Thấy Sở Lạc hồi lâu vẫn không đáp, chỉ ôm chặt lấy thân thể thần kia không chịu buông.
Ứng Ly Hoài lại cất tiếng:
“Ngươi luôn cho rằng, những việc mình làm đều đường đường chính chính sao? Phong ấn Thần Ma Cảnh, dùng Thiên Phạt đổi lấy mưa xuân, hết lần này đến lần khác nối dài hơi tàn cho giới tu chân vốn đã sắp suy diệt. Khi ngươi vì giới tu chân mà nối mệnh, cũng đồng thời đang ngăn cản Thần Ma giáng lâm.”
“Nhưng ngươi có còn nhớ rõ bản thân rốt cuộc là ai không? Ngươi là thần của Thần Ma, chứ không phải thần minh của giới tu chân này. Nơi này, cổ thần từ lâu đã vứt bỏ rồi. Ngươi dựa vào lập trường nào, thân phận nào mà thay đổi tất cả quy tắc của thế giới này?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sở Lạc trầm mặc một hồi.
“Ta chỉ đang làm những việc giống với sư tổ mà thôi.”
“Chỉ vì Bạch tiên sinh đã làm, thì nhất định là đúng ư? Trên đời này vốn chẳng còn đúng sai rõ rệt.” Ứng Ly Hoài khẽ cười khổ, “Những điều này vốn nên để ngươi tự mình phát hiện ra, chỉ e đến khi đó sẽ quá muộn, hối hận cũng chẳng kịp.”
Nghe những lời ấy, trong lòng Sở Lạc chợt dâng lên cảm giác bất an.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ta để lại cho ngươi một vị bằng hữu, để hắn đích thân nói rõ mọi chuyện với ngươi, mới là thích hợp nhất.” Ứng Ly Hoài khẽ thở dài.
Nói đoạn, hắn lùi sang một bên. Ở vị trí vốn do hắn đứng, dần dần hiện ra một đạo hư ảnh nhân hình.
“Ứng quân, Sở đạo trưởng.” Người kia lần lượt thi lễ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. “Sở đạo trưởng hẳn vẫn chưa biết tại hạ. Tại hạ tên gọi Đoạn Thủy.”
Sở Lạc ánh mắt chăm chú nhìn bóng hình hư ảo ấy. Dù không có nhục thân, nhưng hồn thể của hắn vẫn vô cùng ổn định, thậm chí còn có thể cảm nhận được lực lượng cường đại. Trong khoảnh khắc, Sở Lạc thoáng sững người.
“Ngươi đến từ Quỷ giới?”
“Chính là vậy.” Đoạn Thủy lại mỉm cười, “Vốn là thay mặt Quỷ Vương điện hạ đến cùng Ứng quân giao dịch. Giao dịch hoàn tất, tại hạ phải rời đi, chỉ là Ứng quân một mực muốn ở lại để giải thích đôi điều cho Sở đạo trưởng, cho nên tại hạ cũng chuẩn bị thêm đôi chút.”
“Giao dịch ư?” – Sở Lạc khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía Ứng Ly Hoài.
Không ngờ hắn ở nơi yêu giới mà vẫn có thể dây dưa đến quỷ giới. Huống chi, chẳng phải xưa nay quỷ giới vốn khinh miệt sinh linh trong tu chân giới, đặc biệt là nhân tộc hay sao? Cớ gì hôm nay lại khách khí như vậy, còn chủ động cùng nàng đàm thoại?
Đoạn Thủy cũng nhìn về phía Ứng Ly Hoài, thấy hắn hơi gật đầu, bèn tiếp lời: “Điện hạ Quỷ Vương dùng một lũa hồn phách tàn khuyết, đổi lấy một lời hứa của Ứng quân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi Sở Lạc còn đang trầm tư suy nghĩ, Đoạn Thủy lại tiếp tục: “Không biết Sở đạo trưởng đối với quỷ giới có bao nhiêu hiểu biết?”
“Ta chưa từng đặt chân đến đó, chỉ biết quỷ giới vốn độc lập ngoài tu chân giới.” – Sở Lạc đáp, trong lòng vẫn quanh quẩn với chuyện giao dịch kia.
Nhưng những lời tiếp theo của Đoạn Thủy khiến nàng chấn động, bừng tỉnh.
“Nói cách khác, dẫu tu chân giới có hoàn toàn hủy diệt, thì quỷ giới vẫn tồn tại.”
Sở Lạc dần dần hiểu ra điều mà Đoạn Thủy muốn ám chỉ.
“Thực ra trong lòng chúng ta đều rõ, dưới cõi Hạo Vũ, trừ trời đất ra, chẳng có gì là vĩnh hằng. Thiên giới ở trên, địa phủ ở dưới. Nhưng thiên giới còn cần tu giả khổ tu vạn vạn năm mới mở được cơ hội phi thăng, địa phủ lại không phải nơi phàm nhân có thể dễ dàng bước vào.”
“Nơi chúng ta cư ngụ, được gọi là quỷ giới, kỳ thực còn cách địa phủ xa lắm. Nó chỉ là một ‘giả quỷ giới’ mà thôi. Ở dưới thiên địa, nhưng lại vượt trên tu chân giới. Bởi lẽ, thời gian tồn tại của giả quỷ giới này đã dài hơn xa so với tu chân giới.”
“Chúng ta đã tận mắt chứng kiến vô số kỷ nguyên sinh diệt, ghi chép lại từng hồi, mà tu chân giới chẳng qua cũng chỉ là một trong muôn vàn kỷ nguyên ấy.”
Đoạn Thủy vừa cười vừa bước tới, khoanh chân ngồi trước mặt Sở Lạc, từ trong tay áo lấy ra một gói vải.
Mở ra, bên trong là đủ loại dị vật.
“Trước khi có tu chân giới, thiên địa này gọi là Khai Hồng. Chiếc đăng hoa hỏa phượng mà Sở đạo trưởng nhìn thấy, chính là dị vật còn sót lại từ Khai Hồng thiên địa.”
“Còn những Cổ Thần, hộ thủ và duy trì trật tự tu chân giới, kỳ thực cũng là sinh linh được thai nghén từ Khai Hồng thiên địa mà ra.”
“Đôi vòng kim loại gắn nơi cánh tay này, xuất xứ từ Cố Sinh thiên địa. Khi ấy, những sinh linh được gọi là ‘người’ đi lại trên mặt đất, cánh tay còn chưa nhẵn nhụi tinh xảo như nay.”
“Đến thời mạt Thần Khí, có vô số tu giả như đã ngộ ra quy luật của kỷ nguyên. Kẻ có thể phi thăng thì thi nhau phi thăng, kẻ không thể thì liều mọi thủ đoạn, dồn dập tràn vào quỷ giới của chúng ta, gây loạn, phá hỏng cân bằng. Khi ấy, chính Tân Thần sắp bước sang kỷ nguyên mới đã tự mình xuất thủ, duy trì trật tự cuối cùng.”
“Song, lúc đó cũng phát sinh một việc thú vị…”
“Hơn vạn tu giả, chỉ trong một đêm đồng loạt tự sát. Máu xương của họ bay lên tận trời như một trận mưa m.á.u ngược chiều đổ xuống.”
“Bên trong chiếc bình này, chính là phong ấn một giọt m.á.u ấy.”
“Cổ Thần đã tàn, Tân Thần sẽ đến, đó chính là dấu hiệu một kỷ nguyên sắp kết thúc.”
“Sở đạo trưởng, nay người đã được xác nhận là ‘hoa tai ương’ của Thần Ma thiên địa. Chúng ta tin rằng người có năng lực để khiến kỷ nguyên kế tiếp kéo dài lâu hơn. Nhưng hiện tại, người vẫn đứng trong màn sương mờ, không thấy rõ con đường dưới chân.”
“Không cần quá lo lắng. Người chỉ việc đi theo con đường cũ mà Thần minh từng bước qua là được. Bởi vì… diệt vong, chính là kết cục đã định.”
Đoạn Thủy mỉm cười, bằng giọng điệu bình thản nhất, lại khái quát nên bi ai vận mệnh của vô số kỷ nguyên.
Tựa như, trong mắt hắn tất cả vốn dĩ chỉ là chuyện thường tình.
Thế nhưng trong lòng Sở Lạc lại dấy lên muôn vàn phức tạp. Nàng nhớ tới cố sự của Thần Mộng Tông, nhớ tới trong thần thất ở núi tuyết Thâm Miên đã nhìn thấy tượng Nữ Oa có thể giáng thiên tai chỉ bằng một ý niệm.
Một Cổ Thần luyến tiếc Khai Hồng thiên địa xưa, cuối cùng chỉ có thể dùng mộng cảnh để hồi tưởng vui sướng thuở trước.
Một Cổ Thần khác, tính tình cứng rắn, đối với tu chân giới mà mình hộ thủ vẫn còn tình cảm nặng sâu, chẳng nỡ thấy sinh linh do chính tay mình sáng tạo chịu khổ đau, nên lựa chọn tự tay chấm dứt sinh mệnh của họ.
Thế nhưng… chưa từng có Cổ Thần nào hoài nghi về kết cục tất diệt ấy.
Sở Lạc gắt gao nhìn chằm chằm quỷ tộc trước mắt: “Tại sao? Tại sao nhất định phải diệt vong?”
Đoạn Thủy chậm rãi nở nụ cười: “Việc của thiên giới, không thể bàn. Giờ Sở đạo trưởng hẳn đã minh bạch rồi? Trong thiên hạ kẻ tội ác ngập trời không ít, nhưng cớ sao thiên phạt nặng nề nhất lại rơi xuống thân người? Ứng quân sát sinh vô số, nhưng chưa từng có lời đồn hắn bị giáng thiên phạt?”
“Chỉ bởi Ứng quân thuận theo thiên ý. Còn Sở đạo trưởng ngươi thì…”
Sở Lạc bỗng bật cười khẽ:
“Ngươi muốn nói cho ta biết rằng, hủy diệt tu chân giới là thiên ý, còn những sinh linh còn tồn tại trên mảnh đất này… vốn đã định sẵn trở thành vật hi sinh cho kỷ nguyên mới ư?”