“Dù ta chưa từng tham gia việc thu hồi những vật từ Quỷ Cảnh thất lạc ra ngoài, nhưng cũng biết, tông môn đã phái đi rất nhiều người, từng đợt từng đợt vật phẩm được gửi trở về, số lượng vô cùng lớn. Thế nhưng, vẫn luôn có những vật di vật còn lưu lại bên ngoài gây họa. Vậy mà người của Bát Tiên Môn tụ tập bên ngoài Quỷ Cảnh bao lâu nay, lại chưa từng tận mắt thấy mấy thứ đó được thả ra từ bên trong như thế nào.”
Tô Kỳ Mộc tiếp tục nói: “Bởi vì Quỷ Cảnh vốn luôn ở trạng thái di động, thời điểm nó chuyển dời và nơi nó sẽ đến đều không theo bất kỳ quy luật nào. Cũng chính vì vậy, hai năm qua, người của tiên môn vẫn luôn túc trực ở đây, ngày đêm quan sát không nghỉ, cuối cùng mới đúc kết được một vài dấu hiệu báo trước khi Quỷ Cảnh sắp thay đổi vị trí.”
“Dĩ nhiên, chừng đó vẫn chưa đủ để chứng minh điều gì, nhưng nếu những vật thất lạc kia mãi không thu hồi hết, là bởi lúc Yêu tộc tiến vào đã phóng ra quá nhiều, thì tại sao nay còn có việc Hoa tộc kéo đến Vụ Sa tinh hà? Nếu Yêu tộc đã làm loạn xong, sao còn chưa chịu rút đi?”
“Nếu những vật kia được phóng ra từng đợt, thì người của Bát Tiên Môn không thể nào không phát hiện bất kỳ động tĩnh nào. Khả năng duy nhất là chúng được thả ra vào đúng khoảng thời gian Quỷ Cảnh di chuyển — khi tiên môn không thể theo dõi được.”
“Thế nhưng, việc này đến cả Đông Vực còn chưa thể đoán định chính xác, thì Yêu tộc phương Tây, vốn tiếp xúc rất ít với Thần Ma Cảnh , làm sao lại có thể nắm chuẩn thời điểm đến thế? Kẻ có thể làm được chuyện này, chỉ có thể là sinh linh bên trong Quỷ Cảnh, hơn nữa thực lực hẳn là vô cùng cường đại.”
“Trước đó ta lại quên mất yếu tố thời gian này.” Sở Lạc lắng nghe rồi khẽ nói: “Ý ngươi là, con yêu xà kia đã nhận được sự trợ giúp từ một sinh linh mạnh mẽ bản địa.”
Tô Kỳ Mộc gật đầu.
“Nhiệm vụ càng lúc càng gian nan…” Sở Lạc khẽ lẩm bẩm, rồi quay sang nhìn Liễu Tự Diêu, muốn xem hắn có cao kiến gì không.
Phát hiện ánh mắt của nàng, mí mắt Liễu Tự Diêu khẽ giật một cái: “Ngươi vẫn nên nghĩ xem trưa nay sẽ nấu món gì cho cái hộp kia ăn thì hơn.”
Ba người thúc toàn lực lên đường, chẳng bao lâu sau đã đến nơi gọi là Đất Dần Muội.
Vòng tường vây bằng những cọc gỗ cao vút chạm trời, trên cao còn treo vài thi thể. Đập vào mắt nhất là một Hoa tộc, hình dáng như một đứa trẻ hình người, nhưng trên đầu lại mọc ra một đóa hoa to lớn. Một chiếc đinh xương xuyên qua nhụy hoa, đóng chặt nó vào tường.
Có thể thấy rõ, gia tộc họ Dương đang kiểm soát Đất Dần Muội có thái độ cực kỳ bài xích đối với Hoa tộc.
Có hai lối vào Đất Dần Muội, đều là những cánh cổng hình vòm được chặt trực tiếp từ hàng cọc gỗ làm tường rào.
Cửa bên phải hoàn toàn trống không, nhưng mặt đất được trải đầy lụa đỏ và các vật trang trí khác — hẳn là để nghênh đón đoàn đưa dâu sẽ đến vào tối nay.
Ngoài cánh cửa bên trái, hàng dài sinh linh xếp hàng chen chúc, hình thù kỳ quái đủ mọi loại, muôn hình vạn trạng.
Chính giữa hai cánh cửa, có một hoa văn được khắc hình sừng dê. Chỉ thoáng liếc nhìn, bao quy củ cần tuân thủ tại đất Dần Muội liền truyền thẳng vào thức hải, tự động hóa thành ngôn ngữ dễ hiểu.
Tại Thần Ma cảnh, nơi ngôn ngữ vạn loài không thông, điều này quả vô cùng hữu dụng.
Sau khi đọc xong những điều luật, Sở Lạc bừng tỉnh, vì sao trước cửa bên phải chẳng có lấy một sinh linh đứng chờ — thì ra đó là lối đi riêng chỉ dành cho Cốt tộc cao quý, được Dương gia tộc đích thân thừa nhận.
Đó là điều luật đầu tiên.
Điều thứ hai: Hoa tộc hoặc bất kỳ sinh linh nào có quan hệ với Hoa tộc , đều bị nghiêm cấm bước chân vào. Kẻ nào trái lệnh, tất bị xử tử, thân thể bị treo lên tường thành thị chúng.
Những điều luật còn lại, ngoại trừ ba điều — "không được ăn trước mặt người khác", "ban ngày không được cười", và "khi trao đổi vật phẩm không được mặc cả", đều quy về một ý chí duy nhất: tất cả sinh linh trong vùng đất Dần Muội đều phải tuyệt đối phục tùng Cốt tộc.
Sở Lạc đang thầm tính toán, nếu chẳng may phạm luật thì nên đào thoát thế nào cho toàn thây, Liễu Tự Diêu và Tô Kỳ Mộc bỗng liếc nhìn nhau, đồng thời truyền âm.
Liễu Tự Diêu mở lời trước:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tô đạo hữu, có một chuyện tại hạ luôn lấy làm nghi hoặc. Ta và nha đầu Sở Lạc đều mang ngọc bội che giấu khí tức, nên mới được sinh linh trong huyễn cảnh nhận làm đồng tộc. Nhưng người thì không hề có ngọc bội, vậy mà dọc đường đi chẳng ai sinh nghi, lẽ nào có ẩn tình gì sao?”
So với việc cứ giấu mãi trong lòng, cuối cùng Liễu Tự Diêu vẫn quyết định hỏi thẳng, bởi hiện tại — bọn họ là đồng đội có thể giao phó cả tấm lưng cho nhau.
Tô Kỳ Mộc mỉm cười nhẹ, ánh mắt cụp xuống, che giấu tia bất đắc dĩ: “Liễu đạo hữu đã dám hỏi vậy, lại khiến tại hạ yên tâm vài phần. Thật ra trước khi đặt chân vào Thần Ma cảnh, ta cũng không lường được sẽ có chuyện này. Hi vọng trên đoạn đường tiếp theo, có thể tìm ra đáp án.”
Ngay khoảnh khắc ấy, thức hải hai người đồng thời vang lên thanh âm của Sở Lạc:
“Nếu mấy quy tắc này chỉ có hiệu lực trong vùng đất Dần Muội , vậy ta vừa phạm luật liền chạy ra ngoài thì sao? Chúng có đuổi theo không? Đường thoát có giống như đường vào không? Không đúng… nơi này chỉ thấy sinh linh vào, chưa từng thấy ai ra, chắc chắn trong đó còn lối ra khác. Chúng ta vào trong, chi bằng đi dò trước một vòng?”
Nói xong, hai người đồng thời sững sờ nhìn nàng.
“Sao thế?”
“Chưa vào đã tính đường chạy trốn, quả nhiên không hổ là ngươi.” Liễu Tự Diêu cười khổ, truyền âm đáp.
“Nhưng ta đã dự cảm rồi, chắc chắn sẽ có lúc phạm luật thôi.”
Chờ đợi gần hai khắc đồng hồ, ba người cuối cùng cũng tiến nhập vào vùng đất Dần Muội .
Phía trước, kiến trúc dày đặc, phong cách đa dạng.
Từng ổ cư trú, động phủ, nhà gỗ… hỗn loạn rải rác khắp nơi. Phóng mắt nhìn xa, chính giữa vùng đất Dần Muội, một tòa kiến trúc sừng sững như cột trời hiện ra — một tháp tròn cao ngút.
Mỗi tầng tháp đều có binh lính Cốt tộc trấn thủ, phân khu giám thị từng mảnh địa vực. Tất thảy sinh linh đặt chân vào Dần Muội , đều sống dưới ánh mắt giám sát của bọn họ.
Xung quanh tháp, từng tòa lầu đài nguy nga, tao nhã mọc lên san sát — đó chính là chỗ ở của Dương gia Cốt tộc, dễ nhận ra, bởi trong luật có một điều ghi rõ: mọi kiến trúc trong Dần Muội không được cao hơn chỗ ở của Dương gia.
Ngoài những người giám thị trên tháp, từng đội bạch cốt binh lính dàn hàng nghiêm chỉnh, tuần tra khắp nơi.
Tuy nơi đây không có cảnh tranh đoạt huyết nhục, nhưng những khu vực tụ tập đông sinh linh thì việc trao đổi vật phẩm diễn ra không ngừng nghỉ. Ở Thần Ma cảnh không tồn tại tiền tệ, vật đổi vật là phương thức lưu thông chủ yếu.
“Xem ra nơi duy nhất không bị giám sát ở đây là nhà riêng rồi,” Liễu Tự Diêu trầm giọng nói,
“Nếu người nhà ta từng tới đây, không chừng còn lưu lại chỗ ở. Chỉ sợ đã bị sinh linh khác chiếm đoạt...”
“Chúng ta tách ra hành động,” Sở Lạc lập tức lên tiếng, “Hai người đi tìm nơi ở, ta sẽ tìm lối thoát. Ta và Tô Kỳ Mộc có thể dùng chuông để xác định vị trí lẫn nhau, sẽ không lạc đâu.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Liễu Tự Diêu thoáng do dự, sau đó dặn dò:
“Một mình ngươi chạy thì nhanh, nhưng nhớ kỹ, đừng cười.”
Sở Lạc vừa định cười, nghe câu này khiến nàng lập tức mím chặt môi.