Sở Lạc kinh ngạc, bởi nàng vẫn chưa cảm nhận được chút khí tức nào.
"Không cần lo lắng," Kỳ Thanh Vũ nhìn sang nàng, nói, "chỉ cần muội không cách chúng ta quá xa, nó sẽ không dám ra tay với muội."
Lúc này, trong lòng Sở Lạc cũng đã hiểu rõ, có lẽ người thường chỉ có thể sống sót trong Phù Du Quỷ Cảnh khi tuân theo chỉ thị, nhưng những kẻ mạnh đến mức có thể uy h.i.ế.p quỷ cảnh thì không chịu sự ràng buộc ấy.
Mà trong mắt Phù Du Quỷ Cảnh, bất luận là tu sĩ Hóa Thần hay phàm nhân chưa từng tu luyện, đều bị coi là người thường.
"Thần Ma, Phù Du," Sở Lạc cụp mắt khẽ nói, "đều là những vật nhỏ bé nhất trong thế gian, nhưng lại ẩn giấu thiên địa, mang theo dã tâm, mưu đồ cả thiên hạ."
So với Thần Ma Cảnh lựa chọn chậm rãi tạo thần, nước chảy đá mòn, thì Phù Du Quỷ Cảnh vừa xuất hiện đã là xâm lược dữ dội, bá đạo khống chế.
"Ta vẫn muốn vào Bình Chân Tông." Sở Lạc kiên quyết nói, "Tuy nơi ấy có thể đã thất thủ, nhưng dù sao vẫn là nơi có người tu hành, có thể bọn họ đã tìm ra được điều gì đó."
Kim Tịch Ninh cũng khẽ gật đầu: "Nếu Lạc nhi muốn đi, vậy thì đi thôi."
Sở Lạc mỉm cười, nắm tay sư tôn định cùng đi về phía trước, thì thấy Kim Tịch Ninh nghiêng đầu nhìn về phía xa xa.
"Sư tôn trông thấy gì sao?" Sở Lạc cũng nhìn theo, nhưng chẳng thấy gì cả.
"Nó trốn rồi." Kim Tịch Ninh bật cười, rồi nói tiếp: "Là một con côn trùng nhỏ rất xinh, hình như gọi là phù du."
Sở Lạc lập tức biến sắc: "Nó trốn ở đâu?"
"Bên dưới cụm lau sậy ven nước." Kim Tịch Ninh dịu dàng xoa đầu nàng, "Lạc nhi nhìn không thấy đâu, đi thôi."
Nghe lời sư tôn nói vậy, Sở Lạc cũng không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Kỳ Thanh Vũ.
Bắt gặp ánh mắt nàng, Kỳ Thanh Vũ khẽ lắc đầu.
Ngay cả Nhị sư huynh cũng không thấy được? Chẳng lẽ con phù du kia chỉ có thể bị sư tôn nhìn thấy nhờ Đôi Mắt Kinh Biến?
Sở Lạc vẫn cảm thấy con phù du kia không đơn giản, nhưng có sư tôn ở đây, nàng không sợ sau này không tìm ra nó. Vì vậy nàng yên tâm cùng mọi người bước vào Bình Chân Tông.
"Hai vị đạo hữu mời đi theo ta, vị đạo hữu này, xin theo người khác."
Đệ tử canh gác sơn môn không hỏi danh tính, cũng không khách sáo, liền muốn tách Kỳ Thanh Vũ khỏi hai người còn lại.
"Tại sao phải tách ra?" Sở Lạc hỏi thẳng.
Trên mặt đệ tử giữ núi hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ, không trả lời câu hỏi, chỉ lặp lại lời vừa rồi.
"Hắn cũng nhận được chỉ thị?" Sở Lạc truyền âm cho Kỳ Thanh Vũ, "Sư huynh, chúng ta vào trong rồi sẽ tìm cách hội hợp."
Kỳ Thanh Vũ khẽ gật đầu.
Sở Lạc cùng Kim Tịch Ninh đi theo đệ tử giữ núi kia vào trong Bình Chân Tông. Hắn không dừng lại mà cứ thế dẫn họ đi sâu vào khu vực ngày càng hẻo lánh.
Trên đường đi, Sở Lạc quan sát khắp nơi, điều thay đổi rõ rệt nhất là quảng trường luyện kiếm rộng lớn ngày nào giờ lại mọc lên đủ loại công trình tạp nham. Đối với bất kỳ đệ tử Bình Chân Tông nào, đó đều là chuyện không thể chấp nhận được.
Trên đường đi, Sở Lạc còn nhìn thấy rất nhiều người không mặc đạo bào của đệ tử Bình Chân Tông, trong số đó có lẽ là những kẻ từ nơi khác đến, mà cũng có những kẻ...
Ví như người đàn bà tóc dài mà nàng đang trông thấy lúc này treo ngược mình trên cây, lắc lư qua lại, miệng còn ngân nga một điệu hát.
Bản năng mách bảo nàng rằng thứ kia không phải người, nhưng từ khi bước vào nơi này, nàng đã mất đi năng lực phân biệt thứ gì là người, thứ gì không phải.
"Một con cá nhỏ vỗ tay nào~"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng người đàn bà tóc dài the thé, bài hát nghe thật chói tai.
"Hai con cá nhỏ vỗ tay nào~"
Thân hình treo lủng lẳng trên cành cây cũng dần dần chậm lại, đôi mắt trừng trừng nhìn về phía Sở Lạc , người vừa liếc nhìn ả một cái. Khóe miệng ả chậm rãi cong lên.
"Nửa cái đuôi tung tăng bay~"
Sở Lạc thu ánh mắt lại, tiếp tục bước đi, nhưng nàng vẫn cảm thấy bản thân đang bị ánh mắt kia dõi theo. Cảm giác bị nhìn chằm chằm ấy kéo dài đến mức khiến nàng nhíu mày, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện người đàn bà tóc dài treo trên cây kia... đã biến mất.
Ngay khoảnh khắc ấy, một đôi tay lạnh như băng đột ngột đặt lên vai nàng, bên tai vang lên chính là tiếng hát the thé quen thuộc.
"Chúng ta vĩnh viễn chẳng chia tay~"
Sở Lạc lập tức quay đầu lại, vừa vặn chạm mặt người đàn bà tóc dài, khuôn mặt ả bỗng phóng đại ngay trước mắt, nụ cười ghê rợn nở ra, rồi đột ngột há mồm để lộ hàm răng nhọn hoắt, lao thẳng đến cắn vào đầu nàng…
"A a a a a—"
Tiếng thét chói tai vang dội khắp trời, lúc này, đầu của người đàn bà tóc dài đã bị Kim Tịch Ninh bắt lấy, bàn tay nàng siết chặt khiến cổ đối phương xoay ngoặt một vòng, dị thường đến rợn người.
"Thứ dơ bẩn từ đâu đến đây vậy," Kim Tịch Ninh cụp mắt nhìn sinh vật trong tay, kế đó, hơn mười con lệ quỷ hiện thân, ngồi xổm bên cạnh với ánh mắt thèm khát nhìn chằm chằm vào người đàn bà tóc dài, "chướng mắt."
Dứt lời, Kim Tịch Ninh khẽ vung tay, hất người đàn bà tóc dài ra ngoài. Trong chớp mắt, bọn lệ quỷ liền ùa tới như hổ đói, điên cuồng xé xác, gặm nuốt m.á.u thịt của đối phương.
Những tiếng la hét đau đớn, thê thảm không ngừng vang lên.
Kim Tịch Ninh sắc mặt không đổi, tiếp tục bước tới. Sở Lạc đứng yên một lát, rồi vội vàng theo kịp.
"Sư tôn, thứ đó là gì vậy?"
"Một con yêu cá nhỏ mà thôi, do quy thuận Phù Du Quỷ Cảnh nên mới có được sức mạnh."
"Phù Du Quỷ Cảnh... cũng có thể quy thuận sao?"
"Bản thân quỷ cảnh này vốn là một con phù du sinh ra và c.h.ế.t đi trong một ngày. Nó không giống Thần Ma Cảnh có thể sinh ra sinh linh trong không gian nội giới. Phù du nuôi dưỡng sinh linh thuộc về mình thông qua việc cho phép chúng quy thuận. Sau này chúng ta có lẽ sẽ thấy rất nhiều sinh vật đến từ Nam Hải, vì phù du bị trấn áp dưới đáy biển, những sinh vật đầu tiên quy thuận nó hẳn đều xuất thân từ Nam Hải."
Lời nói của Kim Tịch Ninh không hề né tránh ai, đệ tử giữ núi dẫn đường phía trước cũng nghe thấy, bất giác quay đầu nhìn họ.
Khi đến nơi, người đệ tử kia chỉ vào chiếc vỏ sò khổng lồ phía trước, nói: "Hai vị, xin mời vào."
Bên cạnh chiếc vỏ sò đó còn rất nhiều chiếc khác tương tự, tất cả đều đang mở ra, cao đến hai người. Chỉ có một chiếc là đóng kín.
Trong đó... đang cất giữ thứ gì? Sở Lạc có dự cảm bất an.
Nàng lập tức bước về phía chiếc vỏ sò đang khép kín kia, nhưng chưa đi được vài bước thì đã bị đệ tử giữ núi ngăn lại.
Trên mặt hắn là nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Hai vị nên đi bên này mới đúng."
Sở Lạc nhíu mày nhìn hắn.
Chẳng lẽ đây cũng là chỉ thị mà hắn buộc phải hoàn thành? Nếu không hoàn thành thì sẽ chết?
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nàng lại bước qua bên cạnh một chút, đệ tử kia càng thêm hoảng hốt, cố gắng cản nàng lại, nhất quyết muốn đẩy nàng đi theo hướng chiếc vỏ sò được chỉ định.
"Sư tôn," Sở Lạc quay lại bên cạnh Kim Tịch Ninh, "nơi đó, có thể đi được không?"
Kim Tịch Ninh thản nhiên gật đầu: "Có thể."