Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 696: Giải Chú.



Những dấu hiệu này càng khiến Sở Lạc cảm thấy đây giống như một vòng luân hồi.

 

Trăm năm một lần, thuận theo tuổi thọ phàm nhân, c.h.ế.t đi khi không ai trong làng còn nhớ được dung mạo thời trẻ, rồi lại trở về trên một con thuyền, với gương mặt trẻ trung và thân phận mới, cứ thế tuần hoàn bất tận.

 

Không ai cảm thấy nàng kỳ lạ, cho dù có chậm rãi nhận ra, thì e rằng cũng đã là lúc nửa thân nằm dưới mồ.

 

Sở Lạc lại chạy đến nhà Tiểu Tinh Tinh. Cái c.h.ế.t của cô bé đã bị dân làng phát hiện, Nguyệt Bảo cũng đã được đưa đi, vừa hay để nàng lục soát tìm manh mối trong căn nhà này.

 

Bà cụ Chu không để lại bức tranh hay chữ viết nào, mọi đồ đạc bày biện đều giống hệt một người già bình thường, chỉ có một điều khác biệt — thứ rượu cất giấu trong hầm.

 

Nguyên liệu ngâm rượu tỏa ra cùng loại khí tức với ma thú dưới đáy hồ Vô Đà. Sở Lạc lấy hết những thứ trong rượu ra, ghép lại, rồi lập tức hiểu ra.

 

Đây căn bản chính là… một chiếc răng của ma thú! Bà cụ Chu lấy ở đâu ra thứ này? Chẳng lẽ bà ta nhổ từ miệng ma thú?!

 

Nhớ lại lời Tiểu Tinh Tinh từng nói, khi chèo thuyền vượt sông vào ban đêm, cô bé luôn thấy bất an, cho đến khi đổ một chum rượu trong nhà xuống hồ, cảm giác bất an ấy mới biến mất, và cô bé có thể đưa Nguyệt Bảo bình an đến bờ bên kia.

 

Giờ nghĩ lại, đêm hôm đó con ma thú kia e là đã nảy ý muốn ăn thịt họ, nhưng bỏ qua không phải vì lời cầu nguyện của Tiểu Tinh Tinh, mà chính là nhờ chum rượu ngâm chiếc răng của nó!

 

Sở Lạc mơ hồ đoán được, khi bà cụ Chu nhổ răng ma thú, động tác chắc chắn vô cùng tàn bạo.

 

Có thể dùng răng ma thú để ngâm rượu, tám chín phần bà ta chính là Chu Anh.

 

Ở ven bờ, Tô Kỳ Mộc ngồi xếp bằng, ánh mắt dừng trên cái bình, chăm chú nghiên cứu phù chú phong ấn trên đó.

 

“Ngươi không mở được đâu, các ngươi quá yếu rồi.” Vật trong bình lên tiếng chế giễu.

 

“Trận pháp và cơ quan vốn là đem sức mạnh có sẵn khuếch đại lên ngàn, vạn lần. Lý mà nói, với sức của ta, mở phong ấn này dư sức, chỉ cần nắm rõ quy luật của nó.” Tô Kỳ Mộc bình thản đáp.

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Ngươi không giống ả đàn bà kia, ả toàn nói với ta những lời vô dụng.”

 

Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc khẽ cười: “Chẳng lẽ ngươi không thích sao?”

 

 

“…”

 

Nếu đã không thích, thì sẽ không có chuyện vật trong bình tiết lộ bí mật cho Sở Lạc. Xét ở góc độ nào đó, những lời Sở Lạc nói cũng coi như hữu ích — nàng vốn luôn như vậy.

 

Tô Kỳ Mộc nhanh chóng thu hồi tâm trí, tập trung nghiên cứu phong ấn trên bình. Không biết có phải ảo giác không, nhưng từ khi đôi mắt bị tổn thương, cảm giác nhìn trận pháp và cảm nhận khí tức của hắn lại trở nên nhạy bén hơn.

 

Thiên Cơ Thần Binh Phù đã ở trong cơ thể hắn nhiều năm, đến giờ hắn mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của nó.

 

Chìm đắm trong việc suy diễn phá giải phong ấn, hắn quên cả thời gian, cũng không hề nhận ra Sở Lạc đã quay lại từ lúc nào.

 

Khi thử gỡ xong một tầng phong ấn trên bình, thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn mới phát hiện bóng dáng mặc váy vải đang đứng trước mặt.

 

Sở Lạc vẫn đứng đó quan sát trận chiến trên hồ. Hai bên đang áp sát nhau, tiếng động càng lúc càng lớn. Nếu cứ tiếp diễn, chẳng bao lâu dân làng ở đảo trung tâm cũng sẽ phát hiện, dẫn đến hoảng loạn.

 

 

Bị cả tông môn bao vây truy sát, ma thú đã bắt đầu lộ vẻ mệt mỏi. Lúc này Hoài Đồng Hoà và đồng bọn  đang tìm cách vòng qua nó để bay về phía đảo trung tâm.

 

“Không được!” Sở Lạc siết chặt nắm tay, lập tức định bay qua. “Ta phải đi cản

chúng.”

 

Lời vừa dứt, trước mặt nàng liền xuất hiện hai chiến sĩ mặc giáp vàng.

 

“Dùng cái này.” Tô Kỳ Mộc kết ấn, chậm rãi nói: “Có hỏng cũng đừng tiếc.”

 

Hai chiến sĩ giáp vàng đội mũ quay đầu nhìn Tô Kỳ Mộc một cái, rồi không nói gì thêm bay về phía chiến trường.

 

Sở Lạc hơi ngạc nhiên:



“Ta cứ tưởng bọn họ giống như khôi lỗi, không ngờ lại có suy nghĩ riêng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Không hẳn. Chỉ là sức mạnh của vật c.h.ế.t luôn hữu hạn, nên khi luyện chế, ta thêm vào một chút linh tính. Đầu óc bọn họ, mỗi lần chỉ có thể nghĩ một chuyện.”

 

Tô Kỳ Mộc giải thích.

 

“Nhưng ta chưa từng thấy người của Thất Trận Tông dùng loại pháp thuật này.”

 

“Đương nhiên, đây là cấm thuật.”

 

“Hả?” Sở Lạc há hốc miệng.

 

Thấy vẻ mặt của nàng, Tô Kỳ Mộc khẽ cười: “Cấm thuật không giết  người thì không tính là cấm thuật. Trong chuyện này, Mạnh Chưởng môn chưa bao giờ hạn chế ta.”

 

Giống như lời Sở Lạc từng nói, thứ khắc chế được nàng chia làm hai loại: có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nàng và không thể g.i.ế.c c.h.ế.t nàng. Thứ không thể g.i.ế.c nàng thì có thể trở thành vũ khí trong tay nàng, như Hắc Thủy Vong Ưu vậy.

 

Nghe Tô Kỳ Mộc nói xong, mắt Sở Lạc sáng lên, gật đầu: “Tri âm đấy.”

 

Ánh mắt Tô Kỳ Mộc khẽ d.a.o động, rồi lại cúi đầu tiếp tục quan sát phong ấn.

 

“Không ngờ  ngươi có thể mở được một tầng phong ấn, ta cảm thấy—”

 

“Im lặng.” Tô Kỳ Mộc hơi nhíu mày, “Ngươi làm loạn hết suy nghĩ của ta rồi.”

 

Bị hắn lạnh lùng ngắt lời, vật trong bình bỗng cảm thấy quả nhiên ngoài trẻ con ra, nhân tộc đều là thứ bẩn thỉu, đáng ghét.

 

Có thêm hai chiến sĩ giáp vàng tham gia, hành động của Vô Hận Tông đột nhiên trở nên khó khăn hơn.

 

Sức mạnh của chúng chẳng đáng là bao, nhưng cách chúng phá trận pháp lại khiến người ta phát ngấy.

 

Khi không còn bị đại trận giam hãm, ma thú chỉ một đòn đã đánh tan hơn trăm đệ tử Vô Hận Tông. Hoài Đồng Hòa bất đắc dĩ phải ở lại, trước tiên tìm cách giải quyết hai chiến sĩ giáp vàng kia.

 

Nhưng việc dựng lại trận pháp tốn thời gian và sức lực đủ để giam chân hắn cả ngày trên hồ này.

 

Đến chiều tối, Tô Kỳ Mộc lại giải thêm được một tầng phong ấn. Cơ thể hơi có chút mệt mỏi, đúng lúc Sở Lạc xoay người lại:



“Ngươi vẫn còn bị thương, hãy về nghỉ trước đi. Bình này để ta giữ, ta sẽ trông ở đây.”

 

“Không sao, càng sớm giải xong phong ấn này thì—”

 

“Ờ… nhưng Lạc An và Hữu Ninh vẫn chưa ăn cơm.”

 

Tô Kỳ Mộc hiểu ra, liền đứng dậy.



“Được, ta về nấu cơm.”

 

Bình lại trở về tay Sở Lạc. Đợi Tô Kỳ Mộc rời đi, nàng liền vận linh lực đánh thẳng vào thân bình.

 

Lách tách, mấy mảnh vụn nhỏ rơi xuống, giọng nói của vật trong bình cũng vang lên chậm rãi:

 

“Ngươi dùng sức mạnh thô bạo thế này thì không được bao nhiêu, phải như tên trận pháp sư kia mới được. Một ngày hắn giải được hai tầng phong ấn, ta đã cảm nhận được nhiều hơn rồi… À, ngươi có phải là trận pháp sư không?”

 

“Ngươi nhìn ta… có giống sao?”

 

“Thôi bỏ đi. Nhưng ta đã có thể cảm nhận được khí tức thuộc về ta rồi…”

 

“Ý ngươi là Chu Anh đang ở gần đây?”

 

“Dưới nước. Ngoài ra, ta còn cảm nhận được nàng ta đang tranh giành quyền kiểm soát cơ thể với sức mạnh của ta. Hừ, kẻ lớn tuổi ngu muội…”

 

“Ngay dưới nước?”

 

Sở Lạc liếc xuống dưới, sự cảnh giác trong lòng vẫn chưa giảm. Tô Kỳ Mộc không có ý định nghỉ ngơi, mà sau khi nấu cơm xong lại quay trở lại.