"Tôi...Tôi cũng không biết bây giờ bọn họ đang ở đâu hết sau khi tôi đưa ba người họ rời khỏi Dương gia thì tôi ngay lập tức chạy vào trong giúp không để ý đến họ nữa."
"Cái gì? Anh thật là..." Bạch Nhã Băng đen mặt, tức giận đến không nói được gì nữa.
Ting...Chuông tin nhắn từ điện thoại của Bạch Nhã Băng vang lên cô mở lên xem thì thấy đó là tin nhắn của Từ Phương Hiểu gửi đến kèm theo đó là vị trí biệt thự của Hứa Tiểu Niệm:
"Chúng tôi đã an toàn rồi, cô cùng mọi người hãy mau đến nơi mà tôi đã gửi định vị đi."
Bạch Nhã Băng thở phào nhẹ nhõm không nhanh không chậm báo với mọi người:
"Hân Hân cùng ba mẹ của Châu Châu đã không sao rồi họ đã an toàn bảo chúng ta hãy đến nơi mà cô ấy đã gửi định vị."
Âu Hoằng Phong cũng nhận được tin nhắn từ cô anh liền nhanh chóng lái xe đi đến đấy.
"Chẳng phải cô nói là không muốn tham gia vào chuyện này sao? Sao đột nhiên lại đến cứu chúng tôi? Cảm thấy nếu như không đến thì lương tâm bị cắn rứt sao?"
Hứa Tiểu Niệm không thèm nhìn đến cô chỉ hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:
"Tôi thích làm thế nào thì làm thế đó cần cô quản sao? Cô phải cảm ơn tôi vì tôi đã cứu cô đấy."
"Cảm ơn!" Từ Phương Hiểu bĩu môi, chợt cười nhẹ cảm thấy Hứa Tiểu Niệm cũng không xấu xa như cô nghĩ bây giờ cô đã không còn ác cảm với Hứa Tiểu Niệm nữa mà ngược lại còn có thiện cảm với Hứa Tiểu Niệm.
Nghe tiếng chuông, Hoa Châu Châu đi ra ngoài mở cửa bọn người Bạch Nhã Băng cười nhẹ đi vào trong cùng lúc đấy Âu Hoằng Phong cũng đến nhanh chân bước vào trong gặp Từ Phương Hiểu.
"Tôi đã cho cô ta uống thuốc ngủ rồi tới sáng chưa chắc cô ta tỉnh lại." Âu Hoằng Phong không nhanh không chậm đáp lại với gương mặt đầy đắc ý.