Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 375: Hắn Bảo Ta Cút



Sở Lạc bước đến trước mặt hắn.

“Ý định tiêu diệt Dương gia của ngươi thật khiến ta bất ngờ. Nhưng ngươi chắc không ngờ tới, Hoa tộc đến phá rối, tiệc cưới bị làm loạn cả lên. Bao nhiêu công sức hạ độc của ngươi giờ chẳng có tác dụng gì nữa. Hơn nữa, mấy món ăn âm hàn để che giấu viêm độc cũng không còn.”

Nghe vậy, trong lòng Thương Cung trào lên lửa  thù hận.

“Ngươi đến để nói những lời này? Hay là muốn cười nhạo ta?”

“Ta không có,” — Sở Lạc cười nhạt — “Thực ra ta vẫn còn rất nhiều nguyên liệu âm hàn như vậy. Nếu ngươi còn muốn tiếp tục hạ độc, ta có thể cung cấp thêm. Chi bằng… chúng ta lại làm một vụ giao dịch nữa, thế nào?”

Nghe đến đây, Thương Cung không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Sở Lạc.

“Các ngươi... không phải người của Cốt tộc sao?”

“Đó chỉ là do ngươi tự tưởng tượng thôi. Ta không rõ ngươi vì lý do gì mà căm hận Dương gia đến vậy, nhưng sống c.h.ế.t của đám Cốt tộc chẳng liên quan gì đến bọn ta. Đương nhiên, chúng ta đến đây cũng có mục đích riêng. Nếu đều vì đạt được mục đích, vậy thì hai bên cùng có lợi, chẳng phải rất hợp lý sao?”

Trong lòng bắt đầu có chút d.a.o động, nhưng Thương Cung vẫn thận trọng quan sát cả ba người một lượt.

“Vậy mục đích của các ngươi là gì?”

Sở Lạc đưa mắt nhìn xung quanh, rồi hỏi:

“Nơi hậu trù này, bình thường có nhiều người lui tới không?”

“Lúc đầu còn có nhiều người của Cốt tộc qua lại, nhưng sau này... bọn chúng ghét mùi xác thối trên người ta, nên chẳng mấy khi đến nữa.” — Ánh mắt Thương Cung lại cụp xuống.

Sở Lạc nhìn hắn thêm lần nữa, rồi hỏi:

“Nếu ta muốn giấu một trận pháp truyền tống tại đây thì sao?”

Trong mắt Thương Cung hiện rõ vẻ kinh ngạc, hắn im lặng suy nghĩ rất lâu.

“Chỉ cần trận pháp có thể không bị Cốt tộc phát hiện, ngươi sẽ đưa ta thêm mấy loại nguyên liệu âm hàn kia... đúng chứ?”

Thấy ánh mắt hắn dần kiên quyết, Sở Lạc khẽ gật đầu:

“Đương nhiên rồi. Dù sao... chúng ta cũng không phải lần đầu giao dịch.”

“Ta đồng ý.” — Thương Cung đáp dứt khoát.

Thấy vậy, Liễu Tự Diêu liền tháo dây trói trên người hắn. Sau đó, dưới sự dẫn đường của Thương Cung, cả nhóm tìm được một nơi ẩn khuất trong hậu trù để Tô Kỳ Mộc bố trí trận pháp truyền tống.

Trên bàn, chiếc hộp nhỏ đã chờ cả buổi, cuối cùng không nhịn được nữa liền gào lên: “Đại đầu bếp! Ta muốn ăn món ngươi nấu!”

Khi Tô Kỳ Mộc đang bày bố trận pháp, còn Liễu Tự Diêu đứng bên hộ pháp, thì Thương Cung ra ngoài dọn dẹp nhà bếp. Nghe thấy hai chữ “đại đầu bếp” thốt ra từ chiếc hộp, ánh mắt hắn không khỏi liếc sang Sở Lạc vài phần.

“Trong vùng đất Dần Muội có nhiều Cốt tộc như vậy, ngươi g.i.ế.c không xuể đâu. Huống chi viêm độc với bọn chúng cũng không khó để phát hiện. Một khi bại lộ, ngươi sẽ chẳng còn đường lui nữa. Thật sự muốn c.h.ế.t ở đây sao?” — Sở Lạc hỏi.

“Chết đâu mà chẳng là chết. Chết sớm thì bớt chịu khổ vài năm.” — Giọng Thương Cung bình thản, như thể đang kể một chuyện rất đỗi bình thường.

Sở Lạc trầm mặc chốc lát, rồi hỏi tiếp: “Trên đời này… chẳng còn điều gì khiến ngươi muốn sống nữa sao?”

“Trước kia có. Giờ thì không.”

Sau khi Tô Kỳ Mộc hoàn tất trận pháp, Sở Lạc giao cho Thương Cung một phần mắt cá, rồi ba người họ thông qua trận pháp rời khỏi nơi này.

Đầu kia của trận pháp chính là chỗ trú ẩn tạm thời của họ trong Dần Muội.

Sau khi quay về, ba người  tổng hợp lại mọi thông tin thu được từ Dương gia. Sở Lạc bắt đầu giằng co với cái hộp nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyên nhân? Vì nó chưa được ăn món gì ra hồn, lại còn xui xẻo ăn trúng viêm độc, tâm trạng vô cùng tồi tệ, sống c.h.ế.t không chịu đưa ra bất kỳ thông tin hữu ích nào.

Cuối cùng khi Sở Lạc từ bỏ, chuẩn bị cất nó đi, thì Tô Kỳ Mộc tiến đến, đặt một ly nước lên bàn:

“Sở Lạc.”

“Ừ? Chuyện gì vậy?”

“Ngươi xem cái này có thấy gì lạ không?”

“Chẳng có gì lạ cả, chẳng phải chỉ là một ly nước thôi sao?” — Sở Lạc nhìn ly nước, rồi ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ Mộc, nghi hoặc hỏi: “Ngươi muốn ta uống thử à?”

Tô Kỳ Mộc lắc đầu: “Đây là thứ ta tìm được trong một căn phòng ở Dương gia. Bị rất nhiều cơ quan canh giữ, chắc chắn không bình thường. Ngươi thử xem kỹ lại đi.”

“Vậy ta xem lại lần nữa.” — Sở Lạc gật đầu, cúi xuống chăm chú nhìn ly nước.

Giữa chốn sương mù mênh mông, một nam tử dung mạo thanh tú thoát tục đang tựa người dưới gốc bồ đề nhắm mắt nghỉ ngơi. Tư thế thư thái nhưng toàn thân toát lên khí chất kiêu ngạo lạnh nhạt, không thể xâm phạm.

Bỗng trước mặt hắn xuất hiện một tấm màn nước, trên màn hiện lên gương mặt Sở Lạc đang tò mò dò xét.

Hắn từ từ mở mắt, trong đôi đồng tử hiện lên những đường vân hình hoa sen màu vàng kim.

Lặng lẽ nhìn gương mặt kia trong chốc lát, hắn lại khép mắt.

Nhưng cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm cứ lởn vởn không dứt. Hắn đành mở mắt lần nữa.

Lần này, khuôn mặt trên màn nước đã phóng đại lên.

Nam tử khẽ nhíu mày, nhưng rồi vẫn tiếp tục nhắm mắt thiền định, song ánh nhìn kia vẫn bám riết không buông.

Đến khi mở mắt lần thứ ba, gương mặt trên màn nước đã gần đến mức... chỉ còn thấy mỗi con mắt.

“Ta vẫn không nghe thấy ai nói chuyện cả…” — Mắt Sở Lạc gần như dán sát vào ly nước.

“Cút.”

“Ể? Có rồi, có rồi! Hắn bảo ta cút!” — Sở Lạc giật mình ngẩng đầu lên — “Ly nước này thật sự có vấn đề!”

Ánh mắt Tô Kỳ Mộc lóe sáng, rồi lại thoáng nghi hoặc “Nhưng tại sao lại là chữ ‘cút’?”

“Ta làm sao mà biết được.” — Sở Lạc hỏi lại: “Còn ngươi nghe thấy gì?”

“Ta nghe được những lời như: ‘Vạn vật trong thiên địa đều vận hành theo pháp tắc. Pháp độ tồn tại vĩnh hằng, bất diệt’... Ta vốn tưởng chỉ mình ta nghe thấy, Liễu đạo hữu đã thử qua nhưng chẳng phản ứng gì. Không ngờ ngươi cũng có thể cảm ứng được, nhưng sao lời chúng ta nghe lại khác nhau đến vậy?”

Sở Lạc nghe thế thì cau mày nhìn lại ly nước: “… Mặc kệ đi.”

Sáng hôm sau, toàn bộ vùng đất Dần Muội trở nên rối loạn, nhất là khu vực của Dương gia. Sau trận náo loạn của Hoa tộc hôm qua, tiệc cưới tan tành, những kẻ giám sát trên tháp tròn cũng chưa kịp về đủ.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sáng sớm, Sở Lạc đã ra ngoài. Nhờ có kinh nghiệm trao đổi vật phẩm từ hôm qua, hôm nay nàng lại thu được đủ loại nguyên liệu nấu ăn — chuẩn bị cho “mỹ thực tiếp theo” của chiếc hộp kia.

Đồng thời, nàng cũng dò la thêm tin tức về, nhưng chủ yếu vẫn tập trung tìm hiểu về Dương gia. Phải nghĩ cách đưa Hoa Dương thoát khỏi đây.

Khi đang đi dọc con phố, Sở Lạc chợt thấy phía trước ồn ào náo loạn. Đám sinh vật đang đi trên đường vội vã né sang hai bên như đang tránh đường cho thứ gì đó.

Sở Lạc cũng theo dòng người lùi vào lề, sau đó liền thấy một cỗ xe đang chầm chậm đi tới từ trung tâm con đường. Trên xe là hai Cốt tộc mặc nữ phục, nhưng kéo xe… lại cũng là một Cốt tộc khác, trên người mặc y phục dệt từ cánh hoa.

Với Cốt tộc mà nói, mặc y phục như vậy là một sự sỉ nhục.

Theo quan sát của Sở Lạc, Cốt tộc cùng một chủng loại đều có hình dạng gần giống nhau. Nàng chỉ có thể dựa vào hình dáng của hộp sọ để phân biệt thân phận.

Kẻ ngồi trên xe, hộp sọ to lớn với sừng nhọn sắc lẻm — chính là tân nương của hôm qua. Ngồi cạnh ả chính là đại tiểu thư của Dương gia. Mà kẻ đang kéo xe, tám chín phần chính là Hoa Dương mà nàng đang tìm.