Người Hầu Gia Chọn Là Ta

Chương 3



Ta thu lại ánh mắt, nhận lấy bạc mà hỏa kế tiệm vải đưa, bàn bạc xong thời gian giao hàng tiếp theo với chủ tiệm, rồi cùng Vân Thư đi ra ngoài. 

 

Vừa ra đến cửa chính, ta đụng phải Lục Vân Trì cưỡi ngựa đi ngang qua ngay trước mặt ta.

 

Hoả kế tiễn ta ra tận cửa, trên mặt không giấu nổi vẻ thương hại.

 

Trên đường đi, Vân Thư tỏ ra vô cùng căng thẳng, gương mặt đầy do dự, giống như đang vắt óc suy nghĩ xem nên an ủi ta thế nào nhưng cuối cùng nhẫn nhịn hồi lâu cũng chỉ có thể thốt ra một câu.

 

“Tiểu thư, người không sao chứ?”

 

Thế nhưng thực tế là khi nhìn thấy cảnh tượng hôm nay, ta lại bình tĩnh hơn bản thân tưởng tượng rất nhiều.

 

Có lẽ là vì bao nhiêu năm qua ta đã sớm mài mòn hết tất cả mong chờ, cũng bởi vì tình cảnh trong nhà như vậy, khiến cho ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ gả vào đó.

 

Mà hắn thích người khác dường như cũng là chuyện đương nhiên.

 

Dù sao... giữa ta và hắn vốn cũng chẳng có tình cảm gì.

 

Ta ngẩng đầu, giọng điệu bình thản: “Không sao, Vân Thư.”

 

“Tiểu thư, người không để tâm sao?”

 

“Để tâm cái gì? Ta đâu phải hôm nay mới biết chuyện này.” Ta khẽ cười một tiếng, giơ tay chỉ về tửu lâu cách đó không xa, tự giễu: “Lục hầu gia anh hùng cứu mỹ nhân, đích thứ nữ của Lạc Thiện Bá, cùng nhau ở Tô Châu bày mưu tính kế đấu với tham quan, đến cả người kể chuyện cũng đã kể đi kể lại mấy lần rồi. Chỉ sợ người cả kinh thành đều đang đợi hai nhà kết thành lương duyên.”

 

“Giang gia đã không còn là Giang gia ngày trước, ta cũng chẳng so đo được. Ta chưa từng có lỗi với Lục gia, nếu bọn họ không cảm thấy mất mặt, ta còn có gì để bận tâm?”

 

“Chúng ta cứ sống cuộc sống của mình, những chuyện khác đến lúc đó lại nói.”

 

“Trong nhà hết gạo rồi, chúng ta đi mua thêm chút gạo, mua thêm ít thịt nữa. Vân Thư, chẳng phải ngươi thích ăn cá sao? Chọn thêm mấy con, ăn không hết thì chúng ta nuôi trong chậu.”

 

“Dạ, được ạ.” Vân Thư thấy ta không sao, khuôn mặt căng thẳng của nàng ấy cuối cùng cũng thả lỏng, ôm chặt lấy cánh tay ta, vui vẻ nói.

 

“Tiểu thư, ta muốn ăn cá kho tàu.”

 

“Được.”

 

...

 

Chỉ là ta không để tâm, không có nghĩa là người bên ngoài cũng không thèm để ý.   

 

Trên phố, sự thân mật giữa Lục Vân Trì và Thịnh Vô Hạ đã sớm rơi vào mắt những kẻ có lòng.

 

Sáng sớm ngày hôm sau.

 

Phía đông Giang phủ, tiểu viện hẻo lánh nơi ta ở đón tiếp một nhóm khách đặc biệt.

 

Dẫn đầu là Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu theo sát phía sau, còn có một nhóm nha hoàn ôm đầy lễ vật đi theo sau lưng.

 

Giang gia đã chia nhà từ lâu, mắc dù bề ngoài vẫn sống chung trong cùng một phủ nhưng các viện lạc sớm đã đóng chặt cửa, ít khi lui tới. Lần gần đây nhất ta gặp hai vị bá mẫu này, cũng là vào dịp lễ tết, chào hỏi qua loa vài câu khách sáo mà thôi.

 

“Uyển Thanh, con đây là...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhị bá mẫu trợn to mắt, nhìn chằm chằm con d.a.o phay trên tay ta, hồi lâu không thể thốt nên lời.

 

“Không có gì, g.i.ế.c cá thôi, Nhị bá mẫu.”

 

Ta thấy có người đến, khẽ mỉm cười, lau nước trên tay, ném con cá vẫn đang giãy dụa trở lại trong thùng gỗ, sau đó cúi người hành lễ, rồi quay đầu gọi vào trong bếp một tiếng.

 

“Vân Thư, có khách tới, pha trà.”

 

“Dạ, tiểu thư.”

 

“Đều là người nhà cả, không cần khách sáo như vậy.”

 

Đại bá mẫu liếc mắt nhìn qua viện nhỏ đơn sơ này, ngoài mặt vẫn cười hiền hòa nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ chán ghét và cảm thán.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

“Hai vị bá mẫu là quý khách, chút lễ tiết này vẫn phải có. Nếu hai bá mẫu không chê viện nhỏ của Uyển Thanh đơn sơ, xin mời vào trong ngồi.”

 

Ta đặt d.a.o phay xuống, đưa tay mời hai người đi vào trong nhà.

 

Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu khẽ gật đầu, nhấc chân bước vào trong phòng, đi theo phía sau bọn họ là một nhóm nha hoàn vác theo gạo, vải vóc. Trong số đó, có mấy người lần đầu tiên gặp ta, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

 

Ta thản nhiên cười, khi bước vào trong phòng, tiện tay đeo lên lớp lụa trắng che đi vết đỏ trên mặt.

 

Nước nóng đã có sẵn nhưng trà thì chỉ là loại trà thô mua ở ngoài chợ, một đồng tiền nửa cân.

 

Ngay cả chén trà tốt cũng chẳng còn được mấy cái.

 

Vì phải trả nợ rượu mà phụ thân ta thiếu, ta đã bán hết những gì có thể bán ở trong nhà.

 

Còn sót lại những thứ này, cũng là do lúc trước, khi ta không để ý, Vân Thư thấy không đành lòng mà giấu diếm ta lén cất ở góc tường.

 

Có thể nhìn ra được, Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu rất chê bai, môi vừa chạm chén trà đã lập tức đặt xuống.

 

Nghĩ lại cũng đúng thôi, tiêu tán gia sản đến mức này, sợ rằng cũng chỉ có phụ thân ta mới làm được thôi.

 

Đại bá phụ và Nhị bá phụ mặc dù cũng có mấy lần sa cơ thất bại nhưng vẫn còn chút gia sản tổ tiên để lại, cuộc sống cũng coi như tạm ổn, lại càng không cần phải nói còn có Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu mang theo của hồi môn khi xuất giá.

 

Mẫu thân của ta chỉ là thứ nữ, của hồi môn tuy không phong phú nhưng rất có đầu óc kinh doanh, tích góp được không ít.

 

Chỉ là bà ấy chẳng để lại gì cho ta, tất cả đều dốc hết ra giúp đỡ Lục gia lúc đó đang sa sút.

 

Nhưng đến khi mẫu thân của Lục Vân Trì qua đời, Lục gia lại dường như quên hết tất cả những chuyện này.

 

“Hôm nay Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu đến đây, không biết là có chuyện gì?”

 

Bọn họ không uống trà này, ta uống.

 

Ta nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

 

“Cũng không có chuyện gì to tát, chẳng qua sắp đến Đoan Ngọ, lâu rồi không gặp nên đến ghé thăm con một chút."

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com