Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta

Chương 794: Nợ người.



Đạo thiên lôi đầu tiên còn chưa tan hết dư uy, thì đạo thứ hai đã bắt đầu ngưng tụ trong tầng mây đen.

 

Sở Lạc gắng gượng dồn thần trí  ngồi xếp bằng tại chỗ, ổn định hơi thở, ngưng tụ linh lực.

 

Lần này thiên kiếp còn mạnh hơn vô số lần so với lần trước,  vẫn là tám mươi mốt đạo.

 

Tu sĩ bình thường khi đột phá Xuất Khiếu kỳ, ba mươi sáu đạo lôi kiếp đã là cực hạn. Còn Sở Lạc, lại phải gánh thêm bốn mươi lăm đạo nữa, mà càng về sau, thiên lôi càng khủng khiếp.

 

Nghĩ lại lần trước độ kiếp, nàng đã suýt bỏ mạng.

 

Lúc này, nàng chỉ có thể toàn tâm ứng phó với đạo thiên lôi thứ hai sắp giáng xuống, trong lòng cũng đã đoán ra: bọn yêu tộc cải tạo kia nếu thấy động tĩnh nơi này, tất sẽ nhanh chóng kéo tới.

 

Khi đạo lôi thứ hai bổ xuống, quang mang nghiệp hỏa quanh thân nàng lập tức bị đè ép,trở nên ảm đạm vô cùng.

 

Trên mặt đất quanh người nàng toàn là hỏa diễm, những ngọn lửa ấy giống như huyết dịch, từ cơ thể Sở Lạc tuôn chảy xuống.

 

Trời đất mịt mờ, đến khi đạo lôi thứ ba xuất hiện, trong nháy mắt chiếu sáng cả thiên địa, nàng liền nhìn thấy trên tuyết địa phía trước có hơn mười bóng dáng yêu tộc cải tạo, đang lao thẳng về phía mình.

 

"Graoooo—"

 

Trong khoảng trống giữa đạo thứ ba và thứ tư, một con giao long từ giáp vai bay ra, như cuồng phong lao thẳng vào đám yêu tộc cải tạo ấy.

 

Hoa Hoa thì thủ hộ bên người Sở Lạc, quét sạch khí tức tai ương đang ùa tới quanh nàng, đồng thời dựng thành tuyến phòng ngự cuối cùng.

 

 

【Nín thở, tĩnh tâm.】

 

【Đồ rồng ngốc, ngươi nhất định phải trụ vững cho ta đấy!】

 

Sở Lạc nghe lời, lần nữa khép chặt đôi mắt. Nhưng khi đạo thiên lôi thứ tư giáng xuống, nàng rõ ràng nghe thấy tiếng gào thảm thiết yếu ớt của giao long.

 

Tuyết lớn tung bay giữa không trung, dưới ánh điện chớp sáng lòa,  Gió lạnh gào thét, tựa như tiếng sói tru.

 

Sở Lạc nhắm mắt, tâm pháp vận hành điên cuồng, không ngừng tụ khí, ngưng khí.

Bảy… tám… chín…

 

【Sở Lạc, cẩn thận——】

 

Tiếng kinh hô của Hoa Hoa truyền tới. Sở Lạc lập tức mở mắt,  thấy ngay trước mặt mình, vô số lông chim đang lao vun vút tới.

 

Đạo thiên lôi thứ mười ập xuống, nàng căn bản không còn chỗ để tránh. Tầm nhìn bị che phủ bởi ánh điện chói mắt, trong tai chỉ còn tiếng sấm nổ đinh tai.

 

"Ầm ầm ầm——"

Nhưng lông vũ sắc như lưỡi d.a.o tưởng chừng sẽ xuyên nát thân thể nàng lại không xuất hiện. Trong ánh điện loang loáng, nàng mơ hồ thấy một bóng người chắn thẳng trước mặt.

Ánh chớp tan đi, bóng dáng kia cũng hiện rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gió tuyết phần phật, vạt áo và mái tóc tung bay. Hắn lật tay cầm chặt thanh kiếm đen, đứng che trước người nàng, chắn trọn một tràng lông vũ khiếp hồn.

"…Lâm Xà…"

Sở Lạc ngây người nhìn thân ảnh ấy, đầu óc trống rỗng, thoáng chốc còn tưởng đây là ảo giác của chính mình.

"Ngươi… chẳng phải đã đi rồi sao?"

Trong gió tuyết, Lâm Xà hơi nghiêng người, ngoái lại nhìn nàng.

"Ta còn nợ ngươi, chưa trả xong."

Cùng lúc ấy, Việt Kim dẫn theo bầy yêu tộc cải tạo ào tới. Yêu lực trong thân Lâm Xà bùng nổ, xông thẳng ra nghênh chiến.

Hắn từng nói mình đã đi khắp mọi nơi trong Yêu giới, nhưng cho dù có đi hết, hắn cũng chưa từng gặp qua ai là người tốt.

Chỉ có Sở Lạc, là người tốt nhất hắn từng gặp trong cả đời này.

Đáng tiếc, những điều ấy, hắn chỉ  nghĩ thấu khi đã trở lại núi Bạch Nhân … tất cả đã quá muộn.

Sấm vẫn nổ vang, điện vẫn lóe sáng, gió tuyết vẫn cuồng vũ.

Trong không khí, mùi tanh nồng của m.á.u tươi dần dần tràn ngập.

Sở Lạc bị lôi kiếp c.h.é.m nát da thịt, m.á.u thịt tả tơi, không còn chống đỡ nổi ngã xuống đất.

Nàng vẫn ngước mắt nhìn thân ảnh kia phía trước.

Chỉ một mình hắn, vậy mà ngăn được cả Việt Kim và hơn mười tên tinh anh yêu tộc cải tạo.

Nhưng sao hắn có thể không chật vật, không khổ sở? Bao nhiêu lần, hắn đều lấy chính thân thể bị thương của mình để chặn đòn, bảo vệ cho nàng.

Tuyết giữa không trung, dường như đã nhuộm đỏ thành máu.

"…Lâm Xà, ngươi đừng mê muội nữa!" Khóe miệng Việt Kim chảy máu, đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn hắn, "Tránh ra, ta sẽ không g.i.ế.c ngươi! Chỉ cần giải quyết xong Sở Lạc, ngươi muốn biết điều gì, ta đều nói cho ngươi!"

Trong mắt Lâm Xà chỉ còn sự kiên quyết: "Ta đã chọn sai một lần, sẽ không chọn sai lần thứ hai."

"Ngốc! Ngươi biết thế nào là đúng sai sao! Trên đời này, vốn không có đúng sai!" Việt Kim tức giận, phun thêm một ngụm m.á.u tươi.

"Ngươi nói đúng. Ta chưa từng phân biệt được đúng sai. Nhưng từ ngày quay về núi Bạch Nhân , ta chưa từng có lấy một ngày vui vẻ. Ta không muốn như thế nữa… nỗi thống khổ này đã giày vò ta quá lâu!"

Đột nhiên, một yêu từ bên hông lướt tới, móng vuốt nhọn hoắt đ.â.m xuyên thân thể hắn. Lâm Xà hự khẽ một tiếng, m.á.u phun ra như thác.

Phía tuyết địa, thân thể Sở Lạc đang gắng gượng bò dậy lại bị lôi kiếp giáng xuống, nện thẳng vào tuyết. Trong khoảnh khắc, nàng hoảng hốt, thần trí như muốn rời xác.

Bên kia, thân hình rách nát của Lâm Xà cũng bị chưởng lực toàn lực của Việt Kim đánh bay.

【Sở Lạc, tỉnh lại! Đã là đạo thiên lôi thứ ba mươi! Sau ba mươi sáu đạo, mỗi một đạo đều có thể dẫn động Tuyết Táng. Ta chỉ mới hấp thu được một phần khí tai ương, chưa chắc chống nổi uy thế của Tuyết Táng. Phải chạy, ít nhất phải rời khỏi nơi này!】

Trên mặt đất, Sở Lạc gần như không còn nghe được gì, nhưng khi thanh âm của Hoa Hoa vang vọng trong thức hải, ngón tay tái nhợt của nàng bỗng gắt gao móc chặt lấy từng mảnh xương lởm chởm trên mặt băng.

Rồi, từng chút một, nàng gượng bò về phía trước.

"Ầm ——"

Đạo lôi thứ ba mươi mốt giáng xuống, mười ngón tay nàng co giật dữ dội, nhưng vẫn run rẩy móc chặt lấy nền đất.

Con đường nàng bò qua, m.á.u hòa cùng lửa, rực cháy ngùn ngụt.

Phía bên kia, Lâm Xà lại một lần nữa gượng dậy từ tuyết, mặc cho m.á.u chảy ướt đẫm, vẫn cứng rắn đưa tay chặn lấy nhát c.h.é.m định g.i.ế.c hắn từ sau lưng.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Thanh kiếm do vảy rắn ngưng tụ đã tan rã, ba ảo ảnh Xà tộc cũng chỉ còn đang miễn cưỡng duy trì.

Thấy thế, tiếng Hoa Hoa lại vang lên:

【Lâm Xà, ngươi có biết dùng thương không!】

Lời vừa dứt, cây Trường Thương Phá Chiều lập tức bay đến bên hắn.

Lâm Xà nắm chặt thương, lần nữa xông về phía bọn yêu tộc cải tạo.

Trong thân thể hắn, sức mạnh ngủ yên bao năm trời lại một lần nữa bùng nổ. Hơn nửa số yêu binh dưới trướng Việt Kim đã bị hắn c.h.é.m giết, nay trong tay lại có Phá Chiều, hắn càng dũng mãnh, vung thương một chiêu, trực tiếp bổ đôi một yêu chắn trước mặt.

Nhưng vừa c.h.é.m xong, thân ảnh tiếp theo hiện ra… chính là Việt Kim.

Ba mươi tám, ba mươi chín, bốn mươi…

Năm mươi mốt, năm mươi hai…

Ngọn núi bắt đầu rung chuyển nhẹ.

Bầy yêu đang giao chiến không nhận ra, nhưng Sở Lạc, người vẫn gắng gượng bò đi, lại bị chấn động ấy làm giật mình tỉnh táo.

Nàng hé miệng, cổ họng đã ngập đầy máu, nửa lời cũng nói không ra.

Ánh mắt lại hướng về thân ảnh đang ngày một thảm hại kia – hắn vẫn cầm chắc Trường Thương Phá Chiều, toàn thân chẳng biết đã bao nhiêu vết thương, thế nhưng vẫn không hề lùi bước.

Ngón tay Sở Lạc bấu xuống mặt đất càng thêm run rẩy mà gắng sức.