“Thi thể của thần đang được phục sinh ở đâu? Nói mau!”
Thủ hạ của Cửu Tiêu Ẩn quát lớn, dồn ép đám dược sư bị bắt.
“Mấy trò rườm rà làm gì, cứ trực tiếp truy hồn là xong.”
Một thuần huyết yêu tộc vừa dứt lời liền túm lấy một dược sư kéo ra.
Sở Lạc lúc này đang chú ý đến bản vẽ kết cấu mà Vân Nhược Bách ghi họa, nghe vậy liền muốn ngăn cản, nhưng tất cả đã quá muộn.
“A… a… aaaa—!”
Tiếng thét thảm thiết vang lên.
Ngay khi thuần huyết yêu kia lục soát linh hồn tên dược sư, từ trong lỗ tai dược sư bỗng bay ra mấy con ngài, chui thẳng lên cánh tay hắn.
Trong chớp mắt, cơn đau xé nát thần hồn bùng phát. Đàn ngài bám chặt hóa thành từng đường tơ đen sì, không ngừng hút m.á.u thịt trong cơ thể hắn, nhanh chóng biến sắc thành đỏ thẫm.
Chỉ trong nháy mắt, một cánh tay của thuần huyết yêu kia đã khô quắt, teo tóp như cành củi. Những đường tơ đỏ lại ln cự nhanh vào toàn thân.
May thay, đồng bọn bên cạnh phản ứng thần tốc, vung đao c.h.é.m phăng cánh tay kia, mới ngăn được tà vật tiếp tục khuếch tán.
Trong không gian u tối, tiếng thét bi thương dần dần lắng xuống.
“ Truy hồn chẳng có tác dụng gì cả,” Sở Lạc khẽ than, giọng mang theo một tia bất đắc dĩ, “chỉ sợ Ứng Ly Hoài đã sớm hạ thủ đoạn lên thân thể bọn họ. Chuyện về tung tích t.h.i t.h.ể cú Thần kia, bọn họ không phải không muốn nói, mà căn bản là không thể nói ra.”
Lời vừa dứt, mấy vị dược sư cùng bị bắt giam đều đưa ánh mắt nhìn về phía Sở Lạc, hiển nhiên là bị nàng đoán trúng.
“Vậy Sở đạo trưởng xem tiếp chúng ta nên làm thế nào?”
Người lên tiếng là Lang Tài An – một trong những tộc nhân thuần huyết, tu vi đã đạt Xuất Khiếu đỉnh phong, đồng thời cũng là đội trưởng đội hai được Cửu Tiêu Ẩn đích thân chỉ định.
Sở Lạc biết hắn vốn rất khâm phục dũng khí của Việt Kim – kẻ dám mai phục bên cạnh Ứng Ly Hoài, bởi vậy chuyện Việt Kim quyết phải g.i.ế.c nàng, hắn cũng mơ hồ cảm thấy có ẩn tình. Lúc này ngữ khí chẳng những không thân thiện, ngược lại còn xen lẫn vài phần bất mãn.
“Chỉ còn cách chậm rãi tìm kiếm thôi. Nhưng nơi này hiểm nguy khôn lường, mỗi tổ tuyệt đối không được ít hơn ba người.” Sở Lạc đáp.
Lang Tài An bật cười lạnh:
“Sở đạo trưởng cũng nên nhìn rõ tình thế hiện tại. Chúng ta tổng cộng chỉ có mười người, cộng thêm ngươi nữa là mười một. Ít nhất ba người một tổ, nhiều lắm chỉ chia được thành ba nhóm. Nhưng xưởng Thần Huyết rộng lớn thế này, chỉ ba nhóm mà muốn tìm được tung tích, e rằng đến năm Khỉ tháng Mèo cũng chưa xong. Chỉ sợ điện hạ bên kia chống đỡ không nổi, chúng ta ở đây lại chưa hoàn thành nhiệm vụ, há chẳng phải uổng phí một chuyến?”
Sở Lạc chẳng buồn tranh biện, chỉ thở dài:
“Tuỳ ngươi thôi. Dù các ngươi có c.h.ế.t sạch, một mình ta cũng đủ hoàn thành nhiệm vụ. Nhược Bạch, đi theo ta, chúng ta sẽ trực tiếp lên tầng cao nhất.”
Xưởng Thần Huyết tầng tầng đều ẩn chứa cạm bẫy mà Ứng Ly Hoài bố trí, muốn lên tới đỉnh chẳng khác nào tự bước vào hang hổ. Sở Lạc chỉ cần Vân Nhược Bạch đi cùng, song hành khám phá nơi nguy hiểm nhất cũng đã là cho bọn họ ưu ái rồi.
Nàng vừa cất bước đi về phía bậc thang, Vân Nhược Bạch lập tức muốn theo, nhưng ngay sau đó đã bị Lang Tài An mạnh mẽ giữ lại.
“Hừ, công phu vẽ đồ trận của Vân đạo trưởng đối với chúng ta mà nói cực kỳ trọng yếu. Sở đạo trưởng, ngươi đã miệng lưỡi lớn như vậy, tự nhận có thể một mình hoàn thành nhiệm vụ, vậy chẳng bằng để Vân đạo trưởng lại cho chúng ta, ngươi thấy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Lạc chỉ liếc hắn một cái, hờ hững nói:
“Nhàn rỗi không việc làm mới có sức đôi co với ta. Có thời gian thì mau làm việc đi. Ngươi cứ cầu cho mình còn sống mà bước ra khỏi đây. Nếu còn mạng, ta sẽ tự mình tìm đến, ép ngươi nuốt thuốc câm.”
“Ngươi…!” Lang Tài An tức giận đỏ mặt, gằn giọng:n“Đây chính là tư chất của đệ tử Thiên Tự mạch, Lăng Vân Tông sao?”
Sở Lạc cười nhạt:
“Chuyện cười! Muốn nói chuyện tư chất với ta, trước tiên phải hỏi trường thương trong tay ta có đồng ý hay không. Chậc, ta chán nhất loại yêu tộc như ngươi.”
Nói xong, thân ảnh nàng đã biến mất khỏi tầm mắt đám yêu. Chỉ chốc lát sau, từ tầng hai liền vang lên tiếng c.h.é.m g.i.ế.c kịch liệt.
Lần này, Sở Lạc tuyệt sẽ không nương tay với bọn tay chân của Yêu Đế. Chúng còn sống thêm một tên, thì tầng dưới sẽ có thêm một tộc nhân thuần huyết vong mạng.
…
Trong quỷ cảnh, trận chiến giữa Ứng Ly Hoài và Cửu Tiêu Ẩn càng thêm kịch liệt.Thân mang trọng thương, Ứng Ly Hoài dần dần sức cùng lực kiệt.
Tiêu Ẩn nhiều lần muốn dẫn hắn ra ngoài quỷ cảnh, nhưng Ứng Ly Hoài cũng nhận rõ dụng ý ấy, tuyệt đối không chịu mắc câu.
Bất đắc dĩ, Cửu Tiêu Ẩn đành đổi sách lược. Nhìn tình hình hiện tại, đối phương quả thực đã bị thương rất nặng, nếu bố cục thoả đáng, chưa chắc không thể một kích tất sát.
Khóe mắt liếc về hướng chiến đấu của song phương, những yêu thú cải tạo cũng sắp bị tàn sát sạch sẽ. Đúng là thời cơ tốt nhất.
Ánh mắt Cửu Tiêu Ẩn khẽ lóe, thủ hạ thân tín lập tức lĩnh hội, âm thầm truyền lệnh cho các đồng bọn, lặng lẽ bố trí sát trận.
Ứng Ly Hoài quả nhiên không để tâm. Đợi đến khi tay chân của hắn c.h.ế.t hết, cảnh giác mới nâng cao, nhưng vẫn không tránh thoát được đại trận giáng xuống từ hư không.
Quang mang bùng nổ, hoá thành vô số lệ quỷ mặt xanh nanh trắng, hung hãn lao thẳng vào thân thể hắn. Trước sau lại có Cửu Tiêu Ẩn cùng chư yêu vây công, Ứng Ly Hoài căn bản không thể tránh né.
Từng con lệ quỷ xuyên qua thân thể hắn, mỗi đạo uy lực đều không kém toàn lực một kích của tu sĩ Động Hư kỳ. Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Ứng Ly Hoài trắng bệch, m.á.u tươi tuôn xối xả.
Ác quỷ vẫn gào thét không dứt, như muốn bức hắn đến c.h.ế.t mới thôi. Ứng Ly Hoài ngã xuống đất, đau đớn gầm thét, trong khoảnh khắc hóa ra bản thể.
Bạch Hổ toàn thân đầm đìa m.á.u tươi, rống lên xé nát trận pháp, hung mãnh lao thẳng tới đám thủ hạ của Cửu Tiêu Ẩn. Hắn hiểu rõ, chỉ khi g.i.ế.c sạch lũ này, mới có thể nhẹ gánh mà đối phó cùng Cửu Tiêu Ẩn.
Thấy vậy, thân ảnh Cửu Tiêu Ẩn cũng loé động, lập tức ngăn trước mặt, lần nữa đối chiến cùng Ứng Ly Hoài.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
…
Xưởng Thần Huyết , tầng thứ ba.
Hành lang hẹp dài, bóng tối dày đặc, không thấy nửa tia sáng. Dưới chân, chất lỏng nóng ấm ngập tới bắp chân, dập dềnh như sóng biển.
Sở Lạc cau mày, cảm giác rõ rệt: đường đi mà thần thức dò ra cùng với con đường chân thực dưới chân hoàn toàn khác biệt. Rõ ràng nơi này đã bị bố trí trận pháp mê hoặc thần thức. Nàng chỉ có thể nương theo cảm giác thực tại, tuyệt đối không thể dùng thần thức.
Hơn nữa, nơi này chắc chắn cấm kị ánh sáng.
Sở Lạc lấy từ Kim Trạc ra một khối Quang Thạch, nắm chặt trong lòng bàn tay để không rò rỉ chút ánh sáng nào, sau đó nhanh chóng ném đi xa.
Trong khoảnh khắc lóe sáng, nàng đã nhìn rõ: dưới chân ngập không phải nước ấm, mà là m.á.u tươi đặc sánh! Hai bên vách tường cũng chẳng hề trơn nhẵn, mà chi chít vô số con mắt đỏ rực, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng…