Trước khi trong lòng cô bé dần chấp nhận sự thật rằng bà đã mất, “cái chết” vẫn luôn là một khái niệm rất xa vời.
Trong làng có người qua đời, khi làm tang lễ, bà luôn nhốt cô ở nhà, không cho nhìn, cũng không cho nghe.
Bao năm qua, cô đã quên đi rất nhiều chuyện.
Quên mất mình đã sống sót trên con thuyền nhỏ kia như thế nào, nhưng lại không thể quên được hình ảnh cha mẹ ruột bỏ rơi mình.
Quên mất hồi nhỏ đã làm sao vượt qua nỗi sợ nước, nhưng lại không thể quên được vẻ mặt giận dữ của bà khi đến tìm mình ngày hôm ấy.
Cô còn quên cả đêm chèo thuyền rời đảo Trung tâm cùng Nguyệt Bảo, và cả bóng đen hai lần nhìn thấy khi rơi xuống hồ không lâu trước đây. Nhưng giờ, cô đã nhớ lại tất cả.
Bóng đen ấy, chính là bản thân cô — là dáng vẻ của cô khi còn nhỏ.
Cha mẹ ruột bỏ cô lại trên một con thuyền nhỏ, thực tế cô vốn không hề sống sót rời khỏi con thuyền đó.
Nhưng một đứa trẻ nhỏ như vậy thì làm gì có khái niệm về cái chết. Khi bà tìm thấy cô, đã lợi dụng điểm ấy để cưỡng ép níu giữ mạng sống.
Vì không biết gì về cái chết, cô mới có thêm được mấy năm sống này. Nhưng cũng chính vì cảm nhận về cái c.h.ế.t ngày càng rõ ràng, cô mới dần trở lại dáng vẻ ban đầu.
Tiểu Tinh Tinh ngẩn ngơ nhìn đôi bàn tay mình.
Bàn tay đang dần nhỏ lại, trở nên trong suốt, lớp bùn đất trên tay như mất chỗ bám, từ từ rơi xuống đất.
Sở Lạc nhìn thấy sự thay đổi của cô bé, trong mắt cũng hiện lên vài phần bất lực.
Đêm qua, dưới nước, cô đã nhìn thấy bóng đen ấy.
Một t.h.i t.h.ể trẻ con tầm ba bốn tuổi, khuôn mặt giống Tiểu Tinh Tinh như đúc. Vô hình, một sợi chỉ m.á.u do khí ngưng tụ nối liền t.h.i t.h.ể với Tiểu Tinh Tinh — rõ ràng, họ là cùng một người.
Thi thể trẻ ấy bị trấn dưới đáy hồ không biết bao nhiêu năm, nhưng bình thường vẫn im lìm không động tĩnh. Nếu không phải Tiểu Tinh Tinh rơi xuống nước, thì có lẽ nó cũng sẽ không xuất hiện.
Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc là tu sĩ, ngay từ lần đầu gặp Tiểu Tinh Tinh đã cảm nhận được sự bất thường của cô bé.
Thân thể là một đứa trẻ mười hai tuổi, nhưng hồn phách lại là của một đứa trẻ ba tuổi. Cô bé rõ ràng đã c.h.ế.t từ lâu, chỉ là không biết ai đã dùng pháp thuật gì để nối lại mạng sống.
Không rõ cô đã trải qua chuyện gì ở hồ Vô Đà vào ban đêm, mà cả thân thể lẫn linh hồn đều trở nên vô cùng bất ổn.
Nguyệt Bảo đi cùng cô bé thì vẫn bình thường, trong cơ thể chỉ nhiễm chút yêu khí, qua thời gian sẽ tự tiêu tan. Có lẽ yêu thú trong hồ Vô Đà từng để ý đến bọn họ, nhưng vì lý do nào đó lại bỏ đi.
Thực ra, ngay lần Sở Lạc tìm thấy Tiểu Tinh Tinh dưới nước, cơ thể cô bé đã bắt đầu biến đổi như bây giờ. Sợi chỉ m.á.u giữa cô và t.h.i t.h.ể kia càng ngày càng ngắn, sắp kéo cô trở về với xác c.h.ế.t ấy.
Về lại nơi vốn dĩ thuộc về cô.
Sở Lạc nhìn cảnh ấy, do dự một lát rồi vẫn gọi Tiểu Tinh Tinh trở về.
Ban đầu, cô nghĩ rằng người đã c.h.ế.t không nên lưu luyến nhân gian, sớm an nghỉ, sớm đầu thai thì tốt hơn. Nhưng sau đó, cô lại thấy chiếc túi đeo trong tay Tiểu Tinh Tinh.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Thuốc của cô bé còn chưa được đưa đến nơi, nếu cứ thế kết thúc, thì biết bao nhiêu nuối tiếc sẽ còn dang dở.
Bây giờ nghĩ lại, để đứa trẻ tự nhận ra rằng mình đã c.h.ế.t từ chín năm trước, quả thực có phần tàn nhẫn.
Chín năm ký ức cứ xoay vòng trong đầu Tiểu Tinh Tinh. Cô nhìn huyệt mộ mình chưa kịp đào xong, vừa khóc vừa cười.
Bỗng, bên hồ vang lên vài tiếng động, Sở Lạc liền dùng thần thức dò xét.
Thi thể ba tuổi nổi lên từ hồ bước lên bờ, từng bước tiến về phía Tiểu Tinh Tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vẫn mặc bộ quần áo cha mẹ bỏ rơi cô khi xưa, mắt nhắm nghiền, đôi môi khô nứt.
Đó chính là dáng vẻ của cô lúc trút hơi thở cuối cùng trên con thuyền nhỏ ấy.
Tiểu Tinh Tinh quỳ ngồi trên đất ngây người, dường như cũng nhận ra thời gian của mình không còn nhiều. Nhân lúc vẫn còn có thể chạm vào đồ vật, cô cố gắng lấy thuốc trong túi ra.
Nhân sâm, linh chi, hà thủ ô… tất cả đều được đặt vào huyệt mộ của bà. Sau đó, bằng đôi tay đã nhỏ lại, cô từng chút từng chút lấp đất lên.
“Bà ơi, Tiểu Tinh Tinh đến với bà rồi.”
Ngẩng đầu lên, t.h.i t.h.ể từ dưới nước đã đứng trước mặt.
Lần này, cô đã nhìn rõ.
Tiểu Tinh Tinh nằm xuống đất, sợi chỉ m.á.u dần ngắn lại, khoảng cách với t.h.i t.h.ể kia cũng càng lúc càng gần.
Cô vẫn nhớ rõ vị trí quan tài, lúc này nằm ngay bên cạnh, nhắm mắt lại cứ như khi xưa nằm bên bà ngủ vậy.
“Tiểu Tinh Tinh sẽ trở thành một ngôi sao nhỏ, nhất định là ngôi sao đẹp nhất trên trời.”
“Tiểu Tinh Tinh sẽ luôn ở bên bà.”
Cô khẽ thì thầm. Sợi chỉ m.á.u biến mất, Tiểu Tinh Tinh cũng biến mất, trên đất chỉ còn lại t.h.i t.h.ể đứa bé ba tuổi.
Sở Lạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.
“Mỗi đứa trẻ, đều là một ngôi sao nhỏ trên bầu trời.” — tiếng của vật trong bình lại vang lên.
Sở Lạc đã rút tay khỏi miệng vỡ của chiếc bình.
“Ngươi rất thích trẻ con sao.”
Nhân lúc Sở Lạc không để ý, làn mây mù từ trong bình tràn ra, nhẹ nhàng phủ lên t.h.i t.h.ể Tiểu Tinh Tinh, như ôm lấy cô bé.
“Ta càng căm hận Vô Hận Tông. Nếu không có chúng, thế gian này đã có nhiều đứa trẻ được lớn lên bình an.”
“Ngươi tốt nhất đừng có cố ý dụ ta tìm cách mở phong ấn. Bởi vì, việc có thể khiến Vô Hận Tông biến mất, ta tất nhiên rất vui lòng.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ngươi có khả năng phá phong ấn hay không, ta nhìn ra được. Hơn nữa, cho dù phong ấn được giải, nếu không tìm lại toàn bộ sức mạnh của ta, thì cũng chẳng thể diệt sạch Vô Hận Tông.”
Sở Lạc hơi nhướn mày: “Toàn bộ sức mạnh?”
“Bị phong ấn trong chiếc bình này chỉ có ba phần sức mạnh của ta, cùng tất cả nỗi đau và thù hận đối với Vô Hận Tông. Bảy phần sức mạnh còn lại vẫn không ngừng lớn mạnh vì những việc mà Vô Hận Tông đã làm. Ngày ấy nó chạy thoát, còn ta bị những kẻ bẩn thỉu kia phong ấn.”
“Phong ấn cả nỗi đau và thù hận…” — Sở Lạc lẩm bẩm, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn — “Ngươi có biết sức mạnh ấy đã chạy đến đâu không?”
Vốn dĩ vật trong bình rất ghét người lớn, nhưng những ngày qua, Sở Lạc thường rảnh là trò chuyện cùng nó, cộng thêm hành động bảo vệ trẻ con của cô khiến nó không còn phản cảm với cô như trước.
“Bọn tiện nhân Vô Hận Tông nói với ta rằng chúng đã tiêu diệt sức mạnh đó. Sao có thể! Chúng nhiều nhất chỉ là khống chế được nó mà thôi.”
Sở Lạc cau mày nhớ lại chuyện của Vô Hận Tông.
Mây mù vẫn phủ lên người Tiểu Tinh Tinh, rồi đột nhiên thở dài: “Ngươi đáng lẽ nên ngăn cô bé lại. Chỉ cần Tiểu Tinh Tinh không thể cảm nhận cái chết, cô bé sẽ mãi sống tiếp.”
Sở Lạc ngả người ra sau, nằm xuống.
“Ta cũng muốn vậy… nhưng rồi lại nghĩ, có người có thể bình an lớn lên, còn có người chỉ có thể sống nhờ vào cách tự lừa dối bản thân. Những ngày như thế… quá đắng cay…”