Người Người Đều Yêu Fuji Syusuke

Chương 14



Atobe đem Ryoma đến một cửa hàng tọa lạc ở cuối con phố sầm uất, bên ngoài không có gì nổi bật, trang trí vô cùng lỗi thời. Người xếp hàng thì lít nha lít nhít, ít nhất cũng phải 20 người một hàng.

Ryoma chăm chú nhìn Atobe, trong ánh mắt hiện ra ý tứ ghét bỏ rõ ràng. Mời cậu ăn cơm lại còn muốn cậu phải chờ đợi ?

Hắn hơi cong môi , không nhanh không chậm đi về phía trước, cẩn thận mở rèm treo, khí thế bước vào.

Bên trong so với cậu tưởng tượng vẫn là tinh tế hơn, phong cách rất Nhật Bản nhưng pha trộn vài yếu tố lãng mạn phương Tây.

- Thiếu gia Atobe, mọi thứ ngài yêu cầu đã chuẩn bị xong. - Người phụ nữ mặc kimono vội vã chạy đến, đưa tay hướng dẫn hai người họ.

Ryoma ngạc nhiên liếc Atobe, song song với hắn đi theo phía sau người phục vụ.

- Mời ngồi. - Người phụ nữ mỉm cười ra hiệu mời hai người ngồi xuống.

Không gian bên trong không lớn lắm, đủ để 4 người ngồi, chiếc bàn thấp, sàn trải mấy cái đệm, nhìn những cánh hoa anh đào bay vào, cậu không khỏi ngạc nhiên.

Vị trí này không có gì đặc biệt, trên tường có cửa sổ, vừa vặn hướng thẳng ra sân sau, trong vườn thực sự có một cây anh đào đang nở hoa. Đầu hè gió mát, hoa anh đào bay tán loạn. Cảnh sắc vô cùng lãng mạn.

Atobe không trực tiếp xem thực đơn mà chuyển cho Ryoma, nguyên bản cậu có chút chần chừ nhưng thấy trên thực đơn có cá nướng, cậu nhún vai bỏ qua sự ngượng nghịu, gọi một loạt món ăn yêu thích của mình liền tù tì, cuối cùng đưa thực đơn lại trả Atobe.

Hắn tùy ý chọn mấy món rồi đem thực đơn cho người phục vụ.

- Tiệm hoa anh đào. - Đũa và đĩa trên bàn đều khắc tên cửa hàng bằng nét chữ nhỏ tinh tế, Ryoma trầm mặc nhướm mày quan sát đối phương.

- Anh đã đến đây rất nhiều lần sao ?

Nhìn cách cô gái kia tiếp đãi hắn, rõ ràng là quen.

Với tính cách hắn, thích nhà hàng tây sang trọng đắt tiền, khó có thể tưởng tượng rằng hắn sẽ đến một nơi như này.

Atobe vuốt tóc, cầm chén trà tinh xảo nhấp môi :

- Thỉnh thoảng mới tới.

Vẫn là luôn đến đây một mình.

Vị trí này, cửa hàng này luôn làm cho Atobe có cảm giác thời gian như ngưng đọng, ngồi ở đây uống một tách trà, ăn vài ba món ăn nhỏ, bất kể là phiền toái gì đều sẽ biến mất.

Ryoma không hỏi gì cả.

Có lẽ chính Atobe cũng không biết, cảm giác cô đơn và nông cạn mà hắn thể hiện khi nói chuyện, đã khiến cậu nhớ tới cuộc gặp gỡ giữa cả hai ở câu lạc bộ trước ngày tái sinh.

Atobe làm Ryoma liên tưởng đến hoa thủy tiên, không phải nghĩa là xấu, ngôn ngữ của loài hoa mà cậu đã vô tình đọc được ở thư viện --- mèo khen mèo dài đuôi.

Hắn kì thực là một người như thế, sẽ luôn được mọi người chú ý, sẽ không bao giờ thấy cô đơn, thực chất hắn là người cô độc và lẻ loi hơn tất cả.

À, mặc dù Atobe còn có ý nghĩa khác, tự yêu bản thân... Bất quá hắn chính là hắn thì ổn rồi.

Ryoma âm thầm cong môi, nụ cười không nhanh không chậm thu lại.

Bầu không khí có chút căng thẳng, không ai nói gì, Atobe thưởng thức nhấp ngụm trà, Ryoma nhìn xuống bức tượng điêu khắc con gấu ngậm cá trên bàn, im lặng.

- Xin lỗi, đồ ăn tới rồi đây.

Ngay lúc Ryoma đang chìm đắm trong thế giới riêng, sự xuất hiện của người phục vụ đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.

Từng loại món ăn lần lượt được bưng lên, che lấp chiếc bàn gần như không có khoảng trống, hầu hết đều do Ryoma gọi.

Rơi vào trường hợp này, Ryoma không câu nệ giống một vị khách, cậu không khách khí liền bắt đầu ăn uống.

Atobe cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, chỉ liếc cậu một cái, mang theo ý cười cợt.

Ban đầu, Ryoma có chút để ý tới cách ăn uống, càng cố gắng cư xử hết sức quỷ củ. Bất quá, sau khi nếm cao lương mĩ vị, cậu không còn quan tâm tới cái nhìn của Atobe nữa.

Khoảng thời gian ấy, người phục vụ đến mang đồ uống được hơn mấy lần kinh ngạc vì bộ dáng ăn uống "bất cần đời", sau đó nhìn Atobe phía đối diện thể hiện phong thái hoàng gia quý tộc, thật sự là loại hưởng thụ thị giác ~

- A ... ăn nhiều quá. - Nhìn đống đĩa trống rỗng bên tay phải, Ryoma giảm tốc độ ăn.

Atobe nhíu mày :

- Nhóc không biết xấu hổ ?

Ryoma khẽ đưa mắt nhìn hắn :

- Hoàn toàn không.

Thái độ hắn vẫn rất bình thản, bộ dạng tôi sẽ trả tiền cho tất cả những gì em ăn.

Ryoma gắp miếng cá nướng bỏ vào đĩa hắn :

- Có muốn nếm thử hay không ?

Nếu quản gia cùng người hầu nhà hắn biết, nhất định sẽ lộ ra vẻ khó tin, dù sao vị thiếu gia của họ sẽ không động vào bất kì món ăn nào bị người khác chạm qua, nhưng lúc này hắn rất tự nhiên gắp miếng cá nướng đó lên ăn.

- Mùi vị khá ngon. - Atobe không hiểu ý tứ trong hành động cử chỉ hắn.

- Bởi lẽ vì anh chưa chạm vào những đồ ăn này bao giờ, nên tôi không biết anh có thích không. - Ryoma đảo mắt.

Atobe kinh ngạc liếc cậu :

- Tiểu quỷ, không ngờ nhóc lại quan tâm bổn đại gia tới vậy.

Ngập ngừng vài giây, hắn nói tiếp :

- Không phải đại gia ta không thích mà do bổn gia không thực sự muốn ăn.

Ryoma gật đầu biểu thị hiểu ý.

Dù sao thì cậu khá vui khi được ăn no nê, nhưng lúc trả tiền, nhìn số tiền lớn trước mắt, khóe miệng cậu co giật không ngừng.

Cậu ... cậu ăn nhiều thế sao ?

Atobe lộ vẻ mặt không nhịn nổi cong môi cười, giọng điệu trêu chọc :

- Yên tâm đi, nuôi tên nhóc bụng to giống cậu, chút năng lực nhỏ nhoi ấy, bổn đại gia phải có.

Ryoma kéo vành mũ xuống che đậy.

Cậu chắn chắn sẽ không thừa nhận bản thân vừa rồi có chút xấu hổ.

Cuối ngày Atobe đưa cậu về nhà, lúc đầu hắn định trực tiếp về thẳng nhưng bị cậu gọi lại.

- Anh không muốn đấu với tôi à ? - Ryoma hỏi.

Hắn ngạc nhiên quan sát cậu hồi lâu mới mỉm cười.

Rốt cuộc ai nói tiểu quỷ này hoàn toàn không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, không rõ phong tình ?

Người đang hắt hơi ở nhà - Oshitari Yuushi chà sát cánh tay tự hỏi : Lẽ nào hắn bị cảm ?

Atobe vẫn giữ khuôn mặt kiêu ngạo đó, nhếch môi khiêu khích :

- Bổn đại gia sợ nhóc thua quá khó coi thôi.

- Madamadadane. - Ryoma không thèm để ý lời hắn.

Đưa Atobe ra sân tennis sau nhà, ông già không hiểu sao hôm nay đi vắng. Mẹ và chị Nanako vẫn chưa về nên Ryoma rất vui vẻ trực tiếp đưa vợt cho hắn. Định cùng hắn đánh một trận thì Karupin bất ngờ nhảy vồ vào mặt hắn.

- Meo meo ~

Trên mặt đột nhiên có thứ gì đó ôm lấy, hắn dứt khoát lôi nó ra, một con mèo Himalaya mắt xanh, hắn không khỏi nhíu mày :

- Nó là mèo của nhóc ?

Thật tốt vì Karupin không làm xước mặt Atobe, Ryoma nhẹ nhõm :

- Ừ, tên Karupin.

- Hừ ... - Atobe nắm cổ Karupin len lén liếc người nọ, nhưng người nọ cũng chỉ ngoan ngoãn đứng im, thi thoảng chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Atobe, ngoan ngoãn đến quá đáng.

Karupin rất sợ người lạ, lần đầu tiên cậu thấy nó chủ động tiếp cận, vì vậy cậu đã vô cùng ngạc nhiên.

- Bổn gia thừa nhận con mèo này tuyệt đẹp. - Atobe im lặng hồi lâu mới cất tiếng.

Ryoma đảo mắt, liền thấy Karupin không ngừng cúi đầu dựa tới lòng bàn tay hắn, miệng kêu meo meo, rõ ràng không biết xấu hổ mà bán manh.

...

Ryoma sốc rồi.

Đại gia Atobe rất vui bởi hành động này đã nói rằng lần sau khi đến, hắn nhất định sẽ chuẩn bị xe đồ ăn của mèo hoàng gia cho Karupin.

Đáp lại, bạn nhỏ Ryoma thằng thừng nhắc nhở :

- Karupin thích ăn cá nướng.

Tất nhiên, đây là chuyện tương lai.

Ở góc khuất, Echizen Nanjiro đang cắn chiếc khăn tay, lau những giọt nước mắt vô hình, ông liên tục lẩm bẩm:

Liệu con trai tôi có bị bắt cóc không ?

Có phải hay không tôi sắp mất thằng bé ?

Ngay cả Karupin cũng bị mua chuộc rồi đúng không ? Chết tiệt ...

——Trích từ sự sầu não của Echizen Nanjiro

Nói chung, bữa ăn này là sự khởi đầu cho mối quan hệ tốt đẹp hơn giữa Atobe và Ryoma ...