Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 806: Hắn Rốt Cuộc Là Ai



“Thuở ấy, Ứng Ly Hoài lén đem huyết dịch Cổ Thần được luyện từ xưởng cải tạo Thần Huyết  dâng vào hoàng tộc Cửu Tiêu. Đám hồ tộc kia sau khi hấp thụ, tu vi bỗng dưng tăng tiến như gió, bề ngoài thì giả vờ tận lực điều tra tung tích các yêu tộc thất lạc, lật tung từng tấc đất trên núi Bạch Nhân . Nhưng trong bóng tối, bọn chúng vẫn ngấm ngầm dung túng cho Ứng Ly Hoài tung hoành.”

“Lúc ấy, hồ tộc còn ngây dại tưởng rằng cổ huyết chỉ có công dụng thúc đẩy tu hành, nào ngờ, những giọt huyết được ban cho bọn chúng chỉ là bại phẩm, tạp chất loạn tạp. Còn huyết dịch tinh thuần nhất… thì hắn dùng cho việc khác. Việc mà cả đời hồ tộc cũng chẳng thể tưởng ra.”

“Việc gì?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Phục sinh Cổ Thần.”

Lần đầu nghe chuyện này từ miệng Tô Uyển, Sở Lạc vẫn nửa tin nửa ngờ. Giờ phút này, chính Cửu Tiêu Ẩn cũng nói ra như thế, lòng nàng chợt dấy lên hồi nghi.

“Hắn muốn phục sinh Cổ Thần để làm gì?”

Cửu Tiêu Ẩn khẽ lắc đầu: “Chưa ai biết rõ ý đồ của hắn. Nhưng một khi Cổ Thần thức tỉnh, uy lực ắt chẳng phải chúng ta có thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, nhìn vào đám cải tạo yêu tràn ngập thiên hạ, có thể đoán được, Cổ Thần sau khi phục sinh cũng sẽ khuất phục dưới mệnh lệnh của hắn. Đến khi ấy, hắn muốn chiếm trọn tu chân giới, chúng ta cũng vô lực xoay chuyển.”

Hắn nói xong liền phi thân vào đại hố giữa phế tích. Nơi đây chính là chỗ xươeng cải tạo Thần Huyết  từng tồn tại. Trước khi núi Bạch Nhân  nổ tung, Ứng Ly Hoài đã sớm dời đi nơi khác. Sự chu toàn đến đáng sợ, tựa như hắn đang bày một bàn cờ trêu ngươi bọn họ.

“Có trận pháp…”

Cửu Tiêu Ẩn vừa cảm nhận khí tức còn sót lại, lập tức quát lớn: “Mau! Triệu tất cả trận pháp sư tới đây!”

Nếu lần theo được dấu vết trận pháp, thì có lẽ tìm ra được tung tích xưởng cải tạo Thần Huyết .

Trong khi mọi yêu bận rộn tra xét, Sở Lạc chợt cất giọng: “Có một điều ta vẫn luôn nghi hoặc. Với thực lực của Việt Kim, nếu đối đầu chính diện cùng Ứng Ly Hoài thì làm sao còn sống nổi? Huống hồ, ngày mười bốn tháng tư, hắn vừa rời núi tuyết không lâu, thương thế chắc chắn không nhẹ. Vì sao hắn lại có thể trọng thương được Ứng Ly Hoài?”

“Bởi vì…” Ánh mắt Cửu Tiêu Ẩn trở nên ngưng trọng, “Giới Hư Sơn Thủy Đồ.”

“Thứ tạo thần ấy?”

“Đúng. Đây là tà vật chỉ dành cho yêu tộc. Chủ nhân phải dùng chính m.á.u huyết của mình nuôi dưỡng. Cứ tám mươi mốt năm, bức họa sẽ dựng nên một thân ảnh y hệt như chủ nhân—hình, hồn, ký ức, tính tình đều như một. Hai bên tất phải c.h.é.m giết, kẻ sống sót nuốt trọn kẻ còn lại, lực lượng liền tăng vọt gấp bội.”

“Hôm mười bốn tháng tư, chính là lúc Sơn Thủy Đồ tái hiện một Ứng Ly Hoài khác. Hai người bọn họ đã bị kéo vào trong tranh quyết chiến. Bên ngoài không thứ gì có thể can thiệp… ngoại trừ một dị hỏa—Minh Dạ Hàn Hỏa. Ngọn hàn hỏa ấy vốn thuộc về Phù Du Quái Cảnh, không bị Thần Ma cảnh hạn ràng buộc.”

“Ngay khi Phù Du Quỷ Cảnh xuất thế, Việt Kim đã khổ công truy lùng ngọn lửa ấy. Cuối cùng, hắn cướp được từ trong tay một phàm nhân.”

Nghe đến đây, khóe mắt Sở Lạc thoáng lạnh lẽo. Phàm nhân ư? Rõ ràng hắn cướp từ chính tay nàng. Nhưng nghĩ đến việc dùng để đối phó Ứng Ly Hoài, nàng cũng chẳng muốn truy cứu nữa.

“Ngày ấy, khi yêu đế vắng mặt, ta suất binh công phá núi Bạch Nhân . Lúc gió tanh mưa m.á.u dấy lên, Việt Kim quả nhiên cũng trở về. Hắn tìm được chỗ cất giữ Sơn Thủy Đồ, đúng vào lúc hai Ứng Ly Hoài kịch đấu đến hồi then chốt, hắn dẫn Minh Dạ Hàn Hỏa nhập vào tranh, toan đốt c.h.ế.t cả hai. Nhưng… hẳn là một bên đã liều mạng nuốt lấy bên kia. Trận đấu kết thúc, chỉ còn lại một Ứng Ly Hoài trọng thương.”

Sở Lạc chau chặt mày: “Vậy… kẻ tồn tại hiện giờ, có còn là Ứng Ly Hoài chân chính không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cửu Tiêu Ẩn lặng lẽ trầm tư.

“Tuy là do Sơn Thủy Đồ tái hiện, nhưng từ thân thể, linh hồn, đến ký ức, thậm chí thói quen thích và ghét, đều giống hệt. Việt Kim từng nói, Ứng Ly Hoài trước và sau khi nuốt chửng, hoàn toàn không khác biệt.”

“Thế nhưng, ngươi cũng không thể khẳng định kẻ hôm nay là cùng một người với tám mươi mốt năm trước. Càng chẳng thể nói hắn giống hệt chính mình của bốn trăm năm trước. Hắn… rốt cuộc là ai?”

Sở Lạc chỉ thấy thái dương giật thắt, bàn tay vô thức xoa mi tâm.

“Hắn rốt cuộc là ai…”

Cửu Tiêu Ẩn vội nói: “Giờ đừng nghĩ nhiều. Ngươi vừa độ kiếp xong, mau tĩnh dưỡng tinh thần. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ tìm ra xưởng Thần Huyết .”

Sở Lạc khẽ gật đầu, lui ra một góc tĩnh tọa.

Tại Phế tích núi Bạch Nhân , Tô Uyển  vẫn còn lật đá. Bỗng nàng dừng lại, trong tầm mắt là một mảnh lông đen nhuốm m.á.u bị vùi dưới tảng đá. Đó là một chiếc lông quạ.

Nàng ngẩn người hồi lâu, trong mắt tràn ngập hoảng nghi.

Xưởng cải tạo Thần Huyết

Trong xưởng, mọi việc vẫn vận hành như thường, dường như chẳng hề bị chiến hỏa ảnh hưởng.

Bóng dáng dược sư qua lại tấp nập, tiếng gào thét bi thương như xé phổi vọng khắp nơi, nhưng với bọn họ, tất cả chỉ là thói quen đã thành thường nhật.

Lần theo tiếng rên rỉ thống khổ nhất, càng đi xuống đáy tầng hầm, số lượng dược sư lại càng thưa dần.

Mùi tanh hôi bốc lên nồng nặc, xen lẫn thối rữa đến buồn nôn. Tiếng thét của nam tử kia mỗi lúc một thảm liệt, xuyên thấu màng nhĩ.

Ứng Ly Hoài chắp tay, bước nhàn nhã vào mật thất. Tầm mắt hắn khẽ nghiêng, rơi xuống bóng người đang bị treo lơ lửng.

Việt Kim.

Sắc mặt tái trắng, toàn thân phủ đầy vô số gân mạch gồ ghề. Nhưng đó không phải mạch máu, mà là một loại yêu trùng hình thù quái dị. Đầu mọc răng nanh bén nhọn, đuôi lại tiết ra thần dược trị thương chí thượng.

Chúng điên cuồng luồn lách trong da thịt hắn, phía trước xé rách, phía sau liền bôi thuốc khiến thương thế khép lại. Vừa lành, lại bị rạch tiếp. Cứ thế lặp đi lặp lại, đau đớn ngút trời nhưng vĩnh viễn chẳng c.h.ế.t được.

Việt Kim sớm đã thần trí mơ hồ, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nổ tung, gào thét thảm khốc đến xé ruột xé gan.

Ứng Ly Hoài cong khóe môi, nụ cười băng lãnh, bình thản thưởng thức cảnh tượng.

“Bổn quân đã từng cho ngươi cơ hội. Nhưng ngươi… vẫn khiến bổn quân vô cùng thất vọng. Việt Kim, ngươi là sinh mệnh đầu tiên bổn quân tạo nên, cũng từng lập không ít công lao. Vốn còn muốn dẫn ngươi đến thế giới tiếp theo. Đáng tiếc… ngươi lại tự hủy cả tương lai của mình.”