Người Giấy Đại Lương

Chương 5



Tôi cắn chặt môi.



"Đám tội phạm kia còn tiếp tục ra tay."



Người giấy an ủi:



"Cô có thể thay đổi số phận một lần rồi, vậy thì cũng có thể thay đổi lần hai. Kỳ thi đại học sắp đến, cứ tập trung ôn thi trước, đừng quên ước mơ hoài bão của chúng ta."



"Không phải muốn đến Bắc Kinh học đại học sao? Chúng ta còn chưa từng leo Vạn Lý Trường Thành, chưa đến Cố Cung, chưa được xem pháo hoa ở Thế vận hội Bắc Kinh, cũng chưa ngắm hoàng hôn trên biển, còn đi xem Bến Thượng Hải... những việc này, cô nhất định phải làm được."



Cô ấy ký thác toàn bộ hy vọng thầm kín nhất lên người tôi.



Ngay cả khi ở địa ngục tối tăm cũng không bao giờ quên đi lý tưởng của mình.



Tôi lau khô nước mắt, sợ sẽ rơi ướt người cô ấy.



Cẩn thận ôm chính mình vào lòng.



"Nhất định mà, tôi hứa."



Lần nữa được ngồi trong phòng học cấp 3, tôi cảm giác như mình đã trôi qua mấy đời.



Đang mải mê ghi chép, một cuốn sổ bỗng được đẩy đến trước mặt tôi.



"Ghi chép của mấy bài học mà cậu đã bỏ lỡ đấy, xem đi. Tôi không muốn nhân cơ hội mà thắng trong kỳ thi thử này đâu, như thế không vẻ vang."



Người lên tiếng là bạn cùng bàn của tôi, Khương Uyên.



Cậu ấy vừa đẹp trai lại lạnh lùng, còn là lớp trưởng.



Nhưng lúc nào cũng chỉ xếp thứ hai, mỗi lần kiểm tra thi cử luôn kém tôi vài điểm.



Nghe tin mấy hôm nay tôi bị nhốt trong nhà, chính cậu ấy là người khởi sướng thậm chí còn viết thư kêu gọi bạn học định đến nhà dạy cho tôi.



"Cảm ơn, tớ sẽ cố gắng theo kịp." Tôi thật lòng biết ơn cậu ấy.



Khương Uyên đột nhiên hỏi tôi:



"Hôm qua tôi còn định đến nhà cậu để đưa bài kiểm tra."



Trong lòng tôi căng thẳng.



"Nhưng không thấy ai ở nhà, tôi lên sân thượng tìm thử."



Hai mắt cậu ấy đầy hoang mang.



"Tôi thấy cậu đang nói chuyện với người giấy, tại sao thế?"



Ánh mắt sắc bén khiến cổ họng tôi khô khốc.



Tôi cố gắng giả bộ bình tĩnh, giải thích:



"Xung quanh không có ai để trò chuyện nên chỉ nghịch chơi chơi vậy thôi."



"Vậy cậu cũng không cần phải nói chuyện với người giấy. Nếu muốn tâm sự trò chuyện, cậu có thể tìm các bạn trong lớp mà? Hoặc bạn ngồi cùng bàn là tôi đây, tôi đã ch.ết rồi chắc?"



Chắc cậu ấy nghĩ tôi bị bệnh.



Nhưng mà tôi vẫn phải hỏi lại:



"Sao cậu biết tớ trên sân thượng?"



Lần này, đến lượt cậu ấy nghẹn lời.



Sau đó dùng giọng điệu bình tĩnh giải thích: "Trước kia đi du lịch, cả lớp cùng chơi trò "Thật hay Thách". Cậu từng nói mỗi khi gặp chuyện không vui sẽ lên sân thượng ngồi giải tỏa."



Vậy sao? Tôi chẳng nhớ gì cả.



Về đến nhà, tôi thuật lại với người giấy:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



"Cô nói xem cậu ấy nghe được nhiều không? Còn may là khi ấy cô không nói chuyện."



Người giấy bình tĩnh:



"Ngày 22 tháng 8 năm 2007, lớp học tổ chức đi chơi công viên giải trí, chính cô đã nói như vậy đấy."



Ồ, thì ra có chuyện đó thật.



Bình thường tôi làm gì mà có tiền tham gia mấy hoạt động như vậy, là Khương Uyên đã giúp tôi tìm mấy công việc, kiểu dọn dẹp thư viện, làm miệt mài trong ba tuần mới đủ tiền góp đi chơi.



Tôi nằm trên giường, người giấy lặng lẽ đứng trong góc.



Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.



Khóe miệng hình như hơi nhếch, gợi lên một độ cong kỳ lạ.



Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi có hơi thắc mắc.



Tại sao mình lại quên hết mọi chuyện lúc trước?



Mà người giấy này, rõ ràng là tương lai của tôi, vì sao lại nhớ rõ mọi việc thế?

-----

Tôi bị đánh thức bởi tiếng khóc của trẻ con.



Mùi m.áu tanh sặc sụa tràn ngập trong không gian chật hẹp.



Cúi đầu xuống mới phát hiện, mình đang trần truồng nằm trên bàn mổ, bụng nhô cao, toàn thân đầm đìa m.áu.



Một tia tuyệt vọng vút qua.



Đây là chợ đen!



Tại sao tôi lại ở đây? Chẳng phải đang nằm ngủ ở nhà ư?



Không phải tôi đã thay đổi được vận mệnh của mình rồi sao?



Hai người đàn ông đeo khẩu trang phớt lờ sự cầu xin giãy giụa của tôi, họ dùng d.ao mổ bụng tôi, đối xử với tôi không khác gì con vật!



Rốt cuộc là sai ở đâu?



Tôi đau đớn khóc thét nhưng sức lực cơ thể yếu ớt như bùn lầy chỉ có thể mặc người hành hạ.



"Thả tôi ra, cứu tôi với!". Tôi rên rỉ.



Chưa bao giờ sợ hãi đến thế, tôi sinh con trong cơn đau dữ dội cũng không được gây mê.



Đứa bé mổ sống vừa ra đời đã ch.ết non trông xanh xao, nhỏ xíu.



Hai người đàn ông lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.



Họ vứt thẳng đứa bé vào thùng rác.



"Sinh đẻ quá thường xuyên, chất lượng cũng không còn tốt nữa. Cái thai này không giao cho ông chủ được."



"Xem ra nên vứt người đến 'trạm thu hồi' rồi."



'Trạm thu hồi' là tiếng lóng, nơi chuyên buôn bán n.ội t.ạng.



Đây là đỉnh cao của chuỗi thu lợi nhuận, theo nguyên tắc tận dụng tối đa mọi thứ, người phụ nữ sẽ bị vắt kiệt sức một cách hợp lý.



Ánh đèn phẫu thuật trên đỉnh đầu như bông sen, tỏa ánh sáng thánh khiết chiếu rọi tôi.



Trong lúc bàng hoàng, tôi cười cũng hiểu ra.



Đây là tất cả những tưởng tượng trước khi ch.ết của tôi.



Tôi vốn chẳng thay đổi gì cả.



Mà bản thân, vẫn chìm trong địa ngục.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com