Sở Lạc khẽ thở dài, giọng trầm xuống:
“Gặp được nàng ấy có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng việc nàng xuất hiện trong Quỷ giới… tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.”
Liễu Tự Diêu đang thu dọn bức họa, nghe vậy chỉ hờ hững hỏi: “Ngươi có vẻ hiểu rõ về nàng ấy rồi nhỉ? Hai người có quan hệ gì sao?”
Sở Lạc im lặng thật lâu, ánh mắt sâu như bị màn sương che phủ.
“Có lẽ... cũng xem như có chút liên hệ.”
Nàng vốn đã sớm quên mất bản thân mình là một linh hồn đến từ dị thế. Mọi thứ, từ việc được chọn đến sự tồn tại hiện tại, đều là kết quả của “Tạo Thần Quỷ Vật”. Sau khi loại trừ các thể thí nghiệm khác, nó vẫn chưa từng nói với nàng về cách “xóa bỏ” những sai lệch.
Và ở mỗi thế giới, “xóa bỏ” lại có phương thức khác nhau, đôi khi còn vô cùng phức tạp.
Tỉ như… trước khi nàng bị chọn để tiến vào thế giới này, “Sở Lạc” nguyên bản đã c.h.ế.t rồi.
Vậy trong trường hợp ấy, phải “xóa bỏ” thế nào đây?
Liễu Tự Diêu nhìn sâu vào mắt nàng, thấy Sở Lạc không định nói thêm, liền tiếp tục dọn dẹp.
“Thế chuyện đó có liên quan gì đến mục đích chúng ta đến Quỷ giới lần này không?”
“...Cũng không hẳn.”
“Vậy thì tốt.” Hắn cười nhẹ. “Ngươi chuẩn bị đi, đợi khi Tâm Liễu Các ổn định, ta định quay lại Tu Chân giới một chuyến. Lâu nay chúng ta cắt đứt liên hệ không hay chút nào.”
Câu nói của hắn khiến Sở Lạc trầm ngâm — đúng là đã quá lâu không liên lạc với Tu Chân giới rồi.
“À đúng rồi,” nàng chợt ngẩng đầu, “bức họa cảnh của ngươi, cho ta mượn lại lần nữa được không?”
Liễu Tự Diêu ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy cảnh giác.
Sở Lạc vội nói thêm: “Ta đã nghỉ cả ngày rồi, đâu tính là dùng liên tục.”
Hắn nhướng mày: “Ngươi nhìn mình đi, có giống người sắp hóa điên chưa?”
Sở Lạc xoay một vòng, cười đáp: “Không hề.”
“Không giống,” Liễu Tự Diêu gật đầu, rồi thản nhiên ném bức họa cho nàng. “Bởi vì ngươi vốn đã là một kẻ điên rồi.”
Bên trong Chung phủ.
“Thiếu gia, Đoạn Thủy đại nhân đã chờ ngoài kia hai canh giờ rồi. Hay là… mời ngài ấy vào gặp một chút đi?”
Người hầu ngoài cửa run rẩy nói. Trong phòng, Chung Vũ vẫn chăm chú vẽ, ánh mắt không rời khỏi gương mặt của Lạc Xuyên.
Tiếng gọi bên ngoài khiến hắn cau mày, lạnh lùng quát: “Cút đi, không gặp.”
Không ai dám nói thêm nửa lời.
“Phù Nhi, ngươi còn nhớ lần ta dẫn ngươi đi xem vườn thượng uyển không? Hôm đó bị mấy kẻ đáng ghét quấy rầy, thật mất hứng. Ngày mai ta đã sắp xếp xong hết rồi, không ai dám làm phiền nữa. Phù Nhi, chúng ta đi lại một chuyến, được chứ?”
Ánh mắt Lạc Xuyên run rẩy. Nàng bị trói ngược tay ra sau, ngồi thẳng trên ghế nhưng cả người run như cành liễu trước gió. Nỗi sợ trong lòng như tràn ngập người đàn ông trước mặt này thật sự đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi sao không trả lời ta?”
Chung Vũ ngừng bút, đứng dậy nhìn thẳng vào nàng. Khí lạnh tỏa ra từ người hắn khiến cả gian phòng như đông cứng lại.
“T-ta... được...” Nàng run rẩy đáp.
Hắn vẫn không vừa ý, vừa định mở miệng thì bên ngoài lại có tiếng người hầu hốt hoảng:
“Thiếu gia! Lão gia đã mời Đoạn Thủy đại nhân vào rồi, giờ đang đến đây đó, ngài mau chuẩn bị tiếp khách đi.”
Nghe vậy, sắc mặt Chung Vũ biến đổi, vội thu hết bút nghiên, rồi ôm lấy Lạc Xuyên đi nhanh vào nội thất.
Lạc Xuyên giãy giụa, trong mắt lóe lên một tia hi vọng — nàng thấy hai bóng người đang tiến đến, vừa muốn kêu cứu thì liền bị Chung Vũ bịt chặt miệng.
Khi Chung Kế Niên dẫn Đoạn Thủy tới nơi, Lạc Xuyên đã bị đ.á.n.h ngất và giấu đi, còn Chung Vũ thì bước ra đón tiếp.
Cửa mở, Chung Kế Niên vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày. Đoạn Thủy thì ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại dậy sóng.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Chung Kế Niên hỏi, thấy hắn có chút lúng túng.
“Hài nhi... đang vẽ tranh, quên cả thời gian.”
Lời nói rõ ràng không đáng tin, nhưng Chung Kế Niên không buồn truy xét, chỉ dặn vài câu rồi rời đi.
Đoạn Thủy vốn đến tìm Chung Vũ, nghe nói con trai dám để hắn đợi hai canh giờ ngoài cửa, đành phải tự mình vào. Sau này hai người còn phải bàn chuyện làm việc cho Đại Vương tử, Đoạn Thuỷ không muốn đôi co vô nghĩa.
Khi Chung Kế Niên đi rồi, Chung Vũ mới khẽ thở phào, mời Đoạn Thủy vào trong.
“Chung đại nhân, đã đến lúc chúng ta bàn chuyện lên Tu Chân giới rồi chứ?” Đoạn Thủy mỉm cười, giọng nhẹ nhàng mà ẩn ý sắc bén.
“Lên Tu Chân giới?” Chung Vũ thoáng ngẩn người, rồi nhớ ra: “Sở Lạc không ở đó. Chúng ta đến đó làm gì?”
Đoạn Thủy vẫn giữ nụ cười: “Ta biết ngài không thích nhiệm vụ này, nhưng điện hạ thúc giục liên tục. Dù ngài không muốn, cũng đừng tùy tiện nói thị nữ ở Tâm Liễu Các chính là Sở Lạc chứ. Hơn nữa, quan hệ giữa chúng ta với Tâm Liễu Các... gần đây không phải rất căng thẳng sao?”
“Ta lừa ngươi làm gì? Sở Lạc hiện đang ở trong Tâm Liễu Các. Nếu ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ, muốn lôi kéo nàng, thì cứ đến đó mà thương lượng điều kiện. Còn ta… ta không muốn gặp lại nàng nữa.” – Chung Vũ vừa nói vừa quay người bước vào phòng.
Đoạn Thủy đi sau, miệng vẫn cười nói, nhưng ánh mắt thì không ngừng liếc quanh, lặng lẽ dò xét từng ngóc ngách trong gian phòng của Chung Vũ. Cuối cùng, ánh nhìn hắn dừng lại ở cửa nội thất nơi mà Chung Vũ vừa bước ra.
Khi Chung Vũ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt kia, Đoạn Thủy lập tức thu tầm mắt về, giả vờ như chưa có gì xảy ra, vẫn giữ nụ cười hòa nhã: “ Chung đại nhân, không bằng ngài theo ta đến phủ Đại vương tử, cùng nhau thương nghị cho rõ ràng, thế nào?”
“Không cần.” – Chung Vũ lạnh giọng “Ta đã nói cho ngươi biết vị trí của Sở Lạc. Tin hay không là việc của ngươi. Nếu muốn lôi kéo nàng, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng. Còn nếu không, đừng đến làm phiền ta nữa.”
“Ây da, đại nhân, chúng ta đều là người của Đại vương tử, sao lại nói lời tuyệt tình như vậy…” – Đoạn Thủy còn đang định khuyên thêm, thì ánh mắt hắn chợt dừng lại nơi bức tranh treo trên giá.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đó là một bức thủy mặc còn chưa khô, vẽ hình một nữ tử ngồi nghiêng người, vẻ mặt nhu hòa, tựa như đang sống động trong tranh.
Chung Vũ nhận ra ngay ánh mắt kia dừng ở đâu. Hắn lập tức bước tới, thân mình che chắn bức tranh lại, giọng lạnh như băng: “Đoạn Thủy đại nhân, nếu không còn việc gì, vậy xin mời.”
Lời vừa dứt, trong giọng hắn đã mang ý tiễn khách. Nụ cười trên môi Đoạn Thủy thoáng cứng lại, nhưng rồi hắn nhanh chóng khom người, cười cười lui ra ngoài, không dám nói thêm lời nào.
Xe ngựa rời khỏi Chung phủ, trở lại phủ Đoạn Thủy khi trời đã về đêm.
Hắn bước xuống xe, không kịp cởi áo choàng, vội vàng đi thẳng vào phòng. Trong gian phòng tối om, không có một ngọn đèn nào sáng, chỉ có ánh trăng mờ hắt qua song cửa, vẽ ra bóng một người cao gầy đang đứng im lặng giữa nhà.
Đoạn Thủy lập tức khựng lại, rồi nhanh chóng cúi đầu, bước lên vài bước và quỳ sụp xuống, giọng cung kính: “Tướng quân… ngài đã trở về.”