Tô Kỳ Mộc tiến lại gần Dương gia chủ đang hấp hối, mở lời hỏi thẳng:
“ Vũng nước được cơ quan bảo vệ kỹ lưỡng đó, rốt cuộc có lai lịch gì?”
Người kia thở dốc, ánh mắt nghi hoặc: “Cơ quan trong phủ này đâu chỉ để giữ một vũng nước, vì sao ngươi chỉ hỏi đúng cái đó? Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi đã nhìn ra điều khác thường…”
Tô Kỳ Mộc nhíu mày: “Nếu ông nói thật, ta sẽ gỡ mê trận đang khiến bọn y sư lạc đường. Có khi họ còn kịp đến cứu ông.”
Người kia gắng sức cười khổ: “Ngươi… không cần giả vờ nhân từ. Nếu ngươi là kẻ bình thường, ắt hẳn chẳng để ý tới vũng nước đó. Nếu ngươi đã nhìn ra sự khác lạ từ nó, thì chỉ có thể là sinh linh sinh ra từ Thánh Địa… Đáng lẽ ra phải từ bi, sao lại ra tay với Cốt tộc chúng ta…”
Tô Kỳ Mộc trầm giọng: “ nước đó… có liên quan tới Thánh Địa?”
“Đúng vậy… Đó là nước lấy từ Thánh Địa… Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai…”
“Ta là ai ư…” Tô Kỳ Mộc khẽ nói, “Ngay cả ta… cũng chưa rõ.”
Hắn đứng dậy, giơ tay lên, linh lực lấp lánh trong lòng bàn tay.
Lời đã nói ra, hắn giữ đúng: tháo bỏ mê trận. Nhưng vì trong phủ đã hỗn loạn, đám y sư tưởng nhầm toàn bộ người ở tiền sảnh đều đã chết, liền dứt khoát gia nhập đội quân truy bắt Thương Cung.
Tô Kỳ Mộc không do dự đi đến một góc của phủ, khẽ rung chuông vàng.
Một con rồng lửa từ chuông lao ra, trong chớp mắt đã nuốt trọn mấy dãy nhà.
Trong ngoài Dương phủ đều rối ren: trước đó là hàng loạt tộc nhân Cốt tộc bị đầu độc, giờ lại thêm biển lửa bốc lên. Đội binh từ Tháp Tròn không thể tiếp tục đứng ngoài quan sát, nhanh chóng chia quân: một nửa tiếp tục truy bắt Thương Cung, một nửa quay về chữa cháy.
Cùng lúc đó, ở lối dẫn tới Tháp Tròn, Sở Lạc xác nhận nơi này đã dọn sạch phần lớn lính gác, mới nhẹ nhàng rung chuông, thi triển pháp trận ẩn thân bao phủ toàn thân.
Chuẩn bị xong xuôi, nàng hóa thành ngọn nghiệp hỏa, lao thẳng vào thông đạo, tiến về phía Tháp Tròn.
Lính gác trong đường ngầm chỉ thấy một đốm lửa bay tới, chưa kịp phản ứng thì đã bị thiêu rụi, cả xương cốt cũng thành tro bụi, linh hồn tan biến.
Khi đến gần Tháp Tròn – nơi có nhiều binh sĩ hơn – Sở Lạc không dại dột lao bừa. Nương theo pháp trận ẩn thân, nàng len lỏi né tránh từng đợt tuần tra, tiến dần lên tầng cao nhất.
Trên đỉnh tháp tối tăm, ẩm thấp và hôi thối, từng lũ chuột lớn chen chúc nhau giữa xương trắng mục nát, vừa gặm nhấm vừa tranh giành từng vụn thịt còn sót lại.
Hoa Dương – thân xác đã gầy trơ xương – đã quá quen với cảnh này. Nàng không còn sức để giãy giụa, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bóng tối, đôi mắt vô hồn.
Rồi đột nhiên, cánh cửa đá bị đẩy ra, một luồng ánh sáng yếu ớt rọi vào phòng giam tăm tối.
Lũ chuột cảnh giác dựng đứng người, Hoa Dương cũng nghiêng đầu nhìn ra cửa, trong mắt le lói một tia hy vọng.
Chuột chưa từng ngửi thấy mùi của Sở Lạc nên lập tức coi nàng là kẻ thù. Trong nháy mắt, cả bầy lao thẳng về phía nàng như một dòng sông đen nhơ nhớp, hòng nuốt chửng lấy Sở Lạc.
Ngay khi ấy, ánh lửa bùng cháy, đỏ rực như máu, chiếu sáng cả ngục tối.
Trong quầng sáng chói lòa, bóng người trong bộ y phục đỏ rực từng bước đạp lửa mà tới. Mỗi bước chân giẫm xuống là cả bầy chuột bị thiêu sạch, không còn một mẩu tro.
Hoa Dương c.h.ế.t lặng, tròn mắt nhìn cảnh tượng kỳ diệu ấy.
Nàng không thể tin nổi – mới chỉ bốn năm rưỡi trôi qua, tiểu cô nương năm xưa lại trưởng thành đến mức này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng càng không ngờ, lời nói vô tình mình thốt ra năm đó… giờ đây lại trở thành chiếc phao cứu mạng thật sự.
Khi Sở Lạc đến trước mặt, cả phòng giam chỉ còn mùi xương cháy. Nàng cúi đầu nhìn Hoa Dương – người giờ chỉ còn là một bộ xương trắng gầy gò:
“Ta đến để thực hiện lời hứa năm xưa.”
“Cảm… cảm ơn…” Hoa Dương run rẩy đáp, cố bò dậy, nước mắt lưng tròng, “Cảm ơn ngươi… cảm ơn ngươi…”
“Còn đi nổi không?” – Sở Lạc hỏi, nhớ lại cảnh Hoa Dương bị tra tấn thảm khốc mấy ngày nay.
“Được…” – giọng nàng lẫn giữa tiếng cười và tiếng khóc, “Dù sao… ta cũng từng là người tu hành rong ruổi bên ngoài.”
Sở Lạc gật đầu: “Theo sát ta.”
Lúc này, lính Cốt trong tháp đã nhận ra dị biến ở tầng cao, lập tức đổ xô đến. Không còn đường ẩn náu, Sở Lạc rút cây đinh ba do Liễu Tự Diêu rèn, lao thẳng vào chiến trận.
Mặc dù đinh ba không còn khả năng hút máu, nhưng trong Quỷ Cảnh, nó vẫn vô cùng sắc bén. Kết hợp với thân pháp linh hoạt và lực đạo mạnh mẽ của Sở Lạc, từng chiêu đều chuẩn xác, c.h.é.m tan xương trắng của quân địch.
Trong hành lang hẹp, dù Cốt binh ngày một đông, Sở Lạc vẫn kiên quyết mở đường máu, dẫn Hoa Dương rút lui.
Cùng lúc đó, giữa ánh trăng lạnh, Thương Cung – kẻ đang bị đuổi bắt tứ phía – bỗng dừng lại trên mái nhà.
“Tìm được rồi.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Hắn nhảy xuống một con ngõ nhỏ, giơ tay gọi ra bút ngọc, nhanh chóng phác họa ra một hình nhân giống hệt mình.
Sau đó hắn giải bỏ thuật ẩn thân, để cho hình nhân chạy trước dụ địch.
Liễu Tự Diêu dùng linh lực đẩy bức tranh ra, đồng thời truyền tin cho Tô Kỳ Mộc.
Ngay sau đó, một pháp trận vàng sáng lên dưới chân hắn.
Trước khi bị truyền tống khỏi Dần Muội, hắn ngoái đầu nhìn lũ Cốt binh đang hùng hổ lao theo hình nhân, lẩm bẩm:
“Hy vọng có thể giúp ngươi vượt qua kiếp nạn này.”
Ánh sáng chói lòa che khuất tầm mắt, khi mở mắt lại, hắn đã quay về hậu viện Dương gia.
Tô Kỳ Mộc thông báo: “Truyền tống trận cũ đã bị xóa. Trận mới chỉ có thể sử dụng một lần – nó dẫn thẳng đến lối ra khỏi vùng đất Dần Muội .”
Liễu Tự Diêu đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy Thương Cung và Tô Kỳ Mộc, liền hỏi: “Con nhóc kia đâu?”
Vừa dứt lời, Tô Kỳ Mộc liếc mắt nhìn về phía cửa.
Cánh cửa bật mở. Sở Lạc xông vào, phía sau là Hoa Dương.
“Nhanh lên! Vẫn còn lính đuổi phía sau!”
Thấy người đã đủ, Tô Kỳ Mộc không chần chừ thêm, vội kích hoạt trận pháp.
Ánh sáng vàng bao trùm cả căn phòng — lối thoát cuối cùng cũng đã mở ra.