"Nói như vậy, câu xin lỗi trong thư tình này, rất có thể là bởi vì bác sĩ Hà không có cách nào mang cô ấy đi nên mới nói?" Lận Tường nói.
"Còn nữa, bác sĩ Hà chọc giận Tiết Lệ Cốc, là bởi vì anh ta muốn mở phòng khám ở thôn Ngũ Cô!" Tỉnh Diên nói: "Tiết Lệ Cốc vẫn luôn muốn rời khỏi thôn Ngũ Cô, nhưng chị ấy không thể rời khỏi, bác sĩ Hà lại muốn ở lại đây mở phòng khám, Tiết Lệ Cốc có thể không giận sao?"
"Bác sĩ Hà còn không biết vì sao Tiết Lệ Cốc tức giận, cứ tưởng là do mình mạo phạm." Tỉnh Diên tìm ra bức thư tình kia, "Sau đó bác sĩ Hà biết được, cho nên mới có câu này [Tôi biết rồi, tôi sẽ dẫn em đi]."
Đây là phỏng đoán mà hiện tại mọi người đều khá đồng ý.
Vừa rồi nhận định bác sĩ Hà là tra nam, Phù Vũ Tình nói: "Điều này có thể chứng minh bác sĩ Hà không phải tên tồi sao? Nếu bác sĩ Hà không phải tên tồi, là một bác sĩ có năng lực, vậy lại xuất hiện một vấn đề mới, cổ trùng trên người bác Lưu mà anh ta nói, rốt cuộc là ai hạ?"
Lận Tường vẫn kiên trì: "Tôi cảm giác bác sĩ Hà không phải tên tồi."
"Sao cậu lại khẳng định bác sĩ Hà không phải là tra nam như vậy?" Phù Vũ Tình thực sự tò mò: "Là bởi vì sự đồng cảm giữa những người đàn ông, là bởi vì kỹ năng thanh lọc nhạy cảm của cậu, hay là bởi vì trải nghiệm của cậu?"
"Coi như là do trải nghiệm đi." Lận Tường nói: "Tôi từng vào một trò chơi, những bác sĩ nói muốn đi nông thôn mở phòng khám đều là những bác sĩ rất tốt, rất tốt, những người đi nông thôn chi viện, đi đến những nơi nguy hiểm chi viện đều là bác sĩ tốt, đều có một trái tim vĩ đại, bác sĩ tồi sẽ không đi đâu."
Hạ Bạch liếc nhìn cậu ta một cái, không nói gì.
Kiều Hữu Lâm nói: "Đây không phải trọng điểm chứ? Hiện giờ chúng ta nên tìm hiểu rõ ràng về Tiết Lệ Cốc, vì sao chị ấy không thể rời khỏi thôn Ngũ Cô, chị ấy đã trải qua những gì."
Đào Bảo Bảo hỏi: "Tìm hiểu như thế nào?"
Tỉnh Diên hất cằm ra phía ngoài: "Bên ngoài không phải còn có những thôn dân đang xếp hàng chờ lấy bùa sao? Bọn họ hiện tại đang rất tin tưởng chúng ta, lại muốn bùa, chúng ta lấy cớ vẽ bùa để hỏi, bọn họ nhất định sẽ nói, dù sao thì những thôn dân đã lấy bùa kia cũng đều nói hết rồi."
Phù Vũ Tình gật đầu: "Để tôi đi hỏi."
Cô ta đẩy cửa sổ ra, năm thôn dân đang ngồi dưới đất bên ngoài lập tức đứng lên: "Bác sĩ, bùa vẽ xong chưa ạ?"
"Vẫn chưa, còn thiếu một chút." Phù Vũ Tình nói: "Để đảm bảo bùa cho mọi người cũng có tác dụng như của bọn họ, tôi cần phải tìm hiểu thêm một chút về tình hình của Tiết Lệ Cốc, mọi người chưa nói về việc cô ta đã làm hại mọi người như bọn họ, vậy thì hãy nói một chút về bát tự của cô ta đi."
Bọn họ muốn xem bói cũng cần phải có ngày giờ sinh, có những thứ này thì mới chuẩn, nhưng mà bọn họ lại không biết.
Một thôn dân nói: "Bác sĩ, chúng tôi không biết ạ."
Phù Vũ Tình: "Mọi người không biết thì có thể hỏi người nhà của cô ta."
"Haizz, bác Lưu đã mất rồi, thôn trưởng cũng chưa chắc đã biết." Một thôn dân khác khó xử nói.
Phù Vũ Tình nắm bắt được trọng điểm: "Bác Lưu và thôn trưởng là người nhà của Tiết Lệ Cốc? Vậy thì khi tôi vẽ bùa phải chú ý một chút."
Đã ba tiếng trôi qua, đến đoạn then chốt này, Tỉnh Diên lập tức nghe tiếng lòng của năm thôn dân.
"Đương nhiên!"
"Tiết Lệ Cốc là con gái của bác Lưu!"
"Tiết Lệ Cốc là đứa bé gái mà bác Lưu đã nhặt về!"
Tỉnh Diên ngẩn người.
Năm thôn dân này cũng không lừa bọn họ. Trong đó có một người nói: "Tiết Lệ Cốc là do bác Lưu nhận nuôi, lúc bác Lưu nhận nuôi cô ta thì cô ta cũng phải sáu bảy tuổi rồi, cho dù là ông ấy thì chắc cũng không biết ngày giờ sinh chính xác của Tiết Lệ Cốc."
"Haizz, đúng là đồ vô lương tâm, lúc nhỏ cô ta ốm yếu lắm, người toàn bệnh tật, có thể là bởi vì những căn bệnh này nên mới bị người nhà vứt bỏ. Bác Lưu cẩn thận nuôi nấng cô ta trưởng thành, còn cho cô ta đi học đọc chữ, không ngờ cô ta lại đi hại chết bác Lưu, còn hại nhiều người trong thôn chúng tôi như vậy, rốt cuộc chúng tôi đã làm gì có lỗi với cô ta chứ?"
Phù Vũ Tình ngắt lời oán trách của anh ta, hỏi: "Vậy còn tuổi? Chắc là biết tuổi chứ?"
Một thôn dân khác nói: "Chắc là hai mươi sáu hoặc hai mươi bảy tuổi."
Vậy ra, Tiết Lệ Cốc thật ra là em gái của thôn trưởng.
Phù Vũ Tình lại hỏi: "Tôi thấy nhà của thôn trưởng rất lớn, tại sao cô ta không ở nhà thôn trưởng, mà lại muốn chuyển đến nơi này ở?"
"Bởi vì cô ta muốn lén người nhà thôn trưởng nuôi cổ chứ sao, từ lúc chuyển ra khỏi nhà thôn trưởng đến nay cũng được mười năm rồi, ngày nào cũng đóng cửa im ỉm, không biết là đang nuôi bao nhiêu thứ độc hại ở trong đó!"
"Được rồi, cảm ơn mọi người." Phù Vũ Tình nói: "Bây giờ tôi đi vẽ bùa đây, chắc là rất nhanh sẽ xong thôi."
Giữa những lời cảm kích của mọi người, Phù Vũ Tình đóng cửa sổ lại.
Tỉnh Diên nói: "Bọn họ không có nói dối, Tiết Lệ Cốc thật sự là em gái của thôn trưởng, con gái nuôi của bác Lưu."
"Ơ, điều này..." Lận Tường nói: "Thật sự rất khó mà nghĩ đến, nhìn cách mà những thôn dân kia đối xử với Tiết Lệ Cốc, ai mà có thể ngờ được chị ấy là con gái nuôi của bác Lưu, em gái của thôn trưởng cơ chứ."
"Có thể là do cô ta chỉ là con gái nuôi nên những thôn dân kia mới đối xử với cô ta như vậy, nếu như cô ta có cha mẹ ruột ở đây, liệu những thôn dân kia có còn dám đối xử với cô ta một cách không kiêng nể gì như vậy không?" Đào Bảo Bảo tức giận nói: "Chắc chắn là có sự đồng ý ngầm của thôn trưởng trong chuyện này, ông ta đúng là kẻ xấu xa mà!"
"Đúng vậy, xem ra nhà thôn trưởng đối với Tiết Lệ Cốc cũng không tốt cho lắm." Lận Tường nói.
"Chờ chút đã." Phù Vũ Tình nói: "Tiết Lệ Cốc xinh đẹp như vậy, bác Lưu nhận nuôi cô ta, có khi nào là để làm con dâu nuôi từ bé cho thôn trưởng hay không? Thôn dân nói cô ta chuyển ra ngoài được mười năm rồi, lúc đó cũng tầm mười sáu, mười bảy tuổi, ở trong thôn thì cũng đến tuổi kết hôn rồi."
Đào Bảo Bảo nói: "Hợp lý đấy chứ! Ở trong thôn rất nhiều người nuôi con dâu từ bé."
"Không đúng." Lăng Trường Dạ lên tiếng: "Nếu thôn dân nuôi con dâu từ bé, chắc chắn sẽ nuôi nấng rất kỹ lưỡng, thôn dân nói lúc nhỏ Tiết Lệ Cốc bệnh tật rất nhiều."
"A, đúng rồi!" Đào Bảo Bảo gật đầu, "Là như vậy. Chẳng lẽ bác Lưu thật sự có lòng tốt mà nhận nuôi Tiết Lệ Cốc? Dựa theo những gì tôi biết về trò chơi, nếu Tiết Lệ Cốc là một thảo quỷ bà hại người thì rất có khả năng, nhưng Tiết Lệ Cốc lại là người bị thôn dân bôi nhọ, bị sự ngu muội của thôn dân hại chết, vậy thì cô ta không nên là do bác Lưu tốt bụng nhận nuôi mới đúng."
"Bác Lưu là người tốt, tốt bụng nhận nuôi cô ta, nhưng thôn trưởng là người xấu, vì vậy bác Lưu mới để cô ta ra ngoài ở riêng, nói như vậy cũng rất hợp lý." Lận Tường vẫn một mực cho rằng thôn trưởng là người xấu: " Bác Lưu ngăn cản thôn trưởng làm chuyện xấu với Tiết Lệ Cốc, có bác Lưu ở đây thì thôn trưởng không thể làm gì được Tiết Lệ Cốc, vì vậy thôn trưởng mới ra tay với bác Lưu."
Tỉnh Diên kích động nói: "Nói đúng lắm!"
Lăng Trường Dạ nói: "Thời gian của chúng ta không còn nhiều, ở đây suy đoán còn không bằng đi tìm thêm chứng cứ thực tế."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Đào Bảo Bảo nói: "Chúng ta nhanh lên đi, nếu không thì lát nữa lại có thêm người mắc bệnh lạ đấy."
Hạ Bạch tích cực giơ tay: "Tôi có thể đi Ám Lâu tìm manh mối."
"Được." Lăng Trường Dạ nói: "Chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm tiếp tục ở đây tìm kiếm manh mối, đồng thời câu giờ với những thôn dân bên ngoài, yểm trợ cho nhóm còn lại, nhóm còn lại sẽ len lén đến Ám Lâu điều tra."
Phù Vũ Tình nói: "Vậy xem ra tôi phải ở lại đây rồi, dù sao tôi là người vẽ bùa. Tỉnh Diên cũng rất thích hợp ở lại đây để hỏi chuyện?"
Hạ Bạch: "Tôi biết điều khiển thi thể, tôi nhất định phải đi Ám Lâu."
Lăng Trường Dạ: "So với nơi này thì Ám Lâu có thể sẽ nguy hiểm hơn, hơn nữa cũng không thích hợp để nhiều người đi, rất dễ bị phát hiện, để tôi dẫn Nhị Oa đi cùng cậu."
Cứ quyết định như vậy.
Phù Vũ Tình lại mở cửa sổ hỏi thôn dân vài vấn đề, Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ dẫn theo Nhị Oa, nhân cơ hội nhảy ra ngoài từ cửa sổ phía sau, dựa vào bóng đêm lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Tối nay, thôn dân Thôn Ngũ Cô ngủ muộn hơn mọi ngày, cũng may là ở thôn Ngũ Cô có rất nhiều cây cối, bọn họ nấp dưới những tán cây rậm rạp, một đường thuận lợi đi đến bên ngoài Ám Lâu.
Ám Lâu là ngôi nhà sàn bốn tầng duy nhất trong thôn, bốn phía đều là cây cối bao quanh, ngăn cách với những ngôi nhà sàn của các thôn dân khác, một đầu của rừng cây được nối liền với nhà của thôn trưởng.
Lúc này, Ám Lâu đứng sừng sững giữa rừng cây, đúng như tên gọi của nó, cửa sổ các phòng đều đóng chặt, không hề có một tia sáng nào lọt ra ngoài.
Bọn họ phải cẩn thận một chút, nếu không sẽ bị người nhà thôn trưởng phát hiện.
Thôn trưởng nói Ám Lâu là nơi dùng để cất giữ tro cốt và thi thể, nhưng kỳ thực khí hậu ở thôn Ngũ Cô rất nóng, không thể để thi thể lâu ngày được, rất nhanh sẽ được hỏa táng hoặc chôn cất ở sườn núi phía sau, hai năm nay người trong thôn lại ít, vì vậy hiện tại số lượng thi thể và tro cốt ở đây rất ít, hầu hết đều là những bài vị được thờ phụng.
Nhưng có thể có thi thể của một người ở bên trong.
Tiết Lệ Cốc.
Các thôn dân sợ Tiết Lệ Cốc sẽ nguyền rủa nên không dám đốt nhà của cô, cũng có thể vì sợ cô nguyền rủa nên không dám động vào thi thể của cô nữa, chỉ có thể đặt trong Ám Lâu, nơi được cho là có tổ tiên phù hộ.
Bọn họ nấp sau bụi cỏ, Hạ Bạch nhìn Lăng Trường Dạ bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi anh có muốn đi vào hay không.
Lăng Trường Dạ lắc đầu.
Hạ Bạch lộ vẻ khó hiểu, không phải bọn họ muốn đến Ám Lâu tìm manh mối sao, tại sao lại không đi vào, chẳng lẽ là sợ thôn trưởng nghe thấy động tĩnh, đợi bọn họ ngủ rồi mới vào?
Lăng Trường Dạ mấp máy môi, im lặng nói gì đó với cậu. Hạ Bạch chỉ nhìn thấy môi anh mấp máy, nhưng lại không nghe được anh đang nói gì.
Cậu ngơ ngác lắc đầu.
Lăng Trường Dạ cụp mắt nhìn cậu vài giây, sau đó đưa tay nắm lấy ba ngón tay ở giữa bàn tay phải đang đặt trên đầu gối của cậu.
Hạ Bạch ngây người, ngơ ngác mặc cho anh nắm lấy tay mình.
Lăng Trường Dạ vừa dùng ngón cái ấn ba ngón tay của cậu vào lòng bàn tay mình, vừa dùng ngón trỏ của tay còn lại viết chữ lên đó.
Hơi ngứa.
Hạ Bạch ngẩng đầu nhìn Lăng Trường Dạ, phát hiện sống mũi của anh rất cao dưới ánh trăng, một bên in bóng rất dài, các đường nét khuôn mặt càng thêm phần sâu hơn. Lông mi của anh cũng rất dài, khẽ động một chút trông rất ngứa.
Thi thể đẹp, lúc cử động cũng rất đẹp.
Hai chữ vừa viết xong, Hạ Bạch lập tức rút tay về, để ra sau lưng xoa xoa.
Hình như là dính mùi nước biển và cỏ cây trên người anh rồi.
Lăng Trường Dạ nhìn cậu chằm chằm, đợi phản ứng của cậu.
Hạ Bạch gật đầu, ra hiệu mình đã biết. Hai chữ mà Lăng Trường Dạ viết trong lòng bàn tay cậu là "Mèo quỷ", anh đã sớm phát hiện ra Mèo quỷ, đồng thời cũng suy đoán Mèo quỷ đang ở trong Ám Lâu.
Có thể mỗi đêm Mèo quỷ đều sẽ ra ngoài, khiến một thôn dân hoặc người chơi nào đó mắc bệnh lạ.
Mèo quỷ là mấu chốt của vấn đề, chỉ cần bắt được Mèo quỷ là có thể ép được chủ nhân sau lưng nó ra mặt.
Nếu bây giờ xông vào, bọn họ có thể sẽ đánh rắn động cỏ, không tìm thấy Mèo quỷ, chi bằng ở lại đây đợi nó tự chui đầu vào lưới.
Hạ Bạch gật đầu xong liền dời mắt, nhìn thấy Nhị Oa đang ngồi xổm giữa hai người, hai tay đặt trên đầu gối nhìn bọn họ, trên đầu còn mọc ra một bông hoa trắng nhỏ.
"..."