Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 617: Vậy thì ta đi trước



"Nếu chỉ xét đến thực lực thì liều mạng cũng có thể cầm cự nửa canh giờ, nhưng nếu thêm vào năng lực mà bọn họ đạt được sau khi tiến vào sòng bạc ngầm..."

Thời Yến cụp mắt, không nhìn Sở Lạc: "Tóm lại, ngươi cứ đi trước đi."

Sở Lạc cũng đứng dậy: "Vậy thì ta đi trước."

"Ta đã chuẩn bị sẵn sàng để c.h.ế.t rồi, nhưng ngươi thì không thể..." Giọng Thời Yến đột nhiên ngưng bặt.

Hắn như vừa phát hiện lời nói của Sở Lạc không giống với điều mình tưởng.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng nàng đang chạy xa dần, còn mang theo cả kẻ theo sau — Thỏ Trắng.

Trong lòng Thời Yến dâng lên một tia lạnh lẽo.

Cũng đúng thôi, chuyến này  là do hắn tự nguyện theo nàng. Huống chi chẳng phải hắn từng tự nhủ rồi sao?

Chỉ cần Sở Lạc còn sống, thì vẫn còn hy vọng tìm được Kim Tịch Ninh và Kỳ Thanh Vũ, rồi  phong ấn lại Phù Du quỷ cảnh, trả lại thiên hạ thái bình, trả lại sự thanh tịnh cho tu chân giới.

Vì thế, trong cơn nguy nan, hắn nên dốc hết sức bảo hộ nàng, dù có phải lấy mạng đổi lấy mạng.

Nghĩ đến đây, Thời Yến không nhìn theo bóng lưng nàng nữa. Một tiếng ngân vang như sấm nổ, thanh Thương Tiêu Luân Hồi kiếm rút khỏi vỏ, tia điện b.ắ.n ra từ thân kiếm, loáng thoáng lượn quanh.

"A chà, vừa rồi còn ba người, giờ chỉ còn lại một? Bị đồng bọn bỏ rơi rồi à?" Một gã đàn ông đeo mặt nạ Chồn Vàng bước tới đầu tiên, giọng nói mang theo vẻ chế nhạo.

Ánh mắt Thời Yến đảo qua mặt nạ hai người.

Mặt nạ Chồn Vàng, có năng lực phát tán mê vụ khiến đối thủ mất phương hướng. Tuy không quá mạnh trong chiến đấu, nhưng người sở hữu loại mặt nạ này có thể tiếp cận một số vật phẩm đặc biệt — những món mà chỉ họ mới có thể mua.

Người phụ nữ đi sau hắn đeo mặt nạ Bọ Cạp Độc — mỗi khắc sẽ sinh ra một kim châm. Chỉ cần bị đ.â.m trúng, bất kể đối thủ mạnh yếu ra sao, đều phải chết. Gặp phải kẻ này, tuyệt đối không thể để bị áp sát.

"Ngươi, có mục đích gì?" Thời Yến mở miệng.

Gã đàn ông cười: "Không có mục đích gì hết, chỉ là nhìn các ngươi ngứa mắt, nên muốn g.i.ế.c mà thôi, ngươi nói xem có tức không?"

Người phụ nữ cẩn trọng hơn, ánh mắt vẫn không rời khuôn mặt dưới mũ trùm của Thời Yến.

Nàng ta có thể nhận ra tên kiếm tu trước mặt có thực lực không kém, nếu mặt nạ hắn đeo cũng đặc biệt, chưa chắc họ có thể chiếm ưu thế.

"Đồng bọn bỏ ngươi lại, thật đáng thương," ả lên tiếng, "Không bằng tháo mũ xuống, để chúng ta nhìn thử mặt nạ. Nếu không phải mục tiêu của bọn ta, có khi còn tha cho ngươi một mạng."

Mặt nạ thỏ đen có khả năng kiểm tra lời nói dối.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Thời Yến đã sử dụng năng lực, biết rõ nữ nhân này đang nói dối trắng trợn — muốn lừa hắn tháo mặt nạ.

Dù hắn đeo mặt nạ gì, bọn chúng cũng đã quyết tâm g.i.ế.c hắn rồi.

"Có bản lĩnh thì tự đến mà xem!"

Thời Yến trầm giọng quát xong, lập tức xuất kiếm, một kiếm đ.â.m thẳng về phía tên đàn ông.

Lúc này, Sở Lạc đã chạy được một quãng. Chim Ruồi kịp trở lại đúng giờ nhưng nàng không vội hỏi, mà  sai hắn ẩn thân đi dò la chiến cuộc.

"Đối phương đeo mặt nạ gì?"

"Chồn Vàng và Bọ Cạp."

Nghe đến đây, lòng Sở Lạc  căng thẳng.

"Chồn Vàng thì hắn đối phó được, còn Bọ Cạp mới đáng ngại. Nếu ả chưa từng dùng kim châm, thì lúc này chắc đã tích đủ năm cây rồi."

Năm lần cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t Thời Yến mà không cần tốn sức. Càng kéo dài, kim châm sẽ càng tích thêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sở Lạc ra lệnh cho Chim Ruồi: "Giữ ẩn thân, tiếp cận chiến trường, không được để lộ khí tức. Chỉ hai tình huống ngươi mới được ra tay: Một, Thời Yến sắp bị g.i.ế.c — ngươi phải ra tay cứu. Hai, ả nữ nhân dùng kim châm mà có khả năng đ.â.m trúng hắn — ngươi dùng thân thể chặn lại."

"Tuân mệnh."

Nhận lệnh xong, Chim Ruồi  rời đi.

Sở Lạc vẫn thấy chưa yên tâm. Năng lực ẩn thân của Chim Ruồi tuy hữu hiệu, nhưng nếu bị đánh trúng sẽ bị bức hiện hình, mà trong thời gian ngắn không thể sử dụng lại. Hơn nữa, thực lực của hắn chỉ ở Luyện Khí kỳ, dù đã chết, thân thể cũng chẳng có tác dụng mấy— có thể bị vỗ tan trong một chưởng.

Nói cách khác, Chim Ruồi chỉ chặn được một kim châm.

Sở Lạc lại quay sang nhìn thỏ trắng.

"Dùng năng lực của ngươi..."

"Đạt được truy tùy giả thứ hai mươi bảy — Hồ Điệp."

Tiếng hệ thống đột nhiên vang lên, khiến lời nàng ngưng bặt, tim đập dồn dập.

Không thể nào, chẳng lẽ nhanh như vậy đã...

"Hồ Điệp."

Nghe thấy cái tên này, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

May mà không phải Thỏ đen.

"Thi triển năng lực, quanh đây có bao nhiêu mục tiêu có thể săn giết?"

"Không có ai."

"Phế vật!"

Dù là tử thi, Sở Lạc vẫn không nể tình buông một câu mắng. Nói đoạn, nàng nhanh chóng vòng đường, chạy ngược về nơi vừa rời khỏi.

Gần một khắc trôi qua, bên phía Thời Yến, chiến cuộc đã vô cùng căng thẳng.

Tên đeo mặt nạ Chồn Vàng bụm vết thương nơi bụng — bị một kiếm xuyên thấu, lôi điện còn đang loạn chuyển trong nội tạng.

"Thương Lôi kiếm ý... ta hình như đoán được thân phận của ngươi rồi." Giọng hắn rít lên, vừa đau vừa cười.

Còn Thời Yến, m.á.u đã trào khỏi khóe miệng, chảy dài xuống cằm.

Hắn đưa tay khẽ lau.

"Đã biết ta là ai, còn không rút lui?"

"Hừ... ta ghét nhất bọn đệ tử Tiên môn các ngươi — lúc nào cũng vênh váo. Trước đây ta không đụng được các ngươi, nhưng giờ đang ở sòng bạc ngầm, ngươi nghĩ ta sẽ lui sao?"

Nói rồi, gã rút ra một bình ngọc từ tay áo, bật nắp, định uống thứ bên trong.

"Này!" Người phụ nữ kia quát lớn, giọng đầy bất mãn: "Đan dược đó khó kiếm, đừng lãng phí để đối phó một mình hắn!"

"Nhưng ngươi không thấy à? Tên tu sĩ này căn bản không dám để ngươi lại gần, chỉ dám kè kè theo ta mà đánh. Ta bị thương thế này, không dùng thuốc thì sao lột được bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn? Nếu ngươi thương ta, sao không dùng luôn kim châm đi."

Nói thì nói vậy, nhưng gã vẫn ngửa mặt đổ thuốc vào miệng.

Chỉ trong chớp mắt, linh lực trên người hắn bắt đầu bành trướng, mắt thường cũng có thể thấy rõ.

Thời Yến lúc này đã hao tổn quá nửa, vất vả lắm mới vừa ngăn cản được nữ nhân kia, vừa đánh trọng thương tên này.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, đối phương lại khôi phục hoàn toàn, thậm chí còn đột phá thêm một tiểu cảnh giới!