Người Giấy Đại Lương

Chương 7



Thái độ kiên quyết không còn gì để mất của tôi khiến gã đàn ông sợ hãi, vội vã bỏ chạy.



Hắn sợ bị liên lụy còn không thèm đòi lại tiền cọc.



Ánh mắt tôi chuyển sang phía mẹ.



"Dù là ai cũng đừng hòng ngăn cản việc học tập của tôi, kể cả bà."



Tôi của bây giờ, mỗi một ngày trôi qua đều là dùng tương lai và mạn.g sống của bản thân để đổi lấy.



Tôi không cho phép.



Bất cứ kẻ nào muốn cướp đi tương lai của chúng tôi.

Tôi không sợ những lời đồn thổi hay những ánh mắt lảng tránh của bạn học.



Mục tiêu của tôi rất rõ ràng, đó là kỳ thi tuyển sinh đại học.



Tôi phải đến Bắc Kinh, phải học trường tốt nhất.



Phải hoàn thành ước mơ còn dang dở của Đại Lương trước khi qua đời.



Từ sau lần mẹ tôi đến gây chuyện, bảo vệ trường đều đã nhớ mặt bà ấy, sau này cũng không cho người tiến vào. Hiệu trưởng sắp xếp cho tôi một phòng ký túc xá đơn tại trường.



Cách kỳ thi đại học còn chưa đầy 10 ngày.



Hôm nay tôi phải về nhà lấy quần áo.



Thực chất là muốn nhìn người giấy một chút, xem bản thân trong tương lai có ổn không.



Tôi sợ cô ấy ở đó một mình sẽ cô đơn.



Khương Uyên tình nguyện đưa tôi về nhà, cậu ấy ra vẻ thản nhiên:



"Dù sao cũng tiện đường."



Nào có tiện đường? Tôi đã nhìn thấy địa chỉ nhà cậu ấy rồi.



Một người phía bắc, một người hướng nam.



Cậu ấy đành thẳng thắn thừa nhận: "Được rồi, tôi sợ mẹ cậu lại bán cậu về làng."



Bộ dạng nghiêm túc của cậu ấy đã chọc cười tôi, tôi cũng thành thật mà nói.



"Thật ra tớ về nhà không chỉ để lấy quần áo mà còn muốn xem tượng giấy của mình."



[.....]



Cậu ấy nghẹn lời, hô hấp hơi dừng lại, còn cố tình nhún nhún vai thể hiện khí thế nam nhi.



"Sở thích của cậu cũng kỳ lạ thật đấy."



"Hmm, tớ nhớ năm ngoái đi nhà ma trong công viên giải trí, cậu còn rất sợ hãi, nếu sợ thì cậu cứ về trước đi, không sao."



Nhưng Khương Uyên đã khoác cặp sách lên vẫn cố chấp muốn theo tôi về nhà.



"Cậu không sợ tớ à?"



Nói không cảm động là nói dối.



Trong khi các bạn cùng lớp đều coi tôi như người ngoài hành tinh, còn không dám nói chuyện với tôi.



Cậu ấy im lặng, sóng vai đi cùng tôi.



"Có chút chút, nhưng tôi càng sợ cậu bị mẹ cậu bắt đi."



"....."



"Tôi sợ cậu sẽ đồng ý với bà ấy, cực kỳ sợ."



Tôi chậm rãi hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại.



"Ngồi cùng bàn với cậu lâu như vậy chẳng lẽ còn không hiểu cậu sao? Cậu vẫn luôn buồn bã khổ sở vì sự thiên vị bất công của mẹ đối với em trai. Cậu cho rằng mình phải đạt được hạng nhất, có như vậy mẹ cậu mới đối xử với cậu tốt hơn một chút. Tôi biết, cậu vì sao lại trở nên dáng vẻ như bây giờ, nhưng đó không phải lỗi của cậu."



"Học phí đại học có thể giải quyết dễ thôi, thành tích của cậu tốt như vậy, nhất định sẽ được học bổng, còn có khoản vay vốn hỗ trợ sinh viên. Đợi đến nghỉ hè, chúng ta có thể cùng nhau đi làm gia sư."



Nói đến đây, Khương Uyên rút từ túi quần ra một trang giấy.



"Tôi đã tìm được một số học sinh đang cần tuyển người dạy thêm, giá cả cũng thương lượng ổn thỏa rồi."



Tôi kinh ngạc nhận lấy.



Trên tờ giấy có rất nhiều nếp gấp.



Cũng không biết cậu ấy đã mở ra xem đi xem lại bao nhiêu lần.



Sự cảm động khó miêu tả khiến trái tim vốn đã mất đi độ ấm của tôi lại dần trở nên ấm áp.



Nhưng tôi không dám hứa với cậu ấy bất cứ điều gì.



Chính tôi còn không biết tương lai của mình sẽ ra sao thì liệu mấy lời hứa hẹn có thể thực hiện được không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



"Cảm ơn cậu, tớ sẽ không bao giờ chịu thua số phận của chính mình đâu."

-----

"Đại Lương, Đại Lương?"



Sau khi Khương Uyên rời đi, tôi một mình lên lầu.



Thật kỳ lạ, hôm nay người giấy chỉ lặng lẽ đứng ở một bên, hồi lâu cũng không phát ra tiếng động.



Đang thắc mắc, đột nhiên tôi ngửi thấy một mùi hương lạ.



Phảng phất xung quanh, rất mơ hồ cũng rất quen thuộc.



Đó là_____



Mùi nước hoa rẻ tiền của mẹ!



Tôi nhận ra có điều không ổn, quay phắt đầu lại.



Nhưng quá trễ rồi.



Giây tiếp theo.



Mẹ tôi nhảy ra khỏi tủ, hai mắt đỏ ngầu.



Bà ấy giơ xẻng, không chút do dự đập mạnh vào đầu tôi.



Ý thức mơ hồ hỗn loạn trôi nổi phía trên cơ thể.



Mẹ tôi hạ thấp giọng:



"Lương Lương à, những người đó đến tìm mẹ, họ nói đã nhận tiền thì phải thấy người. Con gái à, muốn trách thì hãy tự trách số mình mệnh khổ, trách bản thân con không nên có ý xấu hại đám người đó đi."



Hóa ra, mẹ tôi.



Bà ấy mới chính là người đẩy tôi xuống địa ngục.



Chỗ này là nơi tôi đã từng đến trong giấc mơ.



Có ít nhất 23 cô gái bị nhốt ở đây.



Tất cả đều bị giam trong một cái chuồng chó cỡ lớn, khuôn mặt ai cũng hốc hác gầy gò, cử động chậm chạp, có người vì đã sinh nở quá nhiều mà da bụng chùng xuống, xù xì như chó ghẻ lở.



Không khí dưới tầng hầm hôi hám bẩn thỉu, các cô gái đều ăn uống sinh hoạt tại đây.



Chỉ khi được ông chủ chọn trúng, họ mới được đưa lên lầu tận hưởng cuộc sống tốt hơn một chút trong mười tháng.



Cho nên các cô gái này đều mong muốn có thai.



Họ không biết rằng sau khi bản thân mất hết giá trị lợi dụng, đón chờ họ chỉ có cái ch.ết.



Con d.ao gấp mà tôi luôn mang theo bên người đã bị tịch thu.



Đến tối, tôi lặng lẽ rút một đoạn dây thép trong áo lót ra.



Loại dây mỏng này có thể cạy khóa.



Một tháng qua, ngoại trừ việc học, thời gian còn lại tôi đều giành để trang bị các kiến thức cần thiết phòng khi chạy trốn.



Tôi đã học cách bẻ khóa từ một người thợ.



Sở dĩ cần dùng là vì sợ lại bị gài bẫy bắt nhốt như lần cha dượng và mẹ đã làm trước đó.



Người thợ khóa đó thương hại tôi, dốc hết vốn liếng ra để truyền thụ các kỹ năng của anh ấy.



Đêm đầu tiên, tôi lặng lẽ mở được khóa lồng.



Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đóng cửa lại.



Bây giờ còn chưa phải lúc, bên ngoài lồng còn mấy lớp khóa nữa, mà tôi chỉ có một cơ hội.



Đến ngày thứ ba, tôi bị ông chủ lựa chọn.



Người dẫn tôi đi xét nghiệm m.áu gọi là anh Ba, hắn là người phụ trách chỗ này, thân hình cường tráng, tôi so với hắn chỉ như một con gà con.



Tôi không kêu gào khóc nháo, bảo trì sức lực.



Nhưng đột nhiên, tiếng chuông báo động ngoài hành lang vang lên.



Tim tôi thắt lại.



Sắc mặt anh Ba thay đổi, bảo vệ nói có vài chiếc xe cảnh sát đang tiến vào cổng nhà máy, nói rằng phải tiến hành kiểm tra định kỳ.



"Ch.ết tiệt, làm sao cảnh sát lại tra ra được chỗ này?"



Nhà máy ngầm được xây dưới lòng đất, ngụy trang thành trang trại lợn, cho dù có phải kiểm tra cũng không thể là cảnh sát!



Anh Ba vội đẩy tôi cho tên đàn em.



"Chuyển hàng ngay lập tức, nhanh lên!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com