Bà ngoại cậu thường mắng hắn, mắng luôn cái làng đó: “Làm người mà không có lương tâm thì chỉ là s/ú/c s/i/n/h, làm bao nhiêu việc thất đức, rồi sẽ gặp báo ứng thôi.”

Đôi mắt của bà đã bị năm tháng làm cho đục ngầu,

Chất chứa quá nhiều câu chuyện và đau thương.

Mỗi lần nhìn tôi và Lâm Hoài Thư, bà đều ánh lên nét thương cảm.

Bà từng hỏi tôi có nhớ nhà ở đâu không.

Có nhớ tên ba mẹ hay hình dáng của họ không.

Tôi lắc đầu.

Hai năm rồi, tôi còn quá nhỏ, ký ức đã bắt đầu mờ nhạt.

Nhưng tôi vẫn nhớ tên ba mẹ và anh trai.

Mỗi ngày tôi đều thầm lặp đi lặp lại trong đầu.

Chỉ sợ mình quên mất.

16

Cuộc tái ngộ với Lâm Hoài Thư là điều tôi chưa từng ngờ tới.

Lúc mới được đưa về nhà, tôi chẳng hề muốn nhớ lại quãng năm năm bị thất lạc.

Cho dù trong khoảng thời gian đen tối ấy, tôi có Lâm Hoài Thư bên cạnh.

Khi chia xa năm đó, tôi đã nghĩ, cả đời này có lẽ sẽ không gặp lại cậu nữa.

Nào ngờ… cậu lại tìm đến.

Vì tôi từng lừa cậu: “Cậu học hành thật tốt đi, sau này thi vào cùng một trường đại học, chúng ta sẽ gặp lại.”

Cậu tin thật.

Thi xong đại học liền đến tìm tôi.

“Làm sao cậu biết tớ ở đây?”

Lâm Hoài Thư nói: “Tớ nhớ thành phố cậu sống, nhớ tên ba mẹ cậu. Tớ tìm trên mạng. Nhà cậu có công ty, không khó để tra ra.”

“Xin lỗi nhé, có thể cậu không muốn gặp tớ…”

“Nhưng tớ vẫn luôn nhớ cậu.”

“Nhớ đến phát điên, chỉ muốn biết cậu sống thế nào…”

Tôi nghe những lời Lâm Hoài Thư nói.

Mắt cay xè.

Lúc nghe thấy tên “Xing Xing”, phản ứng đầu tiên của tôi là muốn trốn tránh.

Tôi bỏ chạy, là vì sợ.

Ký ức năm ấy là cơn ác mộng mãi mãi không muốn nhắc lại.

Nhưng sau cơn sợ hãi theo bản năng, tôi vẫn quay đầu lại.

Lâm Hoài Thư là người duy nhất ngoài gia đình từng thật lòng tốt với tôi, thậm chí còn hơn cả gia đình.

Cậu luôn chiếm vị trí rất đặc biệt trong tim tôi.

Nếu cậu đã thay đổi, thì điều quan trọng với tôi… có lẽ chỉ là “Lâm Hoài Thư của tuổi thơ”.

Thế nhưng khoảnh khắc ánh mắt cậu chạm vào tôi dưới ánh đèn đỏ hôm đó, tôi biết — cậu vẫn là Lâm Hoài Thư mà tôi từng quen.

Tôi quan sát thiếu niên trước mặt.

Cậu đã rất đẹp từ nhỏ, giờ lớn lên lại càng nổi bật.

Không hề thua kém gì Kỷ Trạch.

Tôi cảm thán: “Lâm Hoài Thư, sao cậu lại đẹp trai thế này hả?”

Cậu bị tôi nhìn đến đỏ cả tai.

Ánh mắt lảng tránh.

Tôi phì cười: “Hình như đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu ngượng thì phải.”

Thấy tôi cười, Lâm Hoài Thư cũng lặng lẽ nhìn tôi.

Rõ ràng trăng đang treo trên trời,

Mà tôi lại thấy ánh trăng trong mắt cậu.

Lạnh nhạt mà dịu dàng.

Tôi đang cười thì bỗng thấy má mình nóng lên.

Tôi chạm vào ống tay áo bên trống rỗng của Lâm Hoài Thư, lòng bỗng trùng xuống.

“Có ai bắt nạt cậu không?”

“Cho tớ xem với.”

Vừa nói, tôi vừa định kéo áo cậu lên.

Lâm Hoài Thư nghiêng người né tránh, mím môi.

Khẽ nhắc: “Xing Xing, tụi mình… lớn rồi.”

Tôi khựng lại.

Rồi mặt đỏ bừng.

“Không ai bắt nạt tớ cả. Ai dám bắt nạt, tớ đều đòi lại công bằng rồi.”

“Cậu biết đấy, tớ không phải kiểu dễ chịu thiệt.”

Phải.

Lâm Hoài Thư là kiểu người bên ngoài trầm lặng ôn hòa, nhưng sâu trong xương tủy lại là một kẻ kiên cường có chút lạnh lùng.

Thế nhưng cậu chỉ còn một tay.

Vì vậy dễ bị coi là kẻ yếu, dễ bị bắt nạt.

Năm đó, ngôi làng bị cảnh sát triệt phá, bọn xấu sa lưới.

Tôi được đưa về nhà, còn Lâm Hoài Thư thì được cha ruột tới đón.

Vì cậu sinh ra đã mang khuyết tật, mẹ cậu sau khi sinh không được cưới hỏi đàng hoàng liền bị ruồng bỏ.

Cuối cùng sinh bệnh mà qua đời.

Cậu thì bị bỏ lại làng cho bà ngoại nuôi.

Cha cậu kết hôn nhiều năm không có con, sau khi kiểm tra phát hiện bị vô sinh,

Lúc ấy mới quay lại nhận con, đưa về nuôi.

Lâm Hoài Thư không muốn đi.

Mãi đến khi bà ngoại mất, tôi cũng rời đi, cậu mới theo cha về.

Tôi lờ mờ nhớ cha Lâm Hoài Thư không phải người bình thường.

Bây giờ nhìn cậu, từ trên xuống dưới dù ăn mặc đơn giản, nhưng đều là đồ hiệu.

Nhưng những thứ đó đều là bề ngoài.

Xuất thân, hoàn cảnh, khuyết tật trên cơ thể, lại bị người cha không yêu thương nhận về — tôi chắc chắn cậu từng chịu không ít uất ức.

Chỉ là cậu không muốn để tôi lo lắng.