Chiếc áo nỉ sắc trắng xám , hai loại màu kết hợp nhưng không làm mất đi sự sang trọng , Hyoutei chính tuyển vẻ ngoài tuấn lãng xách túi tennis rảo bước về phía bên này.
Tên tóc đỏ vừa mở miệng chính là Hyoutei đánh đôi tuyển thủ Mukahi Gakuto cùng vị đồng đội bên cạnh Oshitari Yuushi. Gakuto vừa dứt lời , ánh mắt của mọi người liền đổ dồn vào người đi đầu.
Bất luận xung quanh có bao nhiêu người xuất chúng , người đầu tiên cần phải nhìn nhất định là hắn.
Mái tóc bổ luống , những đường nét gần như hoàn hảo , ánh mắt kiêu ngạo và đầy mị hoặc với vẻ độc đoán của bậc đế vương cùng nốt ruồi bên mắt phải làm tăng thêm nét quyến rũ cho nhan sắc vốn đã đẹp mã.
Hắn ở Hyoutei được các thành viên vây quanh , bước đi chậm rãi cũng đủ mê hoặc ánh mắt mọi người có mặt ở đây. Hắn khiến người khác không thể coi thường , trời sinh mang đậm khí chất vương giả cao cao tại thượng.
- Ha , Gakuto đừng điên , nói bậy bạ gì đó , bổn đại gia làm sao có khả năng với loại nhóc con không hoa lệ này.
Nghe được lời chế giễu từ Gakuto , Atobe không khỏi cau mày , hừ lạnh một tiếng , vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
- Ha ha ha Yushi , cậu xem Atobe còn giả ngu. - Gakuto chỉ vào hắn ôm bụng cười lớn.
- Gakuto !!
Atobe định khiển trách tên đồng đội vô sỉ thì thấy Oshitari đặt ngón cái tại môi , hơi nghiêng đầu cười khẩy , ra hiệu cho hắn nhìn sang bên.
Theo đó , Atobe vừa vặn thấy Ryoma , điểm khác biệt với lần chạm trán trước là cậu mặc trên người bộ đồng phục Seigaku chính tuyển , đội chiếc mũ trắng , đôi đồng tử màu hổ phách nhìn thẳng hắn. Ryoma còn chớp chớp đôi mắt trong veo không chút vẩn đục làm hắn nhớ tới ngày xưa bà ngoại hắn từng nuôi một con mèo Ba Tư.
- Echizen Ryoma. - Mồm nhanh hơn não , hắn vậy mà lại gọi tên thằng nhóc kia.
- Vâng. - Nghe có người gọi tên mình , Ryoma theo bản năng lễ phép đáp lời.
Thanh âm lười biếng uể oải truyền vào tai hắn , vô thức khiến trái tim như bị mèo nhỏ cào cấu , ngứa ngáy đến khó chịu.
Kìm nén thứ cảm xúc nhất thời không thể giải thích , Atobe đi về phía Ryoma vài bước :
- Tiểu quỷ , nhóc hôm nay có thi đấu không ?
Ryoma gật gù nhưng cậu hơi bực bội khi phải ngẩng mặt nhìn hắn vì chiều cao có hạn của mình.
Rốt cuộc bọn họ ăn cái gì mà cao thế ?
- Hừ ! Đừng thua , sẽ rất khó coi.
- Yên tâm , tôi sẽ không thua , còn anh ... - Ryoma cong môi nhớ đến Hyoutei thua thảm hại trước Fudomine ở vòng loại khu vực.
- Sau này thua cũng đừng khóc.
Ryoma có nghe qua trận đấu đó , bởi vì đánh giá thấp đối thủ , Hyoutei đã phải nhận lấy hậu quả. Kết cục Fudomine giành được 3 trận toàn thắng.
- Tiểu quỷ thật không hoa lệ , bổn đại gia sao có thể thua. - Atobe tỏ vẻ không quan tâm.
- Anh chắc chứ ? - Ryoma thờ trả lời , vốn không có nhiều chuyện.
Cậu nghĩ cho dù Momoshiro tiền bối hiện tại hay những người như Atobe Keigo đều quá kiêu ngạo , bọn họ hẳn chưa nếm mùi thất bại khi xem thường đối thủ , cứ như vậy rút ra bài học cũng không tồi.
Atobe có chút sững sờ , hắn cảm thấy lời nói của cậu rõ ràng rất mờ ám , định hỏi rốt cuộc cậu có ý gì thì Gakuto chen vào :
- Ê nhóc năm nhất Seigaku !
Ryoma im lặng hướng hắn , đại não mơ hồ nhớ lại tên hắn , cái gã gì đánh đôi ?
- Anh nói này ... - Gakuto tiến tới gần cậu , lấy tay che miệng thì thầm , bất quá mọi người đều nghe rất rõ :
- Cùng Atobe hôn môi tư vị thế nào ? Ha ha ha ha ...
Ryoma đột ngột ngẩng đầu , cậu gần như đã quên đi mất ký ức này , phản xạ có điều kiện mà quay sang liếc Atobe.
Ngón tay vô thức vuốt ve đôi môi của mình , gò má lập tức ửng hồng , trước lúc mọi người chú ý , cậu đã nhanh nhẹn kéo vành mũ che giấu khuôn mặt đỏ ửng dưới chiếc mũ.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì. - Chất giọng bị bóp méo phát ra.
Vốn định bày bộ dạng không quan tâm , Atobe ngơ ngác hướng Ryoma , sắp buột miệng :
- Nói lời ngu xuẩn gì đấy ?
Lời ngu ngốc không nhanh không chậm tắc nghẹn trong cổ họng.
Lại xuất hiện cảm giác bị mèo cào , da mặt bỗng chốc nóng lên phảng phất có chút xấu hổ.
Nếu như bị người khác biết đến Atobe đại gia cao cao tại thượng thật sự đỏ mặt , e rằng mọi người đều sẽ rớt hết cả cằm.
- Đó chỉ là tai nạn , đừng nói nhăng nói cuội Gakuto. - Có lẽ hắn vẫn chưa phát hiện bản thân khi nói điều này đã đem theo ý hoảng loạn.
- Cái gì a ? Mặc dù là tai nạn nhưng hai người cũng đã HÔN rồi ! - Gakuto châm chọc.
Bàn tay đang kéo vành mũ thấp xuống hơn nữa chợt cứng đờ tựa hồ ngưng đọng giữa không trung.
- Mukahi Gakuto !! - Atobe nhíu mi quay đầu liếc hắn cảnh cáo :
- Còn không mau ngậm miệng.
Cảm nhận được sự tức giận của Atobe , Oshitari nhanh chóng thu lại tâm hồn thích xem náo nhiệt , vội vàng bảo vệ thằng bạn não tàn :
- Được rồi , trò đùa nên kết thúc ở đây. Như cậu nói , đều do tai nạn. Tại sao phải bận tâm đến lời Gakuto chứ ?
- Này Yushi ...
Gakuto vừa muốn phản bác thì bị Oshitari dùng một tay kéo cổ , thuận tiện bịt miệng hắn bằng tay kia.
Gan to bằng trời , hắn không thấy gương mặt đen thui của Atobe sao. Oshitari bất đắc dĩ nhìn hắn chảy hắc tuyến.
Atobe lạnh lùng hướng Oshitari nhắc nhở khiến Gakuto không nhịn nổi mà mồi hôi chảy dọc sống lưng.
Chậc chậc chậc , Atobe tên này xem ra cũng đủ tư bệnh a.
Nghĩ bụng , Oshitari trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười , không chút dao động.
Cái đám này thật không hoa lệ , Atobe vuốt vuốt mái tóc , chăm chú nhìn Ryoma :
- Ryo ...
- Ha ha Atobe , sớm vậy đã chuẩn bị thu dọn đồ về nhà sao ? Hyoutei thực sự rất yếu đi. - Im lặng lúc lâu , Fuji bất ngờ đi ra , vừa vặn chặn lại tầm mắt Atobe.
Hắn cười như gió xuân ấm áp nhưng lời nói phun ra hoàn toàn trái ngược , Atobe nhíu mày :
- Fuji Syusuke , vì sao cậu lại ở đây ?
- Tôi đã ở đây suốt , là trong mắt cậu chỉ có thể chứa một số người. - Fuji
Một số người từ miệng hắn phát ra được hắn che chắn khẽ thở phào.
Dù không muốn thừa nhận nhưng cậu không khỏi rung động vì nụ hôn bất ngờ với Atobe.
- Cậu vẫn thực chướng mắt. - Atobe cong môi giễu cợt.
- Cậu không khác gì đâu. - Fuji cười khó đoán.
- Đều không bằng cậu. - Atobe nâng khóe miệng.
- Ha ha , không so sáng được với Atobe cậu. - Hai người nhìn chằm chằm đối phương , trên mặt giữ nguyên nụ cười nhưng sớm đã mang theo vạn ngàn sóng gió , giương cung bạt kiếm , động một cái liền bùng nổ.
......
Ryoma lẳng lặng đứng sau Fuji liếc hai người bọn họ cười đến bừng bừng sát khí , mỗi người một câu đối chọi gay gắt.
- Madamadadane.
Lười chẳng muốn xem bọn họ tiếp tục " khen ngợi " nhau , lúc này Kikumaru và Oishi chiến thắng đánh đôi hai , kế tiếp đấu đơn ba đến lượt Ryoma thi đấu , cậu vẫy tay chào hai người , không chút do sự đi về phía sân :
- Các tiền bối cứ tiếp tục " liếc mắt đưa tình " , em đi so tài.
- Liếc mắt đưa tình ?!! - Fuji đột ngột mở mắt , đôi đồng tử băng lên hiện lên vài tia nguy hiểm.
- Đùa gì thế ? - Atobe lạnh nhạt đảo mắt quét qua Fuji , không giấu được vẻ chán ghét.
Mà Ryoma đối với những điều này không hề hay biết , cậu cầm vợt bằng tay phải , chậm rãi bước vào sân cùng vẻ mặt chưa tỉnh ngủ.
" Cái gì ? Seigaku đã hoàn toàn từ bỏ ? Họ thật sự đã để năm nhất vào sân. "
" Seigaku ngày càng kém đi , ở giờ phút quan trọng liền giao cho loại học sinh tiểu học thấp bé. "
" Đúng vậy , xem ra đánh đơn ba Fudomine sẽ toàn thắng. "