Chỉ nhìn thấy đám yêu trùng bò lổm ngổm trên thân thể hắn, từng khối thịt gồ ghề nhô lên, Tô Uyển cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt.
“Ngươi…”
Nghe tiếng gọi, đôi mắt đỏ ngầu của Việt Kim khẽ động.
“Ngươi có thể nói cho ta biết được không, vì sao nhất định phải g.i.ế.c Sở Lạc? Rõ ràng chỉ cần g.i.ế.c một Yêu Đế là đủ rồi…”
“Cút.”
Không đợi Tô Uyển nói xong, Việt Kim đã khàn giọng ngắt lời, âm thanh khô khốc lạnh lẽo.
Ánh mắt mờ mịt của Tô Uyển thoáng ngấn sương.
“Sở Lạc rất tốt, nàng đã cứu bao nhiêu người, nàng…”
“Cút!”
Thanh âm của Việt Kim càng thêm cứng rắn, đến nỗi vừa dứt lời, hắn liền nôn ra một ngụm m.á.u tươi.
Tô Uyển bị tiếng quát ấy làm giật mình, lệ cũng rơi xuống. Nàng nhìn thấy từng vệt m.á.u đỏ tươi thấm ướt toàn thân hắn. Hắn rõ ràng đã thống khổ tới cực điểm, vậy mà vẫn chẳng hé miệng cầu xin lấy một câu “cứu ta”.
Thôi vậy, hắn có kết cục ngày hôm nay vốn cũng là do tự mình lựa chọn, nào liên can gì đến nàng.
Nghĩ tới đây, Tô Uyển xoay người, bước về phía cửa ngục.
Nhưng đi được nửa chừng, nàng vẫn không nghe thấy Việt Kim cất thêm lời nào.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Bước chân nàng chậm dần, cuối cùng dừng hẳn lại, rồi quay phắt người, nhanh chóng trở về trước mặt hắn.
Thấy nàng quay lại, mày Việt Kim khẽ nhíu chặt.
Ngay sau đó, hắn liền thấy Tô Uyển rút ra từ trong túi một viên đan dược do Nguyệt Hoa ngưng tụ, chẳng nói nửa câu liền nhét thẳng vào miệng hắn.
Đan dược vừa trôi xuống cổ họng, thống khổ toàn thân liền vơi đi không ít.
Trong mắt Việt Kim thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Nhưng giây sau, Tô Uyển đã xoay người rời khỏi ngục thất.
Tiếng cửa đóng vang lên rồi dần tan biến, đôi mắt hắn cũng khẽ cụp xuống.
Tộc Nhện của Dệt Nguyệt Động, hắn từng tra xét qua.
Mỗi khi đêm trăng tròn, trong lúc tu luyện, họ sẽ trích một phần tinh hoa của Ánh trăng để ngưng tụ thành đan, tích lũy theo năm tháng, uy lực đan dược sẽ càng ngày càng mạnh.
Đan ấy vốn để giữ mạng, thời khắc sinh tử còn có thể nghịch chuyển càn khôn.
Vậy mà nàng lại lãng phí một viên Nguyệt Hoa Đan Dược quý giá như thế trên thân thể một kẻ đã chẳng còn nguyên hồn, chỉ chờ c.h.ế.t như hắn.
Trong vệt m.á.u loang lổ chảy xuống gò má, chẳng biết từ bao giờ đã lẫn cả vài giọt lệ, ngay cả bản thân Việt Kim cũng không hề nhận ra.
Tầng 5.
Sở Lạc đứng nhìn giữa trung tâm là huyết trì khổng lồ, cùng với những thuần huyết yêu bị phong ấn trong từng cỗ quan tài lưu ly, lặng lẽ nối liền cùng huyết trì ấy.
Đám thuần huyết yêu này chính là vật hiến tế để rút máu. Gương mặt ai nấy đều trắng bệch, ánh mắt ảm đạm, thân thể khô quắt như xác chết, nhưng vẫn có thể khẳng định, bọn họ chưa chết.
Để duy trì sinh mệnh cho chúng, buộc chúng sản sinh huyết dịch, không biết Ứng Ly Hoài đã dùng đến loại thủ đoạn tà dị nào.
Ánh mắt Sở Lạc lại xuyên qua huyết trì, nhìn về phía trước, nơi vô số dược sư đang bận rộn điều chế. Nhưng khi nhận ra nàng đã xông vào, động tác bọn họ đồng loạt chững lại.
Từng cặp mắt nhìn chằm chằm Sở Lạc, ánh lên vẻ kinh ngạc.
Xưởng cải tạo Thần Huyết vốn được bố trí tầng tầng trùng điệp cấm chế, nàng làm cách nào tiến vào tận nơi này?
Ngay lúc ấy, Sở Lạc tung người vượt qua huyết trì, đáp xuống ngay trước mặt bọn dược sư.
Dược sư thấy nàng áp sát, hoảng loạn vội vàng lùi về phía sau.
Sở Lạc quan sát, phát hiện huyết trì nối liền cùng những ống dẫn, đem thần huyết sau khi tinh luyện lần lượt chuyển lên tầng sáu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Theo ánh nhìn của nàng, hai đường ống nối đến một trận pháp cực kỳ tinh vi, ngăn cách hoàn toàn với ngoại giới, ngay cả thần thức của nàng cũng chẳng thể xuyên thấu.
Xung quanh không hề tồn tại lối đi nào thông lên tầng sáu. Thậm chí khi thần thức nàng dò thẳng lên trên, vượt khỏi tầng năm, điều thấy được chỉ là cảnh sắc bên ngoài xưởng Thần Huyết .
Tầng sáu… giống như đã được ẩn giấu.
Trước những gương mặt đầy căng thẳng của đám dược sư, Sở Lạc lạnh nhạt hỏi:
“Tầng sáu đi bằng lối nào?”
Nàng vốn không trông mong có kẻ sẽ đáp lời, nhưng bất ngờ lại có một tên mở miệng:
“Xin hỏi, tiền bối có phải là Sở Lạc?”
Sở Lạc liếc nhìn hắn: “Là ta, sao?”
Tiếng vừa dứt, đã thấy dược sư kia xoay người, dùng yêu lực thúc động cơ quan nào đó.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, huyết trì khổng lồ chấn động, rồi tách đôi sang hai bên, hiện ra một đoạn bậc thang cùng truyền tống trận phía dưới.
Thấy cảnh tượng ấy, Sở Lạc trong lòng khẽ rúng động.
“Đây chính là truyền tống trận thông lên tầng sáu. Chúng ta không có tư cách đặt chân đến nơi đó.” Dược sư kia tiếp lời.
Sở Lạc lại cau mày: “Ngươi cho rằng ta dễ bị dắt mũi, sẽ tin ngươi dễ dàng như vậy sao?”
Lời vừa rơi, trường thương trong tay nàng đã lao đi, ép chặt cổ hắn lên vách tường.
“Á! Không… không dám lừa! Đây đều là thánh chỉ của bệ hạ!”
“Ứng Ly Hoài?” Mày Sở Lạc cau chặt. “Hắn ra lệnh khi nào?”
Nàng nhớ rõ, lúc này Ứng Ly Hoài còn đang giao chiến cùng Cửu Tiêu Ẩn.
“Bệ hạ đã sớm hạ lệnh rồi!” Trán dược sư kia túa mồ hôi lạnh.
Sở Lạc tiếp tục quan sát bốn phía, ngoài truyền tống trận ngay giữa huyết trì, quả thật không còn cơ quan nào khác.
Nhưng rõ ràng, từ bên ngoài nhìn vào, xưởng Thần Huyết có tổng cộng sáu tầng. Nàng mới đi đến tầng năm, phía trên tất nhiên còn cất giấu bí mật.
Không tìm ra lối khác, Sở Lạc đành bước đến truyền tống trận.
Nàng bước vào trong pháp trận, nhưng lưu lại Nham Sinh ở nơi này, phòng bất trắc.
Hào quang trận văn bừng sáng, cảnh vật trước mắt lập tức thay đổi.
Đám dược sư tan biến, đám thuần huyết bị giam trong quan tài lưu ly cũng biến mất, tầm nhìn trước mặt trở nên thoáng đãng.
Bất chợt, nơi khóe mắt lóe lên hình ảnh hai ống dẫn thần huyết, khiến nàng chú ý. Chính là hai đường ống từ tầng năm!
Nàng quả thật đã tiến vào tầng sáu!
Sở Lạc lập tức siết chặt trường thương, men theo hướng những ống dẫn đưa thần huyết chảy tới.
Thần thể mà Ứng Ly Hoài đã khổ công nhiều năm, gom góp thần huyết để phục sinh… chắc chắn ở ngay phía trước!
Trong huyễn cảnh chiến trường.
Trận chiến đã thành cục diện lưỡng bại câu thương.
Dù thân mang trọng thương chồng chất, Ứng Ly Hoài vẫn là yêu tộc được Giới Hư Sơn Thủy Đồ lựa chọn, thực chiến dày dạn, không thể khinh thường. Ngay cả khi phe mình chiếm ưu thế, cũng không thể manh động.
Chỉ cần lộ ra một kẽ hở, tất sẽ bị hắn nắm lấy, phản công chí mạng.
Cửu Tiêu Ẩn toàn thân bê bết máu, nhưng vẫn không dám buông lơi, gắt gao trừng mắt nhìn con mãnh hổ bị bầy yêu vây khốn, ngã quỵ dưới đất.
Đầu Bạch Hổ vô lực rũ xuống mặt đất, từng ngụm m.á.u tươi trào ra, hơi thở dồn dập nặng nề.
“Ứng Ly Hoài,” Cửu Tiêu Ẩn nhíu mày, ánh mắt gắt gao nhìn hắn, “Giới Hư Sơn Thủy Đồ ở đâu? Vì sao ngươi không dùng đến?!”
Đến lúc này, từ đầu chí cuối, cho dù Ứng Ly Hoài đã bị đánh đến hấp hối, hắn vẫn chưa từng lấy Giới Hư Sơn Thủy Đồ ra.
Chính điều này mới khiến lòng Cửu Tiêu Ẩn luôn thấp thỏm bất an.