Sau khi ra khỏi trò chơi, Hạ Bạch lại trở về tòa nhà sàn đó.
Lần này, ngoại trừ Đào Bảo Bảo già yếu, không có ai bị thương rõ ràng.
Phù Vũ Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm Đào Bảo Bảo, Đào Bảo Bảo nhích lại gần Hạ Bạch, ánh mắt né tránh không dám nhìn cô ta.
Những người khác giả vờ không chú ý tới vẻ mặt và động tác của hai người, nếu Đào Bảo Bảo biết chuyện của Phù Vũ Tình, hẳn là họ quen biết nhau, nói không chừng còn hẹn nhau cùng vào trò chơi, để họ tự xử lý là được, không liên quan gì đến mọi người.
Nhưng, hóng hớt là bản tính của con người, Tỉnh Duyên nhịn không được vẫn đọc tiếng lòng của hai người.
Đào Bảo Bảo: "Tôi chỉ muốn sống sót."
Phù Vũ Tình: "Cô chết chắc rồi."
Tỉnh Duyên: "..."
Lăng Trường Dạ đưa mắt nhìn qua mọi người, nói: "Chúng ta đi thôi."
Lần này chỉ có Đào Bảo Bảo bị ảnh hưởng bởi trò chơi, nhưng người không quen biết cũng sẽ không cảm thấy cô kỳ quái, chỉ cho rằng cô là một người già, họ có thể không cần đợi nhân viên công tác mà trực tiếp đi ra ngoài.
Nhìn thấy họ đi ra, nhân viên công tác của Cục quản lý trò chơi đang canh gác dây cảnh giới thở phào nhẹ nhõm, các nhân viên bộ phận hậu cần chờ ở phía sau cũng vậy.
Trò chơi khiến hai đợt người chơi trước đó bị tổn thất đã được phá, hơn nữa còn có nhiều người chơi sống sót trở ra như vậy, kết quả tốt hơn họ dự đoán rất nhiều.
"Mọi người vất vả rồi, cảm ơn mọi người đã phá map thôn Ngũ Cô, bây giờ tôi sẽ đưa mọi người trở về nghỉ ngơi."
Chiếc xe buýt vẫn còn đỗ cách đó không xa, các nhân viên công tác thấy Đào Bảo Bảo không tiếp tục lão hóa, cũng không có bệnh tật nào khác ngoài lão hóa, cho nên để cô cùng lên xe bus về phân cục Cục quản lý trò chơi của thành phố Đại Thái để điều trị.
Vưu Nguyệt không đi cùng họ, nhân viên công tác nhìn cô, không chắc chắn hỏi: "Không biết cô..."
"Tôi vốn dĩ muốn đến đây, không đi cùng mọi người."
Nhân viên công tác lập tức nói: "Được."
Hạ Bạch ngồi trên xe buýt, nghe thấy Vưu Nguyệt không rời đi cùng, cậu không nói thêm gì, chỉ vẫy tay với cô ngoài cửa sổ.
"Cô ấy rất kỳ lạ, nhưng mà may mắn thật đấy, cọ xát một chuyến trong trò chơi, tích phân cũng đủ để cô ấy sống cả đời rồi." Kiều Hữu Lâm nhìn Vưu Nguyệt một mình đi vào trong núi, nói.
"Cô ấy không hoàn toàn cọ xát đâu, phương pháp phá giải lời nguyền là do cô ấy suy đoán ra đấy." Đào Bảo Bảo nói, cô cũng nhờ cách này mà giữ được mạng vào phút cuối, nghe Kiều Hữu Lâm nói Vưu Nguyệt như vậy, lập tức lên tiếng bênh vực cô: "Nếu nói cô ấy cọ xát, vậy chẳng phải cậu và tôi cũng thế sao? Cậu đã cống hiến gì nào?"
Kiều Hữu Lâm bị cô nói khiến sắc mặt đỏ bừng, "Phải rồi, cô ấy đã cứu mạng cô, cô dựa vào việc nói người khác có lỗi với lương tâm để giữ được mạng đấy."
"..."
Trong xe bỗng nhiên im lặng.
Tỉnh Duyên đến hàng ghế thứ hai từ dưới lên, cũng chính là hàng trước của Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ, cùng ăn dưa với họ. Lận Tường đưa một túi hạt dưa cho anh ta, không ngờ anh ta lại ăn ngay lúc này.
"Rắc!"
"..."
Chiếc xe bắt đầu khởi động trong im lặng, chạy trên con đường đất của thôn Ngũ Cô.
Họ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy thôn trại kia càng ngày càng xa, mặc dù không phải dáng vẻ trong trò chơi, nhưng vẫn có chút cảm xúc khó tả.
Câu chuyện của thôn Ngũ Cô trong trò chơi đã kết thúc, thôn Ngũ Cô ngoài hiện thực cũng đã trở lại bình thường, không cần phải bị trò chơi quấy nhiễu nữa.
Đường về vẫn gập ghềnh như cũ, nhưng lần này không có người chơi nào phàn nàn, trong xe buýt của Cục quản lý trò chơi tuyệt đối an toàn này, rất nhiều người đã nhắm mắt ngủ thiếp đi. Đối với người bên ngoài mà nói, thời gian diễn ra trò chơi có thể rất ngắn, nhưng đối với họ, đó là một vài ngày phải vắt kiệt sức lực, đêm không thể ngủ, lúc này ai cũng mệt mỏi và buồn ngủ.
Hạ Bạch nhìn cảnh vật bên ngoài xe một lúc, rồi cũng chậm rãi nhắm mắt lại trong chiếc xe đang rung lắc.
Chờ đến khi cậu mở mắt ra, thì xe đã sắp đến phân cục Cục quản lý trò chơi thành phố Đại Thái.
Phân cục Cục quản lý trò chơi thành phố Đại Thái lớn hơn nhiều so với thành phố Khương Kỳ, bởi vì thành phố Đại Thái phức tạp hơn, rất nhiều người chơi cũng thích đến đây, giống như hội Thánh Du, cần nhiều nhân viên Cục quản lý trò chơi hơn để quản lý.
Cục quản lý trò chơi thành phố Đại Thái không chỉ lớn hơn thành phố Khương Kỳ, mà còn rất độc đáo, trông giống như một công ty du lịch, bên ngoài có rất nhiều xe buýt, xe của họ lái qua cũng không có gì là đột ngột.
Vừa xuống xe, họ đã thấy mấy người đứng ở cửa chờ.
Lăng Trường Dạ nói với Hạ Bạch: "Người đàn ông trung niên đứng đầu là Cục trưởng Cục quản lý trò chơi thành phố Đại Thái, Nghiêm Kính Nghiệp."
Mỗi phân cục Cục quản lý trò chơi của mỗi thành phố đều không có bốn phòng hai viện một trạm của tổng cục, mà thống nhất do Cục trưởng quản lý, đồng thời trực thuộc quản lý bởi tổng bộ, phối hợp với tổng bộ để làm việc.
Nghiêm Kính Nghiệp vừa nhìn thấy họ liền nhiệt tình tiến lên đón: "Đội trưởng Lăng, đại giá quang lâm. Đây là ngôi sao nhỏ Nhị Oa của chúng ta đây mà, a, còn đây là Hạ Bạch."
Hạ Bạch đơn giản chào hỏi: "Cục trưởng Nghiêm."
"Gọi thế nghe sao đấy, tôi không dám nhận, chỉ có Cục trưởng Vương ở tổng bộ mới xứng để mọi người gọi một tiếng Cục trưởng thôi." Nghiêm Kính Nghiệp nói: "Nếu không chê thì mọi người cứ gọi tôi là anh Nghiêm là được."
Lận Tường, một người giao thiệp rộng, lập tức tiến lên, thân thiết gọi một tiếng: "Anh Nghiêm!"
Lăng Trường Dạ: "Đừng đứng nói chuyện ngoài này nữa, vào trong trước đã."
"Được! Mọi người mau vào trong đi, chúng ta còn có việc phải làm." Nghiêm Kính Nghiệp vội vàng dẫn họ vào trong.
Hạ Bạch đã thông qua bốn trò chơi, ba lần vào Cục quản lý trò chơi sau khi phá game, cậu đã rất quen thuộc với quy trình này, nhưng trò chơi lần này là nhiệm vụ, có hơi khác so với trước đây.
Đầu tiên, họ cần nhận phần thưởng nhiệm vụ, không phải phần thưởng trò chơi do hệ thống đưa ra, mà là phần thưởng mà Cục quản lý trò chơi hứa khi phát hành nhiệm vụ, tích phân và tiền thưởng là thứ mà ai cũng có, không có gì đáng nói, quan trọng là phần thưởng đạo cụ.
Phần thưởng mà Cục quản lý trò chơi đưa ra cho nhiệm vụ lần này là một đạo cụ không gian, chỉ có một cái, dành cho người chơi có thành tích tốt nhất trong số những người chơi không phải người của Cục quản lý trò chơi nhận nhiệm vụ.
Lúc đó Hạ Bạch có hơi tò mò, không biết "thành tích tốt nhất" này được đánh giá như thế nào.
Tống Thạch nói: "Đầu tiên là do những người chơi trong đội Công Kiên cùng vào trò chơi đánh giá."
Nếu vậy, chắc chắn sẽ bị nói là thao tác ngầm, ngay cả việc lựa chọn người chơi cho nhiệm vụ treo thưởng mà Cục quản lý trò chơi tự mình chọn người cũng đã bị người ta nói này nói nọ, huống chi là phát đạo cụ thưởng.
Tống Thạch nói tiếp: "Nếu những người khác có ý kiến, có thể đưa ra tích phân mà bọn họ đạt được trong trò chơi này, tích phân sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào, hơn nữa điểm số là dữ liệu trực quan nhất để đánh giá thành tích của người chơi trong trò chơi, nếu tích phân của người đó cao hơn người mà đội Công Kiên đã chọn, thì đạo cụ sẽ thuộc về người đó."
Trong trò chơi lần này, Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ đã thương lượng một chút, đương nhiên cũng để Nhị Oa tham dự, tham dự cho có lệ vậy thôi, cuối cùng bọn họ đã chọn Tỉnh Duyên.
Lận Tường tuy rằng đã rất nỗ lực, nhưng kỹ năng của Tỉnh Duyên thực sự rất hữu ích cho việc bọn họ có thể phá trò chơi.
Đối với quyết định của bọn họ, những người khác đều không có ý kiến, ngay cả Phù Vũ Tình cũng không nói gì.
Vì vậy, Tỉnh Duyên đã nhận được phần thưởng đạo cụ không gian do Cục quản lý trò chơi trao tặng.
Tỉnh Duyên vừa mừng vừa sợ, anh ta thực sự không ngờ rằng mình lại được thưởng đạo cụ, liên tục cảm ơn, đặc biệt là cảm ơn Lăng Trường Dạ rất nhiều.
Trong trò chơi, anh ta đã hiểu lầm Lăng Trường Dạ, cho rằng anh không tin tưởng mình, sự thật chứng minh, là anh ta đã quá nhạy cảm, Lăng Trường Dạ không chỉ không đề phòng anh ta, mà còn chỉ ra cho anh ta một lỗi sai có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng trong trò chơi.
Đừng quá dựa dẫm vào tiếng lòng, lời trong lòng không nhất định là sự thật.
Lăng Trường Dạ nói: "Tôi còn có một số việc muốn bàn với cậu, chúng ta nói chuyện một chút."
Tỉnh Duyên lập tức nói: "Được, đội trưởng Lăng!"
Đào Bảo Bảo được đưa lên tầng ba để các người chơi hệ trị liệu chữa trị, Lận Tường cũng đi theo, kỹ năng thanh lọc của cậu ta có tác dụng với căn bệnh kỳ lạ do mèo quỷ gây ra trong trò chơi, cậu ta muốn thử xem sao, đồng thời quan sát cách thức điều trị của những người chơi hệ chữa trị khác.
Bọn họ phải đợi Đào Bảo Bảo được chữa trị xong, sau đó cùng nhau kể lại diễn biến của trò chơi cho Viện nghiên cứu.
Lăng Trường Dạ và Tỉnh Duyên thêm bạn Wechat rồi bắt đầu trò chuyện.
Hạ Bạch có chút tò mò về nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, chủ yếu là cậu tò mò không biết kỹ năng của Tỉnh Duyên còn có điểm gì cần chú ý, hoặc là đáng để khai thác.
Cậu nhìn thoáng qua điện thoại của Lăng Trường Dạ, Lăng Trường Dạ dường như nhận ra, anh dịch người lại gần Hạ Bạch hơn một chút, đồng thời hạ thấp điện thoại xuống khi nhắn tin với Tỉnh Duyên, dáng vẻ như thể muốn để Hạ Bạch xem vậy.
Nếu đã như vậy, Hạ Bạch liền nhìn, kết quả là nhìn thấy nội dung trò chuyện khiến cậu có chút ngạc nhiên.
Hạ Bạch: "Anh muốn để Tỉnh Duyên gia nhập đội Công Kiên?"
"Ừ." Lăng Trường Dạ nói: "Kỹ năng của cậu ấy, chỉ cần kết hợp với một người đồng đội thích hợp thì sẽ rất hữu dụng."
"Hơn nữa, cậu không nhận ra kỹ năng này của cậu ấy còn có một tác dụng tuyệt vời khác sao?" Lăng Trường Dạ hỏi.
Hạ Bạch suy nghĩ một chút, không hiểu sao lại nghĩ đến Viện phó Viện nghiên cứu, kỹ năng của Dương Nghi, kỹ năng của anh ta là những suy nghĩ ở một mức độ và xác suất nhất định có thể trở thành sự thật, có thể tóm tắt là [Như tiếng lòng của tôi], còn kỹ năng của Tỉnh Duyên là [Tiếng Lòng Của Bạn], giống như là khắc tinh của kỹ năng của Dương Nghi.
Ý nghĩ này đến thật kỳ lạ, Hạ Bạch không chắc chắn lắm: "Dương Nghi?"
Sau đó cậu liền thấy Lăng Trường Dạ nhìn mình mỉm cười, nụ cười khiến đôi mắt kia như sáng lên màu xanh lam.
Hóa ra thật sự là vậy.
Bọn họ cần một thành viên chuyên môn đối phó với Dương Nghi, xem ra quan hệ giữa đội Công Kiên và Viện nghiên cứu còn tệ hơn cậu tưởng.
Lăng Trường Dạ nhìn cậu nói, "Dương Nghi là nghiên cứu viên có thành quả nghiên cứu trò chơi nổi bậc, đương nhiên chúng ta sẽ không chủ động nhằm vào anh ta, chỉ bảo vệ đội viên thôi."
Hạ Bạch đầu, "Ừm!"
Cậu ngơ ngơ nói: "Thiếu chút nữa tôi cũng bị anh ta nghiên cứu rồi."
Trong lời nói còn có tý ấm ức không dễ phát hiện.
Lăng Trường Dạ liếc mắt nhìn cậu một cái, "Ừm" một tiếng.
Tỉnh Duyên đương nhiên vui vẻ đồng ý. Không phải anh ta không thích lập nhóm với người khác, chỉ là anh ta từng bị người ta xa lánh và đề phòng, không muốn tự mình chuốc lấy sự khó xử, nhưng nếu đối phương biết rõ kỹ năng của anh ta, còn chịu để anh ta trở thành đồng đội, hơn nữa còn là một người đồng đội xuất sắc như vậy, anh ta đương nhiên đồng ý.
Tỉnh Duyên: [ Đồng ý! Tôi đồng ý! [Siêu lớn tiếng]]
Tỉnh Duyên: [Sau này có thể đường đường chính chính gọi đội trưởng Lăng rồi!]
Vừa mới gọi xong, đội trưởng đã gửi đến một câu hỏi hóc búa.
Lăng Trường Dạ: [Trong lòng tôi, cậu có nghe được tiếng lòng thú vị nào không?]
Tỉnh Duyên: [...]
Lăng Trường Dạ: [Đừng căng thẳng, tôi không ngại bị nghe đâu, chỉ cần cậu đừng nói lung tung là được. Tôi chỉ tò mò thôi, đôi khi chính chúng ta cũng không biết được suy nghĩ tận sâu trong lòng mình là gì.]
Tỉnh Duyên: [Tôi thực sự không nghe thấy gì đặc biệt, chỉ biết là trước kia Hạ Bạch từng điều khiển thi thể để uy hiếp anh thôi.]
Anh ta cảm thấy câu nói lúc chia phòng không có gì quan trọng, thông tin quan trọng mà anh ta biết được từ Lăng Trường Dạ cũng chỉ có một điểm này.
Lăng Trường Dạ: [Ừm, đúng là vậy. Không ngờ là tôi cũng thù dai như vậy, vẫn còn nhớ đến tận bây giờ.]
Tỉnh Duyên: [...]
Tỉnh Duyên không biết nên nói gì.
Đúng lúc này, trước cửa phòng mỗi người họ đều có người gọi.
Đào Bảo Bảo từ tầng ba đi xuống, việc điều trị của cô có hiệu quả, nhưng không khỏi hẳn. Cô trông không còn già như lúc mới ra khỏi trò chơi nữa, trông khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Cô chắc hẳn chưa đến ba mươi tuổi, vậy mà đã già đi hơn mười tuổi.
Phù Vũ Tình cười chế giễu, thản nhiên nói: "Ha!"
"..."
*
Những người khác không dám nói gì, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, bọn họ bước vào một phòng họp.
Vừa mới ngồi xuống, màn hình lớn liền sáng lên.
Không nằm ngoài dự đoán, người xuất hiện trên màn hình vẫn là Dương Nghi.
Nữ trợ lý bên cạnh Dương Nghi nói: "Vất vả cho mọi người rồi, đã phá giải thành công map thôn Ngũ Cô, mọi người đều là người chơi có kinh nghiệm, chắc hẳn đã rất quen thuộc với quá trình này rồi nhỉ? Vậy xin mời mọi người hãy thuật lại toàn bộ map thôn Ngũ Cô một lần nữa."
Lần này người thuật lại vẫn là Lận Tường, Lận Tường cũng đã quen với việc này, anh ta bắt đầu thuật lại một cách trôi chảy.
"Bối cảnh của thôn Ngũ Cô là một ngôi làng nhỏ lạc hậu, phong kiến, có khoảng một trăm ngôi nhà sàn, nhưng thực tế là chưa đến bảy mươi hộ gia đình, rất nhiều thanh niên đã lên thành phố, thiếu đi những người trẻ tuổi có kiến thức, thôn Ngũ Cô ngày càng lạc hậu, nghèo đói."
"Nhiệm vụ chính của trò chơi là tìm ra nguyên nhân gây ra căn bệnh kỳ lạ của thôn dân thôn Ngũ Cô. Rất nhiều thôn dân ở thôn Ngũ Cô mắc phải một căn bệnh kỳ lạ, thoạt nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng một khi phát bệnh thì rất đáng sợ, bọn họ gọi đó là bệnh lạ, nói rằng bị người khác nguyền rủa."
"Chúng tôi ở nhà trưởng thôn, ngay đêm đầu tiên đã cảm thấy dường như có một con mèo đen trong thôn, sau đó đến sáng hôm sau liền nghe thấy có thôn dân bị bệnh quái, trong số những người chơi chúng tôi cũng có một người bị căn bệnh rất giống với thôn dân, chúng tôi so sánh hai người họ với nhau, nhưng tạm thời không tìm ra nguyên nhân. Đến ngày thứ hai, người chơi thứ hai cũng phát bệnh giống hệt như thôn dân, thông qua các triệu chứng khi phát bệnh của anh ta, những gì anh ta tự thuật lại và so sánh với manh mối của thôn dân, chúng tôi biết được anh ta từng vu oan người khác, bị người ta nguyền rủa."
"Những chuyện trái với lương tâm mà anh ta đã làm với người khác, đã dùng hình thức bệnh lạ để báo ứng lại trên người anh ta. Cụ thể là anh ta đã vu oan cho người khác bị rận, khiến người đó bị bạo lực học đường, sau đó anh ta luôn cảm thấy có vô số con rận đang cắn xé mình, cào đến mức da thịt toàn thân lở loét."
"Đồng thời, chúng tôi cũng tìm ra hai nhân vật quan trọng, bác sĩ Hà và Tiết Lệ Cốc."