Một canh giờ sau, xe ngựa của Nhị hoàng tử dừng lại trước cổng phủ họ Chung.
Tiểu sai của Chung phủ vội vã bước ra nghênh đón, cúi đầu nói đầy ái ngại:
“Thật thất lễ, thật thất lễ... Đêm qua đại nhân nhà ta vào cung, trở về thì đóng cửa không tiếp khách. Người còn dặn bọn nô tài rằng, dù ai tới cũng không được thông báo, cho nên…”
Thị vệ bên phía Độ Lăng đáp lại:
“Hôm nay điện hạ tới, không phải tìm Chung đại nhân, mà là tìm tiểu Chung công tử.”
Tiểu sai sững người, nhưng lập tức hiểu ra, vội cúi đầu: “Nô tài hiểu rồi, nô tài lập tức đi thông báo, lập tức đi!”
Một lát sau, hắn trở ra, sắc mặt vẫn đầy khó xử.
“Nhị điện hạ, không phải công tử nhà ta không muốn gặp, mà là hôm nay thân thể thực sự không được khỏe...”
Bị từ chối liên tiếp, nhưng Độ Lăng không hề tức giận. Tình hình của Chung Vũ sáng nay, hắn còn lạ gì.
Chắc lại là vì tỉnh dậy mà không gặp được người trong mộng, thần trí hoảng loạn, điên cuồng đập phá.
Tên Chung Vũ này thường ngày giả vờ nho nhã lễ độ, nhưng khi nổi điên thì chẳng ai bằng. Phụ thân hắn sớm đã buông tay mặc kệ rồi.
Hơn nữa, hiện giờ hắn đã công khai quy thuận Tấn Hiên, dĩ nhiên sẽ không thể gặp riêng Độ Lăng.
Độ Lăng chỉ cười nhạt, phất tay ra hiệu cho người hầu nâng xuống một chiếc rương lớn từ trên xe.
“Nếu thân thể khó chịu, vậy thì nên tĩnh dưỡng thật tốt. Bản điện hạ không quấy rầy. Nghe nói gần đây tiểu Chung công tử rất thích thư họa, trong rương này là mấy bức tranh hiếm mà bản điện hạ sưu tầm được. Mong công tử nhận cho, coi như chút tâm ý.”
Nói xong, hắn không để người của Chung phủ có cơ hội từ chối, lập tức quay lên xe, ra lệnh cho xa phu rời đi.
Khi chiếc rương được đưa vào trong phòng, cảnh tượng trước mắt khiến đám tiểu sai đều rụt cổ.
Phòng của Chung Vũ hỗn độn vô cùng mặt đất vương vãi mảnh sứ, bàn ghế gãy đổ, khắp nơi lộn xộn như sau một trận cuồng phong.
Hắn chân trần đi qua nền nhà, từng mảnh sứ bén nhọn đ.â.m thủng da, m.á.u nhỏ giọt mà chẳng hề để tâm.
“Tranh?” Chung Vũ nhìn chiếc rương vừa được mang tới, ánh mắt lạnh lẽo như băng. “Từ bao giờ các ngươi lại không phân nổi tranh với người sống nữa? Có đám phế vật các ngươi canh giữ, bảo sao đêm nào cũng có trộm mò được vào phủ!”
Đám tiểu sai bị mắng đến run rẩy, chẳng ai dám cãi nửa lời.
Tu vi của họ làm sao sánh với Chung Vũ, hơn nữa họ chỉ là người trông cổng, nào phải hộ vệ chân chính…
“Thiếu gia… vậy, vậy rương này… xử lý thế nào ạ?”
Chung Vũ cau mày, giọng trầm xuống: “Mở ra xem.”
Bọn tiểu sai nghe lệnh, cẩn thận mở nắp rương.
Ngay khi gương mặt người con gái bị trói trong đó ngẩng lên, Chung Vũ thoáng sững sờ.
Là nàng…
Chính là người con gái đứng ngoài Tâm Liễu Các ngày hôm qua người có dung mạo giống hệt với Phù Nhi.
Trước kia, nàng ta chỉ hơi giống Phù Nhi, còn hôm nay thì rõ ràng là cố ý hóa trang cho giống dáng vẻ, thần thái, từng đường nét trên mặt đều giống đến chín phần.
Lạc Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt chứa đầy sợ hãi và căng thẳng. Chỉ thoáng nhìn thôi cũng có thể thấy được sự yếu đuối đến tận xương tủy của nàng.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Chung Vũ: người này còn giống Phù Nhi hơn cả Sở Lạc.
Tâm trạng hắn lập tức bình tĩnh lại. Hắn nhặt chiếc ghế bị lật bên cạnh, ngồi xuống, nhìn nàng từ đầu đến chân.
“Ngươi tên gì?”
“...Lạc Xuyên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Từ nay trở đi, ngươi gọi là Phù Nhi.”
Trong Tâm Liễu Các, sau khi nghỉ ngơi một đêm, Sở Lạc bước xuống lầu thì thấy Liễu Tự Diêu đang nằm bẹp dưới đất, trông chẳng khác nào một cái xác.
“Quỷ tài họa sư! Này, quỷ tài họa sư, ngươi sao thế? Đừng hù ta nha!”
Liễu Tự Diêu bị nàng lắc mạnh đến mức tỉnh dậy, gương mặt vẫn còn mơ màng.
“Sao có thể như vậy được...” hắn lẩm bẩm.
“Sao là sao?”
“Ta cũng bị g.i.ế.c mười vạn lần rồi…”
Nghe thế, Sở Lạc mới để ý đến những bức tranh rải rác bên cạnh hắn, lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
“Ờm…” nàng câm nín vài giây, rồi liếc ra cửa các bên ngoài vẫn còn cả đám họa sư đang xếp hàng chờ. “Hay là... hôm nay nghỉ bán đi?”
“Không được.” Liễu Tự Diêu chống tay ngồi dậy, cố gắng chỉnh lại áo quần. “Danh tiếng của Tâm Liễu Các không thể mất trong tay ta được.”
Hắn chỉnh tề lại y phục, rồi nói với Thanh Đăng Quỷ: “Mở cửa đi.”
“Ê ê ê,” Sở Lạc vội ngăn lại. “Hôm nay ta muốn ra ngoài tìm người, ngươi cho ta mượn vài quỷ sứ được không?”
“Ngươi ra ngoài làm gì?” Lưu Tự Diểu cau mày. “Rời khỏi Tâm Liễu Các rất nguy hiểm, huống hồ Xích Phát tướng quân đã trở về Quỷ giới rồi.”
“Chính vì thế ta mới mượn quỷ sứ đó! Như Lão Đăng chẳng hạn, trông như người bình thường mà đầu óc lại lanh lợi.”
Sau khi nghe Sở Lạc nói rõ kế hoạch và thấy rủi ro không lớn, Liễu Tự Diêu đành gật đầu đồng ý.
Chẳng bao lâu, một con quỷ cầm quạt rời khỏi Tâm Liễu Các, trên lưng đeo theo một chiếc túi dài.
Bên trong túi chỉ có một bức họa — chính là bức tranh trống nơi Sở Lạc đang ẩn thân.
Nghĩ rằng dù có cải trang thế nào cũng không an toàn, nàng quyết định tiếp tục trốn trong tranh, để quỷ cầm quạt làm đôi chân và đôi mắt của mình.
“Chỗ này không có.”
“Bên này cũng không có.”
“Phó các chủ, người ngài muốn tìm e rằng đã rời khỏi Vụ Ảnh thành rồi, ta đã vòng quanh cả thành một lượt rồi đó.”
Quỷ cầm quạt lẩm bẩm, giọng đầy uể oải.
“Không thể nào. Hôm qua nàng ấy tới, nhất định là muốn gặp ta. Sao lại biến mất nhanh như vậy... Đi đến tiệm thuốc, mau đi. Nàng ấy bị bệnh, ngày nào cũng phải uống thuốc, đến đó tìm có lẽ sẽ có manh mối.”
Quỷ cầm quạt nghe lệnh, nhưng khi đến gần một tiệm t.h.u.ố.c thì bất chợt dừng lại.
“Phó các chủ, trong tiệm có người! Tay họ đeo đúng loại nhẫn mà ngài nói!” hắn truyền âm khẽ báo.
Sở Lạc nghe vậy cũng thoáng giật mình. Thuộc hạ của Xích Phát tướng quân?
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Họ đang làm gì?”
“Hình như... đang tìm người. Ủa, bức họa trong tay họ nhìn cũng giống ngài lắm đó!”
“Đồ ngốc! Họ tìm chính người mà chúng ta đang tìm đấy!”
“Vậy chúng ta…”
“Rút, mau rút!”
Chuyện chạy vạy là của quỷ cầm quạt, còn Sở Lạc chỉ việc ngồi trong tranh. Nhưng đầu óc nàng rối như tơ vò.
Người của Xích Phát cũng đang tìm Lạc Xuyên,vậy sự xuất hiện của nàng ta quả nhiên không phải ngẫu nhiên.
Mà thế lực của Xích Phát trải khắp Quỷ giới, nếu đến cả họ cũng tìm không thấy, vậy nghĩa là Lạc Xuyên không phải tự rời đi.
Nếu có nơi nào người của Xích Phát không thể với tới, chỉ có Quỷ Vương thành.
Nghĩ đến đó, Sở Lạc bất giác ôm đầu thở dài.
Quỷ Vương thành... Quỷ Vương… Mối thù g.i.ế.c con còn đó, nơi đó ta tuyệt đối không thể đặt chân tới…
Chiều xuống, nàng quay lại Tâm Liễu Các, dáng vẻ ủ rũ. Thấy vậy, Liễu Tự Diêu liền hiểu ra kết quả.
“Chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua thôi,” hắn thản nhiên nói, “theo ta thấy, duyên đến thì đến, tán thì tán đi cũng được.”