Nghe thấy tiếng gọi kia, Sở Lạc thoáng sững người.
Những người vừa phải tu luyện vừa bận quốc sự, quả nhiên chẳng mấy khi gặp được. Sở Lạc đã rất lâu không thấy Lý Thúc Ngọc, đến khi quay đầu trông thấy đúng là chính người đó, nụ cười mới nở rộ trên gương mặt nàng.
"Lý sư huynh, huynh..."
Sở Lạc bước nhanh lên mấy bước, song vừa qua khỏi Ngự Ma quan, trước mắt liền tối sầm, nàng ngất lịm đi.
Chứng kiến cảnh này, mọi người xung quanh cả kinh. Kỳ Thanh Vũ chớp mắt đã đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của Sở Lạc, Lý Thúc Ngọc cũng vội vàng chạy tới.
Nhìn gương mặt không chút phản ứng của nàng, ánh mắt hắn liền chuyển sang nam tử kia.
"Sư muội bị sao vậy?"
Kỳ Thanh Vũ khẽ nhíu mày, lắc đầu.
Sở Lạc ngất đi rất đột ngột, trước đó không có chút dấu hiệu nào. Ngoài những vết thương cũ khi giao đấu với Tả Hoằng Thận, hắn cũng không đoán được nguyên do, lúc này càng không dám suy đoán bừa.
"Trong quân có y tu, để ta đưa nàng đi khám trước," Lý Thúc Ngọc ngẫm nghĩ rồi nói tiếp, "Vị đạo hữu này... cũng mời qua ải."
Người này đi bên cạnh Sở Lạc, lúc nãy bị phó tướng cản lại mà không hề nổi giận, hơn nữa đến giờ tu vi vẫn không thể nhìn thấu, Ngự Ma quan này e rằng cũng không cản nổi hắn.
Về đến đại doanh, y tu trong doanh trại tập trung tinh thần kiểm tra cẩn thận một phen rồi nói:
"Thời điểm cảm xúc d.a.o động lớn, ma khí dễ trở nên hỗn loạn, mà trong cơ thể đạo hữu Sở tồn tại một lượng ma khí rất lớn, e rằng đã tích tụ nhiều năm, không thể tẩy trừ trong một sớm một chiều."
"Đối với tu sĩ đạo môn, ma khí nhập thể vô cùng nguy hiểm, nếu để mặc chúng tồn tại lâu dài, nhẹ thì ảnh hưởng tiến trình tu hành, nặng thì có thể làm loạn tâm tính, tẩu hỏa nhập ma. Mà Sở đạo hữu thì lại nghiêm trọng hơn nữa, xem ra trong lòng nàng còn có nỗi u uất chưa giải, khi còn ở Tây Vực thì kìm nén, đến khi vừa về lại Đông Vực thì đã không thể chịu đựng nổi..."
"Tẩu hỏa nhập ma?" Kỳ Thanh Vũ khẽ biến sắc, ngập ngừng hỏi, "Sư... sư muội sẽ bị ma hóa sao?"
"Cứ yên tâm." Vị y tu kia xua tay: "Tình trạng của nàng ấy đúng là nghiêm trọng, nhưng đạo tâm vững vàng, hiện tại cũng chưa cảm ứng được tâm ma gì."
Lý Thúc Ngọc nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn quay sang nói:
"Hà lão, phiền ông lưu lại chăm sóc cho sư muội ta. Cần gì cứ phái người đi lấy, bằng mọi giá phải giúp nàng trừ hết ma khí trong người."
"Thuộc hạ tuân lệnh." Y tu Hà lão kính cẩn đáp lời.
Lý Thúc Ngọc lại đưa mắt nhìn về phía Kỳ Thanh Vũ.
"Gần đây ma giới rối loạn, đạo hữu cùng sư muội ta từ ma giới trở về, có thể nói đôi chút về tình hình nơi đó không?"
Hắn cũng muốn nhân cơ hội dò xét thân phận của Kỳ Thanh Vũ. Song đối phương chỉ khẽ suy nghĩ rồi lắc đầu tỏ ý xin lỗi.
"Ta ở lại trông chừng nàng."
"Vậy cũng được." Lý Thúc Ngọc mỉm cười, không miễn cưỡng, quay sang bàn công vụ phía sau bức bình phong tiếp tục xử lý công việc.
Ma khí nhập thể khiến Sở Lạc hôn mê, lẽ ra sẽ không có bất kỳ ý thức nào, thậm chí là bị kéo vào những hồi ức cực đoan đầy giận dữ hay bi ai.
Thế nhưng lần này, không có điều gì như thế xảy ra, thứ nàng thấy chỉ là một vùng mây mù dày đặc.
Xuyên qua tầng mây đó, nàng trông thấy một thân ảnh trắng tinh quen thuộc.
Sở Lạc vội chạy lên.
"Sư tổ!"
Bạch Thanh Ngô đang mỉm cười đón nàng, nhưng nụ cười đó nhanh chóng cứng đờ lại.
"Ra sân kiểu gì đáng sợ vậy? Ta còn tưởng con sắp bước qua Quỷ Môn Quan rồi chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vốn định đến khen con vài câu," Bạch Thanh Ngô lắc đầu bất đắc dĩ, "Thế mà con lại làm ta không biết nên mở miệng thế nào."
"Nhưng con lại không muốn nghe mấy câu khen đó." Sở Lạc khẽ nói.
Thấy dáng vẻ nàng ủ rũ, Bạch Thanh Ngô lặng đi chốc lát rồi dịu giọng.
"Như vậy sao được? Đã làm điều đúng đắn thì nhất định phải có người khẳng định."
Ông cười, bàn tay nhẹ đặt lên đỉnh đầu nàng, cúi xuống nói:
"Lạc nhi, con đã làm rất tốt rồi."
Nghe thế, Sở Lạc ngẩng đầu nhìn vào mắt ông. Bao nhiêu uất ức trong những ngày qua dâng lên cuồn cuộn, chỉ chớp mắt, vành mắt nàng đã ướt đẫm.
"Tại sao trong ma giới lại có nhiều người khổ như thế? Chỉ riêng những kẻ con tận mắt thấy, đã quá nhiều rồi. Còn những người con chưa kịp gặp, bây giờ họ sẽ đang phải lê lết sống sót ở nơi nào?"
Bạch Thanh Ngô nghe nàng nói vậy, ánh mắt ánh lên một tia cảm xúc sâu lắng.
Ông trầm ngâm, giọng nói đầy bất lực nhưng vẫn mang theo sức mạnh trấn an lòng người.
"Mỗi thời đại đều có những người bị nó vùi dập. Con thật không may, sinh ra giữa thời đại tồi tệ nhất, nhưng thời đại này lại may mắn, vì đã có được con."
"Loạn thế cuồn cuộn như nước bẩn, vận mệnh con người nhỏ nhoi bị cuốn theo càng dễ bị nhấn chìm. Ta có thể an ủi con rằng, ở thời thế như thế này, đau khổ vốn là thường tình, để khiến con dễ chịu hơn đôi chút. Nhưng làm thế là sai, vì con đã thấy được những lỗ hổng của thế gian này."
"Sẽ luôn cần có người chắn dòng nước bẩn đó lại. Những kẻ còn tỉnh táo trên đời lại quá ít, nên trách nhiệm cứu vãn nhân thế tự nhiên rơi lên vai những người đó."
"Người càng thông minh, thì càng khó được sống vui vẻ."
Sở Lạc chỉ thấy cổ họng nghẹn lại, nỗi uất ức như nghìn cân đè nặng khiến nước mắt không ngừng rơi. Nàng thấy Bạch Thanh Ngô cũng chau mày như không đành lòng để nàng phải gánh lấy tất cả.
Nhưng cũng khiến nàng hiểu rõ: con đường phía trước, sẽ còn có nhiều điều tàn nhẫn hơn đang đợi mình.
"Lạc nhi, con thực sự đã làm rất tốt rồi."
Bạch Thanh Ngô lại mỉm cười, lời nói ấy một lần nữa chấn an tâm hồn nàng.
Trong khoảng thời gian Sở Lạc mê man suốt một tháng, Kỳ Thanh Vũ không rời nửa bước.
Khi nàng mở mắt, định giơ tay vươn vai, bỗng thấy trên cổ tay mình là chuỗi Phật châu Xích Dương san hô quen thuộc.
"Sư huynh! Sao huynh lại..." Sở Lạc bật dậy, ngay lập tức trông thấy Kỳ Thanh Vũ đang ngồi bên cạnh, nhập định.
Rồi nàng lại trông thấy bóng người sau bức bình phong cũng động đậy, đứng dậy bước về phía bên này.
Kỳ Thanh Vũ nhìn nàng chằm chằm, chỉ đến khi xác nhận nàng không bị ma hóa, mới buông lỏng được tảng đá trong lòng.
"Thời gian tỉnh lại còn sớm hơn y tu dự đoán," Lý Thúc Ngọc đi ra từ sau bình phong, "Thế nào rồi, thấy trong người sao?"
Sở Lạc nhắm mắt vận khí, hồi lâu sau mở mắt nói:
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Ma khí trong cơ thể đã tiêu tán đi kha khá."
"Thì ra ngươi cũng biết mình bị tích ma khí trong người," Lý Thúc Ngọc lẩm bẩm, "Chuyến đi ma giới này, đúng là hiểm ác."
Thấy Sở Lạc tựa lưng vào giường, dáng vẻ như vừa trở về từ cõi chết, hắn lại nói tiếp:
"Trong cung có gửi đến vài loại linh quả, ta định niêm phong chờ ngươi tỉnh lại, giờ chắc có thể gọi người mang đến được rồi."
"Lý sư huynh," Sở Lạc bỗng lên tiếng, "Lúc ma giới xâm phạm, binh sĩ trấn thủ Ngự Ma Quan thương vong ra sao?"
"Sao tự nhiên lại hỏi vậy?" Lý Thúc Ngọc thoáng khựng lại, rồi hỏi tiếp: "Rốt cuộc muội đã trải qua chuyện gì trong ma giới?"