Kaido siết chặt vợt , không xông lên dạy dỗ cậu như xưa mà điềm tĩnh nói :
- Lần sau anh nhất định sẽ đánh bại em.
Dứt lời liền rời khỏi không thèm quay đầu nhìn lại.
Hiện tại hắn hoàn toàn không thể đánh bại đứa nhỏ này , chỉ có thể không ngừng nỗ lực luyện tập.
- Ma ~ Cố lên. - Ryoma vung tay tỏ ý trêu chọc :
- Tiền bối.
Bước chân của Kaido dừng lại , sau đó tiếp tục tiến về phía trước.
- Thực sự là một trận đấu đặc sắc. - Fuji nhìn thẳng vào Ryoma , người đang chậm rãi bước ra ngoài sân.
- A. - Tezuka mặc dù lạnh băng nhưng vẫn đáp một tiếng , ánh mắt nhìn chăm chú vào thân ảnh Ryoma.
Fuji bất ngờ liếc hắn , dĩ nhiên nhìn thấu bất cứ cảm xúc nào ẩn giấu sâu bên trong con ngươi kia một cách rõ ràng nhất.
Vài giây trôi qua , Fuji khôi phục khuôn mặt tươi cười ôn nhu như thường lệ , nói ra không biết là nói cho chính mình hay cho người khác nghe :
- Ha ha , đối thủ nữa sao ...
- Ngay cả Kaido cũng thua. - Kikumaru tung một cú đánh bóng đẹp mắt , khóe mắt liếc trộm về phía Ryoma đang đứng uống nước bên ngoài sân đấu.
Kikumaru không hiểu tại sao thằng nhóc lùn nhỏ bé ít ai ưa nổi này lại đột nhiên thay đổi trong vòng vài ngày , thậm chí Fuji thường xuyên chú ý đến và luôn dõi theo thằng nhóc.
Chẳng hề chú ý rằng đối phương đang mất tập trung , Momoshiro bật nhảy cao dùng hết sức đánh trúng hắn ...
- Eiji hãy cẩn thận ! - Fuji im lặng theo dõi trận đấu trên sân kinh ngạc thốt lên.
- Kikumaru tiền bối , mau tránh ra !
- Hả ? - Kikumaru vừa mới hoàng hồn quay đầu lại liền thấy vẻ mặt kinh hãi của Momoshiro ở đối diện cũng như ánh mắt trợn tròn của vài người ngoài sân.
- Eiji——
Oishi hoảng hốt hô to , tròn xoe mắt nhìn bóng tennis sắp rơi xuống mặt cậu bạn thân.
Khi tất cả đều nghĩ Kikumaru sẽ bị bóng đập trúng thì bọn họ nhìn thấy bóng người lao vào sân đấu với tốc độ cực nhanh , chắn trước mặt hắn , không chút do dự giơ vợt lên , chỉ nghe một tiếng " rầm ".
Quả bóng va vào khung vợt sau đó bay trở về hướng Momoshiro ——
Chà ----
Quả bóng xoay mạnh trên mặt đất một lúc cuối cùng dội mạnh vào tấm lưới sắt bảo vệ ngoài sân.
Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh này hồi lâu cũng không định thần lại được.
Kikumaru mở to mắt không tin nhìn người đang đứng trước mặt mình.
Ryoma hai tay nắm chặt vợt , vẫn giữ nguyên tư thế đánh trả bóng , mái tóc ngắn màu xanh rêu dưới ánh mặt trời , cậu chậm rãi quay đầu , gương mặt kiêu ngạo đẹp không tì vết.
Ánh sáng phía sau bắt đầu chiếu rọi vào bóng tối từng chút một , cuối cùng lộ ra vẻ rực rỡ không gì sánh bằng.
- Kikumaru tiền bối , anh không sao chứ ? - Ryoma cau mày nhìn vị tiền bối ngồi dưới đất. Kikumaru vẫn im lặng tròn mắt nhìn người nọ.
- Eiji ! - Oishi cùng nhiều thành viên tennis bộ chạy đến , cẩn thận kiểm tra xem hắn có bị thương hay không.
Bất quá , Kikumaru nghe không lọt tai , trong mắt giờ chỉ có bóng dáng nhỏ bé đối diện.
Trước đây hắn luôn cảm thấy cậu bé này chỉ là tên nhóc đáng ghét , lúc này mới nhận ra cậu bé có mái tóc màu xanh rêu sẫm trông rất mềm mại lại sở hữu đôi ngươi to tròn y như chú mèo nhỏ.
Dù nhìn thế nào cũng khiến người ta muốn sủng nịnh , cưng chiều.
Ryoma nghi hoặc , tự hỏi Kikumaru tiền bối bị đánh ngốc rồi ?
Lập tức , cậu thấy hắn từ người đầu gỗ đột nhiên chạy tới ôm lấy cậu cọ cọ , vui vẻ cười nói:
- Ochibi thực đáng yêu , quá đáng yêu đi !
Vừa nói vừa dùng tay siết chặt cổ cậu đồng thời tùy hứng xoa xoa tóc cậu.
- Kikumaru tiền bối , thật khó chịu ~
Nếu không phải đã từng bị Kikumaru hành xác trước đây , Ryoma sẽ nghi ngờ không biết hắn nhân cơ hội trả thù muốn bóp cổ cậu a.
- Sao anh trước đây không phát hiện ra trông em rất đáng yêu nga Ochibi. - Hắn cười hắc hắc.
Ryoma nỗ lực giãy dụa hai lần và nhận ra bản thân không thể thoát nổi , cậu bất lực thở dài mặc kệ hắn tùy ý ôm.
Phải nói cậu thực sự rất vui khi thấy Kikumaru tiền bối vẫn hoạt bát như trước.
- Ha ha , Eiji luôn thích những thứ dễ thương - Fuji ôn nhu cười.
- Quá bất cẩn , Kikumaru ! Đừng bao giờ lơ là trong thi đấu. - Tezuka nghiêm túc nhắc nhở.
- Eiji , buông Echizen ra , em ấy gần như tắt thở rồi kìa. - Bảo mẫu Oishi lo lắng nhìn Ryoma mệt mỏi cúi đầu như xác chết , sợ Kikumaru vô tình bóp chết cậu.
Kawamura , Momoshiro với mấy người khác vây quanh bên ngoài. Họ cảm thấy nhẹ nhõm khi Kikumaru lẫn Ryoma đều không bị thương.
Chỉ có Inui đứng đó không nhúc nhích , một tay cầm bút ghi chép , mắt dán vào Ryoma người được Kikumaru ôm.
Vừa nãy , Ryoma lao vào quá nhanh , mọi người chỉ nóng lòng xem Kikumaru có bị thương hay không nên không ai để ý lúc đó Ryoma hình như đánh trả bằng tay trái liền đổi sang tay phải.
Khoảnh khắc đó quá nhanh để xác nhận. Đầu bút đặt một dấu chấm hỏi bên cạnh thông tin của Ryoma trong cuốn sổ , triệt để câm nín.
Thú vị ...
Trận đấu kết thúc , Ryoma lễ phép chào từng người rồi đứng dậy đi về nhà.
Vừa đi ra ngoài được vài bước cậu nghe thấy tiếng ai đó gọi từ đằng sau.
- Echizen !
Cậu nghiêng đầu liếc Momoshiro sải bước chạy tới.
Ryoma luôn về nhà với hắn trước đây nhưng cậu không khỏi cảm thấy có chút kì lạ khi thấy cảnh tượng này , nó đã bị quên lãng trong vài ngày :
- Momoshiro tiền bối, có chuyện gì vậy ?
Hắn nhìn cậu với nụ cười hiền liền nhanh chóng quay đi.
Ryoma cau mày , định hỏi hắn đang làm cái quái gì thì thấy Momoshiro dường như cuối cùng cũng thu hết can đảm đặt tay lên vai cậu nghiêm túc.
- Tuy ... Tuy nhóc không như trước khiến anh khó chịu nhưng là tiền bối anh nhất định sẽ không để cho em chịu thiệt. - Momoshiro mặt ửng đỏ hét lớn.
"..."
"???"
"!!!"
Đây là ba phản ứng liên tiếp của Ryoma.
Momoshiro tiền bối dường như chơi tennis cả ngày đầu óc bị choáng váng liền ngốc rồi , dám dùng vẻ mặt đó nói ra câu này , Ryoma cảm thấy tinh thần bị tra tấn dã man.
Sau nửa phút im lặng , Ryoma nhìn đối phương với ánh mắt khó hiểu , cậu muốn vỗ vai hắn để an ủi tuy nhiên chiều cao chênh lệch quá lớn nên cậu chỉ có thể cố gắng nhún chân lên thực hiện mục đích , thở dài trong khi gõ nhẹ vào vai Momoshiro , một ý nghĩ được bộc lộ trong đôi mắt hổ phách kia.
Như đứa thiểu năng trí tuệ !
Ryoma nỗ lực kìm nén sự thất vọng vì chiều cao của mình , cầm vợt lướt qua Momoshiro , cố gắng bỏ đi trong im lặng.
Momoshiro vò đầu bứt tai không rõ tại sao , vẻ mặt hắn biểu lộ bối rối , đại não lặp đi lặp lại duy nhất ý nghĩ.
Hắn chỉ được Ryoma thông cảm thôi sao?
Từ xa , Fuji và Kikumaru , hai người đã thu dọn xong đồ đạc nhìn cảnh tượng kỳ quái này nhanh chóng liếc nhìn nhau.
- Phụt ... - Fuji không nhịn cười nổi nữa a.
Kikumaru trực tiếp ôm bụng cười ngoặt ngoẽo :
- Phốc ha ha ha ha ha ...
Ryoma vừa nhấc một chân đã bị tiếng cười từ phía sau làm cho cả kinh bất động tại chỗ , nhất thời bàn chân kia được giữ lại không đặt xuống.
Duy trì động tác hồi lâu , vành tai Ryoma càng ngày càng nóng , gương mặt mĩ miều đỏ bừng vì xấu hổ xen lẫn tức giận.
Nhịn nửa ngày vẫn là không nhịn nổi , Ryoma xoay người nhìn chằm chằm hai vị tiền bối cười nhạo mình dữ dội. Cậu nổi giận gằn giọng khiến vô số chú chim đáng thương giật nảy cất cánh bay khỏi :
- Fuji-senpai ! Kikumaru-senpai !