"Đã là buôn bán mở cửa làm ăn, thì không có đạo lý đuổi khách ra ngoài. Chỉ là vị đạo hữu này, ngươi miệng nói muốn xem pháp y đắt nhất của Tuyết Lâu chúng ta, vậy không biết đạo hữu có mang đủ linh thạch chưa?"
Một bóng dáng nữ tử xuất hiện bên lan can tầng lầu, từ trên cao cúi nhìn xuống đám người phía dưới.
Dù gì cũng lần đầu đặt chân vào nơi này, trong lòng Sở Lạc cũng hơi chột dạ.
"Linh thạch đương nhiên không thiếu, cứ ghi vào sổ của Hồng Kiếm đạo nhân đi."
Nếu nàng nhớ không lầm thì Hồng Kiếm đạo nhân hẳn là khách quen của Tuyết Lâu.
Ngay sau đó, Sở Lạc liền nhận ra ánh mắt có phần kinh ngạc từ Kỳ Thanh Vũ phía sau.
Khi Sở Lạc quay đầu nhìn lại, Kỳ Thanh Vũ khẽ cong mắt, như thể thở phào nhẹ nhõm.
"Thì ra không phải cướp bóc."
"Tất nhiên không được rồi, đây là Đông Vực, cướp bóc là phạm pháp đấy..." Sở Lạc cũng lẩm bẩm nhỏ giọng, rồi bất chợt trong lòng khẽ động, "Sư huynh, bây giờ huynh… cũng chịu làm mấy chuyện như vậy sao?"
Chỉ thấy Kỷ Thanh Vũ khẽ lắc đầu.
"Một mình ta thì không."
"Hả?" Sở Lạc ngẩn người, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng cười của nữ tử trên lầu vọng xuống.
"Nếu đạo hữu không đủ tiền mua, vậy mời rời khỏi Tuyết Lâu, tiện thể thanh toán luôn tiền thuốc men cho đám hộ vệ của chúng ta đi."
"Xin chớ vội," Sở Lạc vừa nói vừa lấy lệnh bài thân phận ra, truyền tin cho Hồng Kiếm đạo nhân, "Ta để lão già đó liên hệ với các ngươi."
Một loạt tin nhắn đòi nợ được gửi tới chỗ Hồng Kiếm đạo nhân, mãi lâu sau mới nhận được hồi âm.
"Ngọc bài này là vật của Lăng Vân Tông, người nhặt được xin lập tức giao trả cho tu sĩ Lăng Vân."
Khóe miệng Sở Lạc giật giật.
"Ngọc bài của ta không có mất."
Nửa ngày bên kia không có phản hồi.
"Ta đang ở Tuyết Lâu."
Vẫn không có phản hồi.
"Nhưng tối nay ta sẽ xuất hiện trong phòng nhị đệ tử của ngươi, đánh hắn bất tỉnh rồi khiêng đi bán sang Ma giới."
"Muốn mua gì?" Cuối cùng bên kia cũng có động tĩnh.
"Pháp y."
"Chậc."
Sở Lạc im lặng giây lát, cũng gửi lại một chữ: "Chậc."
Lúc này, có thể thấy bên cạnh nữ tử nhà họ Lục trên tầng lầu có một người vội vàng đến truyền tin, sau khi vào phòng, lúc bước ra lại càng thêm hấp tấp.
"Thì ra là Sở đạo hữu của Lăng Vân Tông, trước đây ta từng có ý muốn đến bái phỏng Lăng Vân Tông, tiếc là Sở đạo hữu đã lên đường đến Ma giới. Không ngờ nay đã trở về, không biết đạo hữu muốn tìm loại pháp y thế nào…"
Nữ tử họ Lục bỗng trở nên vô cùng nhiệt tình, dù sao bây giờ Sở Lạc chẳng khác nào ngôi sao mới nổi trong giới tu chân, lại có sức ảnh hưởng không nhỏ, được các đại tiên môn vô cùng coi trọng.
Nhà họ Dịch chuyên luyện khí lại thân thiết với nàng, hiện tại một tiểu bối trong nhà luyện ra linh khí đã nhờ vào danh tiếng nàng mà vọt thẳng lên đứng đầu bảng bảo khí. Không ngờ hôm nay Sở Lạc lại chủ động tìm đến, sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Thế nhưng hôm nay, mặc kệ người nhà họ Lục ám chỉ, gợi ý thế nào, Sở Lạc cũng không định giúp Hồng Kiếm đạo nhân tiết kiệm linh thạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Pháp y này tên là ‘Kiếm Tuyết’, là di tác của một luyện khí sư thuộc Lăng Vân Tông ba trăm năm trước. Tương truyền người ấy từng đích thân chứng kiến kiếm pháp của kẻ được xưng là đệ nhất kiếm đạo, từ đó nảy sinh linh cảm, đem toàn bộ tâm huyết cả đời rót vào kiện pháp y này. Trước lúc lâm chung còn đặc biệt căn dặn, pháp y này chỉ có thể tặng cho dòng Thiên mạch của Lăng Vân Tông."
Nữ tử họ Lục lại mỉm cười nói thêm: "Chỉ là hậu nhân của ông ấy cuối cùng vẫn quyết định bán lại pháp y này cho Tuyết Lâu chúng ta, mà chúng ta cũng phải bỏ ra một cái giá rất cao mới thu được."
"Chính là bộ này, nhất định là nó." Sở Lạc nhìn bộ y phục trắng kia, dây đỏ buộc lại thành hình hoa mai, rủ xuống là những sợi tua đỏ cùng màu, giống như cành mai đỏ ngày hôm ấy rơi xuống trên người thiếu niên.
"Linh thạch cứ trả đầy đủ, ghi vào sổ của Hồng Kiếm đạo nhân."
Sở Lạc vô cùng hào sảng nói, nghĩ một lúc lại lẩm bẩm: "Thương của ta cũng muốn trang hoàng một chút..."
【Ta không muốn, cảm ơn.】
"Con nhóc, ngươi đủ rồi đấy," giọng Hồng Kiếm đạo nhân đột nhiên vang lên, "Ngươi có biết bộ pháp y đó Tuyết Lâu đã bỏ ra bao nhiêu linh thạch để thu mua không? Mua mạng đồ đệ ta cũng đủ rồi. Hơn nữa, bên Ma giới kia chẳng phải ngươi đã lừa được năm trăm nghìn ma tinh rồi sao..."
Hắn vẫn luôn giữ liên lạc với người của Tuyết Lâu, chỉ nghe Sở Lạc nói vài câu đã đoán được nàng đang nghĩ gì trong đầu.
"Nhưng mà ngươi mua y phục nam làm gì, định mặc sao?"
"Chuyện đó không cần ngươi quản, sớm muộn gì cũng biết thôi." Sở Lạc cười khẽ.
Rời khỏi Tuyết Lâu, Kỳ Thanh Vũ đã thay bộ y phục kia, mơ hồ hiện ra vài phần dáng vẻ trong ký ức năm xưa.
Thời gian tiêu tốn trong Tuyết Lâu cũng đủ để hắn chuẩn bị tâm lý cho việc gặp lại Trọng Sơ thánh tăng, lần này đến chùa Quảng Lâm Tự, hắn không còn né tránh nữa.
Khi hai người được nhà sư trong chùa dẫn đến căn phòng yên tĩnh nơi Trọng Sơ thánh tăng ẩn cư giữa núi, thì người kia đang cầm chổi quét đầy hoa quế rụng trong sân.
Dẫu tu vi đã đạt đến cảnh giới ngày nay, Trọng Sơ thánh tăng vẫn giữ lối sống giản dị như thuở đầu.
Ngay khi Sở Lạc và Kỳ Thanh Vũ băng qua con suối nhỏ, ông đã biết được người đến là ai.
"Vãn bối Sở Lạc, chuyến đi Ma giới đã kết thúc viên mãn, đi ngang chùa Quảng Lâm Tự, đặc biệt đến thăm tiền bối một lần nữa. Lần này... ta còn mang theo người mà tiền bối luôn mong muốn được gặp."
Trọng Sơ thánh tăng vẫn chậm rãi quét sân, giọng nói bình thản như thể mới hôm qua họ vừa gặp mặt, nhưng lời nói lại chất chứa đầy tang thương.
"Năm trăm năm không dễ qua, năm trăm năm vẫn giữ vững bản tâm lại càng khó khăn hơn nữa, đó là điều tốt. Thế nhưng Thanh Vũ, ngươi đã gầy đi rất nhiều, khí thế năm xưa cũng bị bào mòn gần như không còn."
Kỳ Thanh Vũ khẽ rũ mắt: "Trọng Sơ tiền bối, ta... vẫn luôn phân không rõ."
"Không rõ mình xuất thân từ đâu, hay không rõ bản thân đang ở đâu?"
Kỳ Thanh Vũ mím môi.
"Tâm ma đã hoàn toàn hòa làm một thể với ta, ta thường có cảm giác mình đang ở trong cảnh giới tâm ma. Bất kể trước mắt nhìn thấy điều gì, ta cũng không phân biệt được thật giả. Có lúc... thậm chí quên cả tên mình."
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Lời vừa dứt, chỉ thấy Trọng Sơ thánh tăng khựng lại, thở dài thật dài.
Sở Lạc cũng kinh ngạc quay sang nhìn Kỳ Thanh Vũ.
Những ngày qua sống cùng sư huynh, nàng không phát hiện ra điều gì khác thường, không ngờ Kỳ Thanh Vũ lại âm thầm chịu đựng nhiều đến thế.
"Xem ra chuỗi Phật châu Xích Dương san hô này vẫn đến quá muộn," Trọng Sơ thánh tăng bất đắc dĩ nói, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Thanh Vũ tràn đầy thương xót, "Nước đã đổ thì khó mà thu lại, bao năm nay, ngươi đã vất vả rồi."
Sở Lạc đưa mắt nhìn hai người, hỏi: "Tâm ma này thật sự không thể hóa giải sao? Một chút khả năng cũng không có sao?"
Hai người đều im lặng, chỉ có Hoa Hoa trả lời nàng:
【Thanh kiếm tâm ma Thanh Ngọc đã sớm lựa chọn hắn, đã có được sức mạnh của kiếm tâm ma, thì tự nhiên phải gánh chịu đặc tính của nó. Dưới tâm ma, hết lần này đến lần khác làm ra lựa chọn thuần thiện nhất, đó gọi là vấn tâm.】
【Tuy không thể thay đổi, nhưng vẫn có ngoại lệ.】
【Sức mạnh của ta – tai ương – dù đã không còn, nhưng thân phận vẫn còn nguyên vẹn. Ngươi thử thử hỏi xem, mình có từng xuất hiện trong tâm ma của hắn không.】