Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta

Chương 893: Mỹ Nhân Trong Tranh



Chỉ khi đã tra rõ thân phận và xác nhận không phải người họ tìm, những kẻ theo dõi mới rút đi. Còn với những người như Sở Lạc, chưa rõ lai lịch, họ trở thành mục tiêu giám sát trọng điểm.

Hai ngày đường, phía sau đã có không ít người âm thầm bám theo nàng.

Sở Lạc dừng chân một ngày ở một thôn trấn, chẳng làm gì chỉ ngồi bên đường suy nghĩ xem có nên xử lý hết những kẻ theo dõi mình hay không.

Những kẻ theo dõi từ các góc khác nhau trong thôn trấn nhìn thấy nàng tựa vào tường, trầm ngâm, cũng không khỏi nghi hoặc:

“Cô ta chờ người liên lạc chăng?”

“Cả con đường đã kiểm tra rồi, chẳng có ai khả nghi.”

“Đợi thêm chút nữa, xem cô ta định làm gì.”

Một canh giờ trôi qua, Sở Lạc vẫn ngồi yên tại chỗ, còn những kẻ theo dõi trước hết là mất kiên nhẫn.

“Cô ta định ngồi đây cả ngày sao?”

“Đi thử xem, ai tới trước.”

Trong đầu Sở Lạc đã hình dung ra toàn bộ vị trí những kẻ đang dõi theo mình, cân nhắc lợi hại nếu xử lý tất cả, thì bỗng thấy một người đang đi về phía nàng.

Mắt nàng liếc nhìn, vừa đoán ý định thì người đó đã dừng trước mặt.

Sở Lạc ngẩng đầu, nhìn người trước mặt — một nữ nhân.

Người này dường như cũng đang cân nhắc cách nói, nhưng không tìm được chủ đề phù hợp, liền thản nhiên vứt một viên mộng thạch xuống trước mặt Sở Lạc.

“Ding dong.”

Âm thanh viên mộng thạch rơi xuống đất vang lên trong trẻo. Sở Lạc giật mình, người phụ nữ cũng hơi lúng túng, rồi không ngoảnh đầu lại, quay đi mất.

Ở lầu đối diện, kẻ giám thị theo dõi toàn bộ quá trình cũng sững lại, rồi nén giận mắng: “Thử thăm dò kiểu gì vậy! Không biết mở miệng nói chuyện sao?”

“Lão đại bớt giận, cô ta ngượng ngùng, để chúng ta cử người khác qua.”

“Giờ đừng đi nữa, kẻo nàng sinh nghi.” Lão đại đè nén lửa giận, tiếp tục nhìn ra ngoài: “Nàng rốt cuộc định làm gì…”

Lời còn chưa dứt đã thấy Sở Lạc nhặt lấy viên mộng thạch trước mặt mình.

Nàng lặng lẽ lấy từ sau lưng ra một cái bát, đặt trước mặt.

Những kẻ theo dõi đều im lặng vài nhịp.

Sở Lạc nhìn mộng thạch hồi lâu, xác nhận không có cơ quan gì, bèn bỏ nó vào bát.

Dù sao đã ngồi đây, có thể kiếm được chút nào hay chút ấy.

Lầu trên trầm ngâm hồi lâu, rồi hạ quyết tâm: “Tất cả, thay phiên bỏ mộng thạch vào bát của ả, xem ả có mộng thạch rồi sẽ làm gì.”

Từ khi theo dõi Sở Lạc, thân phận nàng luôn là bí ẩn. Bình thường chỉ biết đi, không hề làm gì khác. Ban đầu chỉ một người theo dõi, rồi vô cớ để mất dấu, sau người tới càng lúc càng đông.

Nhưng bọn họ vẫn chưa định bắt nàng tra hỏi, bởi chỉ nhìn cách nàng thoát khỏi truy đuổi cũng biết không đơn giản, ra mặt khinh suất e sẽ phản tác dụng.

Sở Lạc nhìn một khối mộng thạch lại một khối bỏ trước mặt mình, nhanh chóng đầy cả bát, mắt nàng hơi trợn lớn, liền thay bát bằng chậu.

“Lão đại, cái này…”

“Đổi thành chậu rồi, còn tiếp tục không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Có phải cho nàng mộng thạch mãi vậy không?”

Lão đại nghiến răng: “Tiếp tục! Nàng đã muốn mộng thạch ắt có mục đích, chỉ cần moi ra, có thể suy đoán được thân phận.”

Có câu đó, đám thủ hạ dù miễn cưỡng vẫn thay phiên bỏ mộng thạch, cho tới khi chậu trước mặt Sở Lạc đầy ắp.

Nhìn chậu mộng thạch đầy tràn, Sở Lạc lập tức quyết định… không g.i.ế.c bọn họ nữa. Nàng chọn dừng đúng lúc, tránh ngày mai họ không cho mộng thạch nữa.

Thu mộng thạch xong, nàng đứng dậy, định đi dạo trong trấn, bỗng thấy trước một cửa hiệu đông nghịt người.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đó là cửa hàng bán Hôn Hôn đào, nghe nói mới về một đợt đào cực đắt, dân chúng tranh nhau mua.

Sở Lạc thấy trên y phục kẻ ghi chép trong tiệm có dấu hiệu của Quỷ Vương thành, trong đầu lóe sáng, lập tức chen vào đám người đang tranh đào.

Những kẻ theo dõi cũng chú ý kẻ đó đến từ Quỷ Vương Thành, không dám tới quá gần, còn Sở Lạc thoắt cái đã biến mất trong đám đông.

Không tìm được nàng, họ chỉ có thể chờ bên ngoài. Đợi tới đêm xuống, cửa tiệm đã trống trơn mà vẫn không thấy nàng ra.

Trời đã tối hẳn.

Trong tiệm lúc này chỉ còn người ghi chép kia. Hắn tính xong sổ, sắp xếp lại rồi đứng dậy định đi, bỗng nhìn thấy góc khuất trên giá hàng có một bức tranh cuộn lại.

Hắn nhớ lúc sáng không có bức tranh này… hay mình nhớ nhầm?

Như bị ma xui quỷ khiến, hắn bước đến, mở tranh ra.

Tranh vẽ một mỹ nhân tuổi xuân xanh, dung nhan tuyệt thế hiếm có. Chỉ có điều thần sắc nàng hơi khiến người ta ngạc nhiên — nàng đang nhìn thẳng hắn, trong mắt còn ẩn vẻ kinh ngạc.

Sở Lạc không ngờ mình trốn trong tranh vẫn bị lôi ra xem.

Đây là bức tranh Liễu Tự Diêu đưa cho nàng để thoát thân trong Quỷ Giới, chỉ là tranh không thể hiện dung mạo sau khi nàng biến đổi.

Sở Lạc cố ý chọn góc khuất, định chờ bọn theo dõi đi hết mới ra.

Giờ, gã kia xem tranh một lúc, lại cuộn tranh lại. Nhưng Sở Lạc cảm nhận rõ rệt, mình đang di chuyển theo bức tranh!

Hắn định mang tranh đi đâu?

Đến khi tranh mở ra lần nữa, nó đã được treo trên tường.

Nàng nhìn thấy đây là một gian phòng trang trí thanh nhã. Gã kia đứng trước tranh ngắm thêm, rồi ngồi xuống bàn tiếp tục tính sổ.

Đêm đã khuya mà hắn vẫn chưa nghỉ, thì bên ngoài vang tiếng gõ cửa.

“Chung công tử, Chung công tử nghỉ chưa?”

“Cửa không khóa, vào đi.” Gã kia — Chung Vũ  không ngẩng đầu.

Cửa mở, chưởng quầy cửa hàng Hôn Hôn Đào với nụ cười nịnh nọt đi vào.

“Chung công tử, đây là phần đào ngon nhất hôm nay tiểu nhân cố ý giữ cho công tử. Người cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt.”

Vừa nói hắn vừa nâng khay đào tới. Sở Lạc thấy rõ  lá đào còn viền vàng. đôi mắt càng trợn lớn.

Niềm vui của nhà giàu quả nhiên ngoài sức tưởng tượng của nàng.

“Ta không thích những thứ này, mang đi.” Chung Vũ lại nói.

“Đâu có được, đây đặc biệt để dành cho công tử. Ngài hiếm khi tới chỗ nhỏ bé của chúng tôi, phải  chiêu đãi chứ, sao để ngài không được nghỉ ngơi  yên…”