Cuối cùng, nàng bất chợt lật người, cả thân thể lăn thẳng xuống sườn núi tuyết .
Là gió lạnh như đao cắt hay là lôi kiếp xuyên thấu toàn thân, Sở Lạc đã chẳng còn phân biệt được nữa. Trong đầu nàng chỉ có một ý niệm duy nhất: nếu còn sót lại chút hơi tàn nào, nàng sẽ dùng toàn bộ để ép Lâm Xà rời khỏi nơi này.
Đây vốn không phải chỗ hắn nên bước chân tới, những thị phi này, hắn lẽ ra đã nên thoát thân từ lâu.
Bên kia, đám yêu tộc đang giao chiến cũng nhanh chóng phát hiện ra tình hình của nàng, vừa đánh vừa đuổi theo bóng hình Sở Lạc đang lăn xuống.
Lâm Xà vừa liều mạng ứng phó với yêu tộc trước mặt, vừa dốc sức dịch chuyển về phía nàng.
Bất chợt, nơi khóe mắt hắn thoáng thấy phía trước Sở Lạc đã bị Việt Kim dựng sẵn một lưỡi đao khổng lồ. Nếu nàng không kịp dừng lại, tất sẽ bị c.h.é.m ngang thân thành hai mảnh!
Sắc mặt Lâm Xà thoáng chốc biến đổi, hắn lập tức xoay người, xông thẳng vào trung tâm lôi kiếp.
“Ầm!” Một tiếng sấm chấn động trời đất nổ vang.
Sở Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy chính Lâm Xà ôm chặt lấy mình. Cùng lúc đó, đạo lôi kiếp thứ sáu mươi ba hung hãn bổ xuống, nện thẳng lên cả hai. Lâm Xà vốn không hề phòng bị, lảo đảo vài bước, gối khuỵu xuống đất.
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên ngay bên tai, khiến Sở Lạc ho sặc sụa, n.g.ự.c dâng lên từng cơn đau buốt.
"Ngươi theo đến đây làm gì? Ta không cần một kẻ lừa đảo cứu ta!"
"Ta…"
Đạo lôi kế tiếp đã ngưng tụ trên tầng mây đen dày đặc. Sở Lạc hoảng hốt, dốc toàn lực đẩy mạnh Lâm Xà xuống núi.
"Cút mau!"
Nàng đã chẳng còn bao nhiêu khí lực, cú đẩy ấy chỉ khiến hắn lảo đảo lui lại vài bước.
Sở Lạc đỏ hoe khóe mắt, ngẩng nhìn bầu trời. Đạo lôi kiếp thứ sáu mươi tư sắp giáng xuống, chẳng kịp nói thêm lời nào, nàng cắn răng gượng đứng lên, cố chạy về phía ngược lại.
“Ầm!”
Sấm sét xé trời. Toàn thân nàng run rẩy, vừa gượng dậy liền lại lần nữa ngã nhào xuống tuyết.
Lâm Xà nhìn bóng dáng ấy ngã xuống, mắt cũng đỏ ngầu, trái tim nhói buốt. Hắn nghiến răng siết chặt trường thương, quay phắt lại, liều c.h.ế.t lao về phía Việt Kim cùng lũ yêu.
Sở Lạc nằm giữa tuyết trắng, cảm nhận từng đạo lôi giáng xuống, mặt đất chấn động ngày một dữ dội hơn.
Có lẽ, ngay cả núi tuyết cũng đang phán xét nàng: rốt cuộc nàng có phải kẻ tội nghiệt ngập trời không?
Nhưng giờ phút này, nàng đã chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa, trong đầu chỉ còn một nguyện vọng duy nhất: Lâm Xà phải sống, phải rời khỏi nơi này.
Hắn sinh ra trong đời đã chịu bao khổ nạn, sao còn phải theo nàng bước vào núi tuyết này? Sao còn phải vì nàng mà thủ hộ đến bước này?
Nước mắt theo gò má rơi xuống nền tuyết lạnh. Giọng nàng khàn khẽ, trong tiếng sấm gần như chẳng thể nghe được:
"Xem như ta cầu ngươi… đi đi… đừng… đừng quản ta nữa…"
Bảy mươi tám, bảy mươi chín.
Tám mươi, tám mươi mốt.
Lôi kiếp tan đi, mây đen tán tận.
Ánh sáng dần trở lại, linh khí trong toàn bộ núi tuyết điên cuồng hội tụ về phía Sở Lạc.
Thế nhưng nàng vẫn yếu ớt nằm đó, đan điền cùng linh mạch đã hoàn toàn vỡ nát, đạo lôi kiếp cuối cùng nghiền nát cả xương cốt toàn thân.
Phía xa, Lâm Xà cũng đã kiệt lực. Hắn thân thể tàn tạ, chống trường thương quỳ gối giữa tuyết, không còn chút sức lực để tiếp tục chiến đấu.
Ngay khi đạo lôi kiếp thứ tám mươi mốt chấm dứt, núi tuyết rốt cuộc cũng đưa ra phán quyết.
Đỉnh núi kịch liệt rung chuyển, trung tâm chợt sụp đổ. Băng tuyết cùng xương trắng ào ào đổ xuống, tạo nên lực hút khủng bố muốn cuốn trọn sinh linh nơi đây.
Đám Việt Kim kinh hãi thất sắc.
"Lôi kiếp dẫn động Tuyết Táng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Là Tuyết Táng! Mau chạy!"
"Chạy gì chứ!" Giọng Việt Kim lạnh lùng gào vang: "Trước tiên g.i.ế.c nàng, rồi mới thoát thân!"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Lời vừa dứt, hắn cùng tàn dư yêu tộc đồng loạt lao về phía Sở Lạc.
Sở Lạc đã nhắm nghiền mắt, chờ đợi tử vong. Nhưng giây tiếp theo, bên tai nàng không phải yêu lực cuồng bạo, mà là một dòng m.á.u nóng hổi b.ắ.n ra, thấm ướt ngay vành tai nàng…
Nàng mở đôi mắt, hình ảnh hiện ra trước mắt là gương mặt của Lâm Xà.
Tuyết bay trên trời như dừng lại.
Lâm Xà cúi mình chặn trước Sở Lạc, ánh mắt kiên định mà cứng cỏi.
Trên lưng hắn, tổng cộng có hai thanh trường kiếm, một chiếc băng trụ, và một thứ là tinh huyết của yêu nấm.
Những rễ m.á.u đỏ bắt đầu lan khắp cơ thể hắn.
Đám yêu tộc phía sau vẫn cuồng loạn tấn công, nhưng mọi yêu lực, gió tuyết, đều bị Lâm Xà dùng thân mình chắn lại.
Chợt, tầm nhìn của Sở Lạc bị làn sương mù che lấp, gương mặt hắn ngay trước mắt nhưng nàng không còn thấy rõ nữa.
"Khóc gì… chẳng phải nói rồi sao, chỉ là một đám… xác di động thôi mà."
Giọng hắn yếu ớt, khàn khàn. Đám yêu phía sau vẫn tiếp tục công kích, m.á.u nhuộm đầy lưng hắn.
Sở Lạc rất muốn nói với hắn, “Nhanh đi, mau rời khỏi đây.”
Nhưng nàng không phát ra nổi một tiếng.
Nàng chỉ có thể đứng nhìn Lâm Xà, chắn trước thân mình, bị đám yêu đánh đến tả tơi, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt đến tột cùng.
"Lần này…" Lâm Xà cúi mắt nhìn nàng, mày hơi nhíu lại, "kẻ lừa đảo thật sự phải đi rồi, ngươi… đừng trách ta nữa."
Núi tuyết từ trong ra ngoài sụp đổ, huyết tinh trên người Lâm Xà lan tràn khắp cơ thể.
Dưới chân tuyết sụp, cả hai rơi xuống vực sâu vô tận không thấy đáy.
Việt Kim và đám yêu cuối cùng cũng chậm một bước, vừa định rời núi tuyết thì bị lực hút khổng lồ từ trung tâm giữ lại, kéo họ vào vực sụp.
Trong gió lạnh, cằm Lâm Xà chạm nhẹ vào cổ Sở Lạc.
Giọng hắn gần như không còn:
"Đừng quên ta, nhớ rằng ta từng đến thế gian này."
Rồi, một tiếng cười ấm áp vang lên: "Ta bây giờ… hạnh phúc nhất."
Những rễ m.á.u đỏ của yêu nấm nuốt chửng Lâm Xà hoàn toàn.
Biến hóa trong núi tuyết nhìn từ bên ngoài càng rõ ràng hơn.
Giữa núi sụp xuống, trong khi phần ngoài không ngừng dâng cao, càng cao, đến một mức nhất định, băng tuyết cùng xương trắng bên ngoài lại sập xuống, lấp vào khoảng trống trung tâm.
Quá trình này diễn ra liên tục suốt hai ngày, trong hai ngày đó, không sinh linh nào thoát khỏi núi tuyết.
Hai ngày sau, núi tuyết lại trở về hình dạng ban đầu, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đội của Cửu Tiêu Ẩn đã tới chân núi.
Họ đến đúng một ngày sau khi Tuyết Táng khởi động, cả núi tuyết bao trùm một khí tức u ám, chẳng ai dám đến gần.
Trời mưa liên tục, trận mưa này còn lớn hơn, mạnh hơn trận mưa khi Sở Lạ đột phá Nguyên Anh kỳ lần trước, đồng thời hồi sinh nhiều nơi c.h.ế.t chóc.
Khi thấy trận mưa này, toàn cõi tu chân đều biết Sở Lạc đã phá đỉnh thành công.
Nhưng ít ai biết nàng đã đột phá ngay trong yêu giới.
Cũng chính vào ngày mưa ấy, tuyến phòng thủ kiên cố của yêu giới đã bị phá vỡ.