Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 113



"Hôm nay nhìn thấy cô tay không giã thuốc, hoa dại trong núi nở thật đúng lúc."

"Mạo muội quấy rầy, bởi vì khó kiềm chế tâm ý."

"Hôm nay biết được tên em, nghĩ đến sơn cốc xinh đẹp, nơi mà khi còn bé tôi may mắn được sinh ra và lớn lên, cũng thường nhớ lại, là chốn mộng mơ nhớ mãi không quên. Muốn tìm kiếm một cái nhà sàn hoang phế ở thôn Ngũ Cô, mở một phòng khám nhỏ, không biết em có suy nghĩ gì."

"Không biết vì sao đã chọc em giận, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm được đáp án, nếu là vì tôi quá mạo muội, ngày sau nhất định sẽ tiết chế nhiều hơn, em chớ giận có hại cho sức khỏe, ngày đó nhìn thấy em đang đọc sách, chỗ tôi vừa vặn có quyển tiếp theo, coi như là đền bù, hy vọng về sau còn có thể gặp được em."

"Tôi biết rồi, tôi đưa anh đi khỏi nơi này."

"Xin lỗi."

  ...

Những bức thư tình này đều không dài, thậm chí chỉ có một câu, nhưng lượng tin tức quá lớn.

"Đây là thứ gì!" Kiều Hữu Lâm ở lầu ba hô to.

Hạ Bạch đóng cửa nhỏ lại, lập tức cầm thư tình đi lên xem, chỉ nhìn thoáng qua, cậu liền nói: "Là công cụ nuôi tằm, giá đỡ tằm và chum trữ lá dâu các loại."

"Những thứ bên trong là..." Kiều Hữu Lâm chỉ vào đồ vật trên tấm tre đan hỏi.

Hạ Bạch: "Đó là kén tằm."

"Không phải cổ trùng à, tôi còn tưởng phát hiện cổ trùng." Kiều Hữu Lâm có chút thất vọng nói, tiếp theo anh ta lập tức phản ứng lại: "Không đúng, cũng có thể là cổ trùng? Không phải có một loại cổ tên là Kim Tằm cổ sao?"

"Đúng! Là có, Kim Tằm cổ còn rất nổi tiếng."Phù Vũ Tình nghe được liền đi lên nói.

"Kim Tằm cổ cũng có năng lực chuyển dời tài phú." Kiều Hữu Lâm nói: "Hơn nữa nó có một đặc điểm, hại người càng nhiều, uy lực càng lớn, rất phù hợp với tình huống thôn Ngũ Cô có nhiều người bị hại như vậy, cùng với sự kiêng kỵ và thống hận của thôn dân đối với Tiết Lệ Cốc!"

Kiều Hữu Lâm càng nghĩ càng cảm thấy đúng, "Có Mèo Quỷ cổ, có Kim Tằm cổ, hai loại cổ đáng sợ và lợi hại nhất này, cô ta đều không cần cổ khác, có thể ung dung, bình thản mà tàn hại thôn dân! Chúng ta đã tìm được chứng cứ!"

Đào Bảo Bảo nói: "Chẳng phải chúng ta đã xác định Tiết Lệ Cốc là thảo quỷ bà độc ác rồi sao? Qua lời nói chân thật từ trong lòng của từng thôn dân, những thôn dân này không có một ai nói dối."

Kiều Hữu Lâm kích động như bị dội một gáo nước lạnh, có chút không vui nói: "Chúng ta vượt ải trò chơi, không thể chỉ là suy đoán, cho dù đoán đúng, cũng cần chứng cứ chống đỡ, suy nghĩ tuy rằng là thật, nhưng không thể tính là chứng cứ, còn phải là những chứng cứ mang tính vật chất như thế này."

"Kiều Hữu Lâm nói rất đúng." Phù Vũ Tình nói: "Chúng ta cần những chứng cứ này."

"Tôi không hiểu." Trên khuôn mặt ngơ ngơ của Hạ Bạch lộ vẻ mờ mịt, cậu ngây thơ hỏi: "Những thứ này được coi là chứng cứ vật chất sao? Một cô gái nuôi mèo nuôi tằm chính là thảo quỷ bà độc ác hại người sao?"

"Có ý gì? Không phải đã có mèo quỷ rồi sao?" Kiều Hữu Lâm gắt gao bảo vệ chứng cứ anh ta phát hiện, "Lúc ấy là Hạ Bạch cậu nói con mèo đó là mèo quỷ."

Hạ Bạch: "Đầu tiên, chúng ta không thể khẳng định con mèo quỷ kia chính là con mèo mà Tiết Lệ Cốc nuôi. Tiếp theo, cho dù con mèo kia là mèo do Tiết Lệ Cốc nuôi, xác thực là Mèo Quỷ cổ, cũng không thể dùng hiện tại để chứng thực trước kia, nói Tiết Lệ Cốc trước kia nuôi mèo chính là đang nuôi Mèo Quỷ cổ, hiện tại anh là người chơi, trước kia anh là ai?"

Kiều Hữu Lâm im lặng vài giây, liếc Hạ Bạch một cái, "Cậu còn nói Tô Mậu, cậu cũng là một tên cứng đầu."

Hạ Bạch: "..."

Phù Vũ Tình lại đồng ý với cách nói của Kiều Hữu Lâm, "Hạ Bạch, cậu thật sự là cứng đầu, cắt xén lời nói của người khác, cậu nói như vậy tuy có lý, nhưng chúng ta phải nhìn nhận một cách bao quát, bây giờ chúng ta đã xác định Tiết Lệ Cốc là thảo quỷ bà độc ác, lại tìm được những chứng cứ này thì có vấn đề gì?"

Hạ Bạch nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai nói cô ấy là thảo quỷ bà độc ác chứ."

"..."

Lần này ngay cả Tỉnh Duyên cũng không thể không lên tiếng, "Hạ Bạch, tôi sẽ không lừa mọi người, tiếng lòng của thôn dân nhất định là thật, bọn họ không có khả năng ngay cả tiếng lòng cũng giả dối."

Lận Tường cười ha hả, "Hạ Bạch là người nghiêm túc cẩn thận mà, chuyện liên quan đến sống chết, cẩn thận chút cũng tốt."

Hạ Bạch mím môi, nhìn về phía Lăng Trường Dạ vừa lên không lâu. Nhìn cậu có vẻ còn hơi ngơ ngơ, nhưng nếu nhìn kỹ khóe miệng cậu đang mím chặt, cùng đôi mắt trông mong nhìn qua, có thể nhìn ra một chút ấm ức không dễ phát hiện.

Lăng Trường Dạ bỗng nhiên cúi đầu, không biết đang làm gì, một hai giây sau ngẩng đầu lên, mang theo nụ cười thân thiện như mọi khi của anh, hỏi Tỉnh Duyên: "Cậu có thể khẳng định tiếng lòng của thôn dân đều là thật?"

Nếu như ngay cả thiết lập trò chơi, kỹ năng của mình cũng không tin, vậy thì anh ta cũng không cần vào trò chơi nữa.

Tỉnh Duyên bị hỏi như vậy, có chút không vui. Sau khi vào trò chơi, anh ta thật sự chưa từng lừa dối bọn họ dù chỉ một lần, cũng không hề có một chút suy tính riêng tư nào, anh ta thật sự chỉ muốn phá rò chơi để lấy tích phân, bất kể là phần thưởng đạo cụ của Cục quản lý trò chơi, hay là của trò chơi, anh ta đều chưa từng nghĩ tới.

Ngay từ đầu anh ta quả thật là ôm tâm lý muốn được dựa dẫm vào một người nào đó mới tìm đến nhóm Hạ Bạch, nhưng mà sau khi tiếp xúc, mặc dù là thời gian rất ngắn, anh ta cũng thật lòng thật dạ mà có chút thích bọn họ.

Chẳng lẽ anh ta trời sinh thích một mình chơi trò chơi, không muốn gia nhập bất kỳ hội nhóm và đội ngũ nào sao?

Không phải, anh ta cũng muốn có bạn bè có thể cùng nhau vào trò chơi, nhưng những người chơi từng đi cùng anh ta, sau khi biết kỹ năng của anh ta thì đều bắt đầu phòng bị xa lánh anh ta, anh ta có thể hiểu, không có ai muốn để cho người khác nghe tiếng lòng của mình, kỹ năng này của anh ta ngay cả người thân thiết nhất cũng không thể nói, chỉ có thể một mình tiến lên.

Bọn Hạ Bạch là ngoại lệ, sau khi biết kỹ năng của anh ta, không cố ý nói gì, không phòng bị, vẫn bình thường như mọi khi, giống như anh ta chỉ là một người chơi bình thường. Đối với anh ta mà nói, "bình thường" và "mọi khi" thật sự rất đáng quý.

Anh ta nhìn thấy ở họ một sự tùy ý, phóng khoáng.

Cũng là bởi vì thật lòng đối đãi, rất thích, cho nên khi phát giác được sự không tin tưởng, mới có thể không vui, có cảm giác bị tổn thương.

Anh ta vô cùng khẳng định, khẳng định rất chắc chắn mà nói: "Phải, tôi dám khẳng định tiếng lòng của thôn dân đều là thật."

Lăng Trường Dạ hỏi tiếp: "Tiếng lòng của thôn dân đều là thật, thì có ý nghĩa gì?"

Tỉnh Duyên không biết ý anh là gì, mở miệng liền nói: "Có nghĩa là bọn họ không nói dối."

Lăng Trường Dạ cười nhìn anh ta vài giây, không biết vì sao Tỉnh Duyên bị anh nhìn có chút chột dạ, rõ ràng anh vẫn đang cười, thậm chí ánh mắt nhìn anh ta cũng không tính là chăm chú.

Anh hỏi: "Sau đó thì sao? Có ý nghĩa là gì? Có thể nói rõ điều gì?"

"Nói rõ điều gì?" Tỉnh Duyên vô thức lặp lại theo anh một lần, lập tức tìm về mạch chính, "Có nghĩa là Tiết Lệ Cốc chính là thảo quỷ bà độc ác hại người!"

"Tỉnh Duyên, cậu quá ỷ lại vào kỹ năng của mình rồi." Lăng Trường Dạ nói: "Cậu ngay cả logic cũng sai rồi, lời trong lòng là phản ứng chân thật trong nội tâm, có thể chứng minh một người không nói dối, nhưng không nói dối có nghĩa là họ đang nói sự thật sao?"

Người bị lừa nhiều, đều biết lời nói ra không thể tin, còn có một câu nói là "biết người biết mặt không biết lòng", cho nên rất nhiều người đều theo bản năng cảm thấy, lời nói ra không đáng tin, lời trong lòng mới đáng tin.

Nếu như có thể nghe tiếng lòng một người thì sẽ vô cùng bằng lòng tin tưởng người đó.

Nhưng tiếng lòng có thật sự đáng tin không?

Tỉnh Duyên sững sờ, hai mắt từ từ mở to, cả người giống như thể vừa bị chấn động mạnh.

Lăng Trường Dạ đưa ra một ví dụ đơn giản thường thấy, "Một người mẹ phát ra từ tận đáy lòng, cảm thấy con trai mình là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời, vậy thì con trai của bà ấy có thật sự là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời không?"

"Ví dụ này của cậu không thích hợp, người mẹ cho rằng con trai mình đáng yêu là do cảm nhận chủ quan." Tiết Lệ Cốc nói.

Lăng Trường Dạ chậm rãi hỏi: "Các thôn dân cho rằng Tiết Lệ Cốc là thảo quỷ bà độc ác thì không phải là cảm nhận chủ quan sao?"

"Làm sao có thể là chủ quan?" Phù Vũ Tình nói: "Lúc đầu khi nghe Lý Quế nói như vậy, tôi cũng không dám chắc chắn, nhưng Lưu Phúc và vợ anh ta cũng nghĩ như vậy, rất nhiều thôn dân vây quanh chúng ta đều nghĩ như vậy, đương nhiên là thật rồi."

Lăng Trường Dạ: "Cái gọi là ba người thành hổ, rất nhiều người cùng cho rằng một chuyện gì đó là thật thì chưa chắc chuyện đó đã là thật."

Phù Vũ Tình nói: "Tiếng lòng của bị họ có sự thật khách quan làm cơ sở!"

Lăng Trường Dạ: "Sự thật khách quan là?"

Phù Vũ Tình nói: "Không phải có người nói Tiết Lệ Cốc đã gieo cổ trùng lên người con trai ông ta khiến con trai ông ta chết sao?"

Lăng Trường Dạ: "Có lẽ ông ta đã hiểu lầm, đây không phải là sự thật khách quan."

"..." Phù Vũ Tình nói: "Sao anh không nói là ông ta bị ảo giác? Anh cũng cứng đầu y như cậu ta vậy!"

"..."

Hai người bị gán cho cái mác "cứng đầu" đều im lặng không nói.

Phù Vũ Tình tiếp tục trách bọn họ, "Căn bệnh quái lạ kia đang ở ngay trước mắt chúng ta, những thôn dân bị Tiết Lệ Cốc hại thê thảm cũng đang ở trước mắt chúng ta, các anh còn cứng đầu cái gì nữa? Nếu như những chuyện bọn họ bị hại đều là giả, vậy thì tại sao những thôn dân này lại phẫn nộ và uất ức như vậy?"

Hạ Bạch ngây người ra, Lăng Trường Dạ cười cười không nói gì.

Tỉnh Duyên ôm đầu chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt đầu ngẫm nghĩ lại về cuộc đời, ngẫm nghĩ lại về kỹ năng của mình.

Anh ta cảm thấy Lăng Trường Dạ nói rất đúng, nhưng đối với anh ta mà nói, đây lại là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Quả thật từ trước đến nay anh ta vẫn luôn dựa dẫm vào kỹ năng của mình, anh ta quá tự tin, muốn tìm kiếm chân tướng thì không chịu động não suy nghĩ, mà hoàn toàn dựa vào việc nhìn thấu suy nghĩ của những nhân vật trong trò chơi.

Điều này trong trò chơi này càng đáng sợ hơn, nói cách khác, có thể chính là do sự ỷ lại của anh ta đã đưa mọi người đi nhầm hướng, dẫn đến một kết cục bi thảm.

Không, có lẽ vẫn còn kịp, Lăng Trường Dạ thường xuyên phối hợp với anh ta sử dụng kỹ năng, nhưng anh thật sự chưa từng khẳng định tiếng lòng của thôn dân chính là sự thật, cho nên có lẽ anh vẫn chưa tin, nói như vậy vẫn còn cách nào khác sao?

Lận Tường cũng ngồi xổm xuống theo, cúi đầu xuống. Cậu ta cũng ý thức được Lăng Trường Dạ nói rất đúng, tiếng lòng của thôn dân không nhất định là sự thật, nhưng mà nhiều người như vậy, nếu như những tiếng lòng của bọn họ đều không phải sự thật, vậy thì... cậu ta đột nhiên cảm thấy thôn Ngũ Cô nhỏ bé này thật sự rất đáng sợ.

Dần dần, những người khác cũng im lặng.

"Mọi người sẽ không thật sự cho rằng..." Kiều Hữu Lâm nói: "Sao có thể, nhiều thôn dân như vậy..."

Đào Bảo Bảo đau khổ nói: "Nói cách khác, chúng ta đến bây giờ vẫn chưa xác định được vấn đề cốt lõi đầu tiên là gì sao?"

Phù Vũ Tình cũng bực bội nói: "Rốt cuộc là thế nào? Cái trò chơi chết tiệt này!"

Lăng Trường Dạ nói: "Thử lần cuối cùng, mọi người tự mình phán đoán."

Lận Tường lập tức đứng lên, hỏi: "Thử như thế nào?"

Lăng Trường Dạ nói: "Để cho thôn dân tự mình nói, nói tỉ mỉ một chút, bọn họ cảm thấy bản thân bị hại như thế nào, nguyên nhân và kết quả ra sao."

Lận Tường: "Sao bọn họ có thể nói được?"

"Đối mặt với căn bệnh lạ này, sao bọn họ lại không nói? Không phải đám Lưu Phúc đã mở miệng rồi sao?" Lăng Trường Dạ nói.

"Nhưng mà, bọn họ không nói ra..." Lận Tường nói được một nửa thì đột nhiên hiểu ý của Lăng Trường Dạ.

Lần trước bọn Lưu Phúc quả thật muốn nói với bọn họ, nhưng bởi vì bọn họ muốn Lưu Phúc nói ra chuyện người khác vu oan Tiết Lệ Cốc, nhưng bọn họ không làm vậy, cho nên bọn họ mới tức giận như thế. Hiện tại bọn họ tiếp tục dùng cách phá giải lời nguyền, để cho thôn dân nói ra chuyện bọn họ bị Tiết Lệ Cốc hãm hại, bọn họ hẳn là có thể nói ra, chẳng qua hiện tại các thôn dân đều đang có ý thù địch với bọn họ, cần phải có chút kỹ xảo.

Hạ Bạch mở điện thoại di động ra xem, nói: "Để tôi thử xem, Lận Tường, cậu phối hợp với tôi."

Lận Tường lập tức nói: "Hạ Bạch, cậu cứ nói đi!"

Hạ Bạch: "Vẫn là cách phá giải lời nguyền kia, chỉ cần bọn họ tin tưởng, dưới sự tra tấn của căn bệnh lạ này, bọn họ sẽ nói thôi."

Lận Tường: "Vấn đề hiện tại là, làm sao để bọn họ tin tưởng chúng ta có thể phá giải lời nguyền?"

Hạ Bạch: "Tôi không bỏ lại hai người trong nhà sàn kia, đã dán bùa khiển thi lên người bọn họ, hiện tại bọn họ cũng đang ở gần đây."

"..."