Ngày đại hỷ, ta khoác phượng quan, trùm khăn tân nương, theo nghi lễ bước ra khỏi cửa cung. Ngoảnh đầu nhìn lại tòa cung cấm nguy nga, nơi giam cầm ta suốt mười bảy năm trời, lần này rốt cuộc đã có thể thoát ra. Mọi nỗi tủi hờn, bất cam, phẫn uất và oán thán, ta đều bỏ lại phía sau, để mặc cho nó tan vào lớp son vàng thếp ngọc, chốn ngục tù rực rỡ mà tối tăm ấy.
Ta, Sở Minh Hi, Hoà An công chúa, kể từ đây sẽ có một khởi đầu mới, một cuộc đời mới.
Sau chuỗi lễ nghi phiền phức trong phủ Công chúa, ta phủ khăn đỏ, ngồi trên giường tân hôn, chờ phu quân Chu Phỉ.
Mãi đến đêm khuya tĩnh mịch, hắn mới được đưa vào phòng, lúc này đã say khướt chẳng còn biết trời đất, vừa ngã xuống giường cưới liền mê man bất tỉnh. Ta vội sai nha hoàn thay y phục, thu xếp chăn gối, còn bản thân thì vẫn đội khăn tân nương, lặng lẽ ngồi ở mép giường suốt một đêm.
Sáng hôm sau, Chu Phỉ tỉnh dậy, ôm đầu đau nhức, bấy giờ mới nhìn thấy ta còn nguyên phượng quan khăn đỏ, liền hoảng hốt thất sắc, luôn miệng tạ lỗi.
“Khăn tân nương đương nhiên phải để phò mã tự tay vén lên mới cát tường. Nếu không, sợ chẳng lành.” Ta nhẹ nhàng nói.
Hắn cuống quýt cầm gậy hỉ vén khăn cho ta, chỉ dám liếc một cái rồi vội vàng quay đi nơi khác. Ta biết một đêm qua son phấn phai nhạt, bộ dạng chẳng ra sao, bèn cố giữ vẻ trầm tĩnh, đứng dậy rửa mặt thay y phục.
Thế là hôn lễ xem như đã thành. Dẫu vậy, hôn sự này, chẳng mấy ai cảm thấy vui trong lòng.
4
Ngoài cửa, Chu đại nhân cùng phu nhân, bây giờ đã thành công công bà bà (bố mẹ chồng) của ta, đã đứng chờ đã lâu, đợi ta ra để hành lễ thỉnh an.
Đúng vậy, ngươi không nhìn lầm. Việc Công chúa hạ giá, vốn là chuyện phiền phức nhất thiên hạ, nhà phu quân phải dùng lễ quân thần mà đối đãi. Công công bà bà chẳng những không được uống chén trà tức phụ (con dâu), trái lại còn phải sớm tối ba lần quỳ lạy thỉnh an. Thử hỏi, nhà nào chịu cưới một nàng dâu phải phụng đãi như tổ tông?
Phu thê Chu đại nhân phải quỳ bái ta, ta cũng quỳ bái lại. Chu đại nhân vốn cứng nhắc giữ lễ, ta nếu bãi bỏ nghi thức sớm tối quỳ lạy, ông ấy đương nhiên sẽ không chịu. Vì tránh lúng túng, ta cũng theo lễ đáp lại. Thành ra lần đầu tiên ta gặp mặt công công bà bà, đôi bên quỳ lạy lẫn nhau, trong tiếng “Không được, không được” tạo nên tình cảnh hỗn loạn.
Ta sớm đã có chủ ý: tổ chế là tổ chế nhưng nếu như cứ khăng khăng giữ cái lý này, rốt cuộc mọi người đều sẽ sợ cưới phải công chúa để rồi phải ngày ngày quỳ lạy.
Vì thế ta liền cứng rắn quỳ suốt một ngày, công công bà bà quỳ lạy ta, ta cũng quỳ lạy bọn họ. Một ngày xấu hổ đến ba lần. Cuối cùng, trước bữa cơm chiều, chúng ta đạt thành hiệp nghị: từ nay miễn mỗi ngày thỉnh an quỳ lạy, ai lo phận nấy, không ai làm khó ai. Tốt lắm, thực sự hoàn mỹ.
Ta thoáng thấy Chu Phỉ khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong lòng bật cười: “Tốt lắm, tiếp đến chính là ngươi.”
Chăn gối ta đã sai người đem sang thư phòng. Nói thật, ban đêm có người nằm cạnh, ta không thể nào yên giấc được. Huống chi việc cần làm còn rất nhiều, tạm thời không thể kéo Chu Phỉ vào. Nhà hắn vốn đã bị ta liên lụy quá sâu, hơn nữa, hắn chỉ là phụng chỉ cưới ta, cần gì phải miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ với ta?
Ba ngày sau, ta hồi cung thỉnh an. Phụ hoàng nhìn thấy ta thì nhất thời ngẩn ngơ. Ngày đại hôn kia, hỉ phục phú lệ, khăn đỏ che kín, người vẫn chưa nhìn ngắm dung nhan của ta. Đến hôm nay mới nhìn kỹ, chỉ thấy thân hình ta đã gầy đi, dung mạo lại có năm phần giống với mẫu hậu, nhất là búi tóc. Ta cố ý vấn kiểu bách hợp đơn giản, loại búi tóc mà mẫu hậu năm xưa yêu thích nhất. Búi tóc này khó mà chải đẹp nhưng từ nhỏ ta thường thấy mẫu hậu ngày ngày tự tay vấn tóc, nên nay tự nhiên cũng có thể làm được.
Hôm ấy, phụ hoàng phá lệ nói với ta nhiều hơn bình thường. Ta hiểu, hôm nay từng chỗ trang dung ta đều dụng tâm bắt chước mẫu hậu, khiến người hồi tưởng đoạn tình thiếu niên phu thê năm xưa. Gần mười năm kết tóc, mẫu hậu đã ra đi tròn mười năm. Đức Hiền Hoàng hậu tuy đoan trang mà thanh lãnh, Huệ Quý phi tuy diễm lệ mà kiêu ngạo, đều chẳng thể so với mẫu thân thanh lệ ôn nhu năm đó một lòng một dạ yêu thương phụ hoàng.
Phụ hoàng hỏi ta vì sao lại đột nhiên gầy đi, ta mỉm cười, cúi người tạ ơn Đức Hiền Hoàng hậu, thưa rằng:
“Có lẽ thân thể của con vốn không hợp ăn thịt, bấy lâu theo mẫu hậu ăn chay, lại thấy thân mình nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.”
Phụ hoàng nghe vậy, vui lòng bảo: “Gầy cũng tốt, gầy cũng tốt, giá như sớm được thế này thì…”
Nói đến đó, người thoáng ngừng lại, liếc nhìn Chu Phỉ, rồi không tiếp lời nữa.
Ta hiểu rõ, chỉ cần ta cùng Chu Phỉ đứng bên cạnh nhau, cho dù có là thân sinh phụ mẫu, cũng khó mở miệng nói hai người chúng ta xứng đôi. Quả thật, Chu Phỉ quá mức chói sáng, nhất là khi hắn ôn nhu mỉm cười, nét mặt tựa như chứa cả tinh hà, nụ cười như vầng trăng sáng, trong trẻo khoáng đạt, khí chất thiếu niên thanh khiết, khiến lòng người thoáng chốc liền nở rộ muôn đóa quang hoa, sáng rỡ rạng ngời.
Mấy ngày nay, ta tận lực né tránh chạm mặt với hắn. Càng nhìn hắn, ta lại càng cảm thấy bản thân như đã làm hoen ố sự thanh khiết của hắn.
Có lẽ bởi nhiều năm hờ hững đối ta mà ôm lòng áy náy, cũng có thể là bởi Chu Phỉ mà sinh thương xót, hôm ấy phụ hoàng đặc biệt gia ân, tăng cho ta vàng bạc, lại ban thêm thực ấp đất phong. Ta nhân lúc phụ hoàng vui vẻ, lại khéo léo cầu xin thêm ban thưởng, đưa mấy người hầu hạ bên cạnh ta từ thuở nhỏ đến chỗ ta, dù sao bây giờ ta đã khai phủ, nhân thủ quả thật không đủ.
Bởi vậy, khi ta rời cung, Trương ma ma, Thúy Châu, Hương Vân cùng Tố Tâm, lại thêm số cung nữ thái giám còn sót lại trước kia, đều được đi theo, cùng ta trở về phủ. Đêm ấy, chính là lần đầu từ năm mười tuổi đến nay, ta vui vẻ suốt một ngày. Ta ôm lấy Trương ma ma cùng đám người Thúy Châu, vừa khóc vừa cười, náo động mãi cho đến khuya khoắt mới thôi.