“Thật khó tin a, ngươi không có yêu châu, cũng chẳng có thuốc, vậy làm sao ở trong yêu giới lớn lên được thế này?” Nữ yêu cầm bản đồ lại quét mắt đánh giá Sở Lạc một lượt: “Ngoài thuốc ra, ta cái gì cũng không cần, để ngươi làm việc cho ta có ích gì?”
Sở Lạc do dự một lát, cuối cùng vẫn dày mặt mở miệng: “Bản đồ này với ngươi có quan trọng không? Nếu được… có thể cho ta mượn nhìn một chút được không? Chỉ một lần thôi.”
“Tại sao ta phải tốt bụng thế chứ? Ngươi có thể cho ta chỗ tốt gì sao?”
“Bây giờ ta không có thứ ngươi muốn. Có thể cho ta viết giấy nợ được không? Đợi sau này ta tìm được thuốc, nhất định quay lại trả ngươi!”
“Giấy nợ?” Nữ yêu bật cười như nghe chuyện hoang đường: “Giờ ai còn tin mấy thứ ấy? Ai biết được là ngươi quay lại nhanh hơn, hay quân chính quy đến trước? Chưa chắc chúng ta còn sống được đến ngày mai đâu!”
Nói lời tuyệt vọng thế mà nàng lại cười vô cùng khoái trá. Cười chán rồi, liền đem bản đồ nhét vào tay Sở Lạc.
“Thôi thôi, coi như ngươi làm ta vui, thì cho ngươi đi. Dù gì cái này giữ lại với ta cũng vô dụng.”
Nói xong, nữ yêu xoay người nhập vào đám đông, cùng các yêu tộc khác ca múa hân hoan.
Sở Lạc nhìn xuống tấm bản đồ trong tay, lúc ngẩng đầu thì người kia đã tan biến trong biển yêu quần, như thể vừa rồi chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thần dân yêu giới đều ôm tâm niệm “sống được ngày nào hay ngày ấy” mà qua ngày sao?
Sở Lạc lại nhìn thêm mấy lần, khắc ghi dung mạo của nàng ta, thầm nhủ sau này nếu tìm được thuốc, nhất định quay lại trả. Rồi ánh mắt nàng lại bị một bóng dáng nổi bật trong đám đông hấp dẫn.
Đó là một hồ ly nữ, dung mạo kiều diễm, y phục đỏ rực hoa lệ, trên búi tóc cài trâm vàng lấp lánh, sau lưng là chiếc đuôi to phủ lông mềm mại, đi đến đâu cũng khiến người ta chú ý. Lúc này, nàng ta chính là trung tâm vòng múa, mỗi cái nhấc tay hạ chân đều tràn đầy phong tình.
Sở Lạc nhìn nàng, vừa lúc mỹ hồ ly liếc mắt đưa tình về phía này.
Ánh mắt Sở Lạc lập tức trừng to.
Trong đầu nàng loạn nghĩ đủ thứ, lại không biết cái liếc mắt ấy vốn là dành cho người phía sau nàng — chính là thiếu niên mang mặt nạ hồ ly. Hắn giờ chỉ nghĩ đến chuyện làm sao ám toán Sở Lạc, báo thù cú đ.ấ.m vừa rồi, đâu có tâm trí để ý mỹ nữ hồ ly.
Đúng lúc ấy, Sở Lạc bỗng quay đầu, hắn lập tức lẩn mất vào trong đám yêu.
“Quá phóng túng rồi, ta chịu không nổi…” Sở Lạc thì thào, quay lưng bỏ đi.
Thanh niên hồ ly cũng lẩm bẩm: “Ngươi lúc g.i.ế.c người phóng hỏa còn phóng túng hơn nhiều, vậy mà giờ lại chịu không nổi?”
Khi hắn đuổi theo, thì đã chẳng thấy bóng dáng Sở Lạc đâu nữa.
Giải quyết xong chuyện bản đồ, cũng biết thêm không ít tình hình yêu giới, Sở Lạc bắt đầu đi tìm Vân Nhược Bách cùng Lâm Xà.
Dù đoạn đường tiếp theo, nàng không định đi cùng Lâm Xà, nhưng dù sao hắn cũng đã chỉ điểm không ít, nếu tách ra, cũng nên báo cho hắn một tiếng.
Đang nghĩ thế, bước chân nàng bỗng khựng lại trước một ngõ nhỏ.mBên trong có tiếng ẩu đả, xen lẫn cả âm thanh rên rỉ quen thuộc.
Sở Lạc lùi lại một bước, ánh mắt nghiêng nhìn vào.
Cuối ngõ, ba tên yêu vai u thịt bắp đang vây quanh một con trư yêu co rúm trên đất, quyền cước không ngừng giáng xuống, miệng còn buông lời nhục mạ hèn hạ.
Trong kẽ hở giữa những cú đấm, Sở Lạc nhận ra gương mặt kia — chính là Lâm Xà!
Lúc này, cho dù bị đè xuống đất đánh đập, hắn vẫn ôm chặt đống thức ăn trong lòng, tham lam điên cuồng mà nhét từng miếng vào miệng, như thể hoàn toàn không cảm thấy đau đớn từ trận đòn như mưa rơi trên thân.
“Đúng là một con heo dã thú, chẳng hiểu nổi sao thứ ngu dốt khó khai trí này cũng thành đối tượng để cải tạo?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trư yêu thì biết làm gì? Ăn với ngủ thôi, lại còn bẩn thỉu! Các ngươi xem, đồ ăn rơi xuống đất rồi nó vẫn nhét vào mồm kìa!”
Bọn chúng nhục mạ, giẫm đạp, lấy chân nghiền nát những thức ăn Lâm Xà ôm chặt, thậm chí còn khạc nhổ, chuẩn bị tiểu tiện lên đó.
“Dừng tay!” Sở Lạc vội bước tới.
Tiếng nàng vừa dứt, lập tức thu hút ánh nhìn của mấy tên yêu.
“Lộc yêu?”
“Là lộc yêu sao?”
“Cảnh cáo ngươi, chuyện này không liên quan đến ngươi, tốt nhất đừng xen vào, mau cút!” Một tên gắt gỏng quát.
“Sao lại không liên quan tới ta?” Sở Lạc nhíu mày, nhìn Lâm Xà đang như heo nằm ăn dưới đất, gọi lớn: “Lâm Xà! Đừng ăn nữa!”
Lời vừa rơi, thân hình trên đất chợt run lên, hắn như mới nghe thấy âm thanh từ ngoài ngẩng đầu nhìn về phía Sở Lạc.
Khi nàng thấy rõ bộ dạng hắn lúc này, tim se thắt lại.
Tóc tai rối bù, mặt mũi lấm lem vết dầu mỡ, trong miệng còn nhét đầy thức ăn béo ngậy, má phồng căng lên, nhai vô hồn. Nhưng trong đôi mắt đỏ hoe kia, nơi khóe mắt còn lấp lóe ánh lệ chưa rơi.
Hắn biết mình đang làm gì, nhưng không thể khống chế bản thân.
Thấy vậy, Sở Lạc lập tức hiểu.
“Ồ, thì ra là quen nhau à!”
“Không hiểu nổi, một lộc yêu sạch sẽ như ngươi sao lại lẫn lộn với thứ ngu đần này?”
“Tốt nhất tránh xa nó đi, cho dù mở linh trí thì vẫn ngốc chẳng ra gì.”
“Ngươi còn ăn!” Sở Lạc trừng mắt nhìn Lâm Xà một cái, rồi quay sang ba tên kia, sắc mặt trầm xuống: “Các ngươi bảo ta đừng xen vào, vậy mà lại xen vào chuyện của ta? Ta hỏi, tại sao đánh hắn? Nếu không đưa ra lý do chính đáng, hôm nay đừng hòng bước ra khỏi ngõ này!”
“Ồ hô, lộc yêu ngươi khẩu khí thật lớn, thật kiêu ngạo!”
“Tại sao đánh hắn, ngươi là bạn hắn mà không biết sao? Con trư này xông vào quán chúng ta cướp đồ ăn, dọa khách bỏ chạy. Đòi hắn bồi thường thì không có tiền. Không đánh hắn thì đánh ngươi chắc?”
“Đã là bằng hữu của hắn, vậy ngươi bồi thường thay đi!”
“À?”
Sở Lạc sững sờ, khí thế hùng hổ vừa rồi biến mất sạch, lập tức quay sang nhìn Lâm Xà mặt mũi sưng tím.
“Ngươi… ngươi thật sự làm chuyện này sao?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Lâm Xà nhìn nàng, trong miệng vẫn nhai, ánh mắt như thừa nhận.
Sở Lạc lại nhìn ba tên yêu, lúc này mới phát hiện bọn chúng mặc đồ giống nhau, quả nhiên là tiểu nhị của một tửu lâu nào đó.
“Ta…” Giọng Sở Lạc yếu hẳn đi, “Ta cũng không có tiền.”