"Đội trưởng Lăng, anh đã từng thấy tình huống này trong trò chơi chưa?"
Người chơi ở tầng ba có lẽ đã lo lắng chết đi được, bọn họ chưa từng gặp phải tình huống này, cho nên hỏi những người vào trò chơi nhiều, muốn tìm một chút yên tâm.
Dựa theo bảng xếp hạng tích phân mà nói, người vào trò chơi nhiều nhất ở đây hẳn là Dương Mi, nhưng có đội trưởng ở đây, Vệ Kính Vân đương nhiên biết người đầu tiên nên hỏi ai.
Lăng Trường Dạ cười cười, "Không cần sốt ruột, càng là loại trò chơi này, càng cần kiên nhẫn tìm kiếm manh mối, lo lắng sẽ hỏng việc."
Anh không nói đã gặp hay chưa gặp.
Vệ Kính Vân lại nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi, anh ta cảm thấy đội trưởng đội Công Kiên này có chút thuộc tính của loài cáo, nhìn như hiền hòa dễ nói chuyện, nhưng rất nhiều lúc nghĩ lại, anh lại chẳng nói gì.
Mặc dù như vậy, lời nói của anh vẫn có tác dụng xoa dịu nhất định, nhất là với người chơi Hùng Tây Nguyên hâm mộ Lăng Trường Dạ.
Anh ta nói: "Đúng, chúng ta tranh thủ thời gian trao đổi manh mối đi. Tôi nói tầng ba chúng tôi trước, tối hôm qua không phát hiện có hộ gia đình nào đi đến bàn thờ bên kia, cũng không tìm được âm thanh quỷ dị là từ phòng nào."
Lận Tường nói: "Tầng hai chúng tôi cũng vậy. Tôi nghi ngờ người đứng sau có thể đã phát giác ra chúng ta sắp điều tra chuyện này, cho nên tạm dừng, xem ra con đường tìm nhân vật mấu chốt thông qua bàn thờ này không khả thi."
Hai ba câu đối thoại, cảm xúc vừa được trấn an một chút, lập tức lại trở nên nôn nóng.
Hùng Tây Nguyên bực bội nói: "Nếu đã bại lộ, chúng ta đi vào trong bàn thờ xem thử, xem bọn họ tế tự là cái gì đi."
Vệ Kính Vân nói: "Bản thân bàn thờ rất tà dị, có rất nhiều điều kiêng kị, ở chỗ này rõ ràng là mấu chốt của câu chuyện, có thể ẩn giấu quy tắc tử vong. Huống chi nếu chúng ta xem xét, bị người ở chung cư nhìn thấy, bọn họ có thể sẽ đuổi chúng ta đi."
Vừa nhìn thấy bàn thờ, Hạ Bạch cũng muốn xem thử trong nửa cái lều kia có cái gì, cũng bởi vì nguyên nhân này mà không động vào.
Sợ kiêng kị quá nhiều, sợ chạm vào quy tắc tử vong.
Hùng Tây Nguyên: "Bị đuổi thì bị đuổi, chúng ta có thể lẻn vào như ăn mày."
"Cậu nói nhảm cái gì vậy, như vậy chúng ta còn có thể dò hỏi tin tức từ người dân ở đây sao?" Vệ Kính Vân nghiêm nghị nói.
Mã Hâm Giáp ở một bên cười nhạo: "Đúng vậy, đúng vậy, cùng nhau làm ăn trộm rồi cùng chết là được."
"Ấy ấy!" Tiền Tinh thấy thế lập tức tiến lên, "Đừng nóng vội, đừng cãi nhau, mọi người đừng nóng tính như vậy, chúng ta không phải còn ba buổi tối sao? Thay vì ở đây sốt ruột, chi bằng ăn cơm xong, sớm đi tìm manh mối thì hơn."
Mã Hâm Giáp cái gai trong mắt mọi người, mỗi lần bị Tiền Tinh cắt ngang, muốn mắng cũng không mắng được, lần này cũng vậy.
Hạ Bạch để ý thấy, lần này còn thấy anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Tiền Tinh thêm mấy giây, lúc ngậm miệng trông tâm trạng có vẻ không tệ.
Chẳng lẽ anh ta thích Tiền Tinh?
Bình thường mà nói, những người chơi không ở trong câu lạc bộ đối địch với Cục quản lý trò chơi, đều rất ủng hộ công việc của Cục quản lý trò chơi, ít nhất bề ngoài sẽ không châm chọc khiêu khích.
Mã Hâm Giáp còn chưa vào trò chơi đã bắt đầu trực tiếp chế giễu công việc của Cục quản lý trò chơi, thoạt nhìn rất có thể anh ta là người chơi của các hội đối địch, trong số đó, lớn nhất chính là hội Thánh Du.
Hạ Bạch: "?"
Sau khi Tiền Tinh ra mặt hòa giải, mọi người bắt đầu ăn sáng.
Hạ Bạch vừa hóng chuyện vừa nghĩ đến tên ăn mày mà bọn họ vừa nhắc tới. Hiện tại vẫn chưa có ai đến chỗ tên ăn mày để tìm hiểu tình hình.
Ăn sáng xong trở về, lúc bọn họ phân công công việc, Hạ Bạch đề nghị có thể đến chỗ ăn mày và tiệm thức ăn nhanh, ông chủ quầy bán đồ ăn vặt để hỏi chuyện.
Lăng Trường Dạ: "Ông chủ quầy bán hàng nhỏ, tôi đã nói chuyện khi mua đồ, ông ta đến đây buôn bán, mới đến không lâu, đối với nơi này không hiểu biết nhiều lắm, ăn mày kia quả thật có thể hỏi thăm thử, nhìn ông ta lén lút, có thể sẽ lẻn vào những căn phòng trống trong chung cư, có thể đã thăm dò hết các phòng trong chung cư rồi."
Lận Tường: "Vậy tôi tiếp tục đi xử lý nhà 211 kia."
Dương Mi: "Tôi đi tìm Tiểu Kỳ, tôi nóng lòng muốn gặp em ấy rồi."
Lăng Trường Dạ gật đầu, "Tôi và Hạ Bạch đi tìm ăn mày."
Phân công xong, Dương Mi lập tức cầm đồ ăn vặt đi tìm Tiểu Kỳ ở phòng 209.
Hạ Bạch nói: "Là ảo giác của tôi sao? Sao tôi cảm thấy Dương Mi ở phó bản này lại chăm chỉ thế?"
Cậu cũng chỉ cùng Dương Mi trải qua hai phó bản, cảm giác phó bản này Dương Mi so với phó bản trước có vẻ chăm chỉ hơn một chút.
Lăng Trường Dạ nói: "Có thể cậu ta muốn chứng minh bản thân trước mặt Dương Nghi, chứng minh không có anh trai cũng có thể làm được."
Hạ Bạch sửng sốt một chút.
Anh ta còn cần chứng minh sao? Anh ta đã là người chơi đứng đầu bảng xếp hạng tích phân rồi.
Lăng Trường Dạ: "Đừng nghĩ nữa, lần này chúng ta không thể lười biếng, đi thôi."
Hạ Bạch: "Ừm!"
Lúc bọn họ tìm đến, ăn mày vẫn đang ngủ trong căn phòng trống đó.
Hai người học theo ông ta leo vào từ cửa sổ. Đây là điểm tốt khi đến tìm ăn mày để hỏi manh mối, phòng của những hộ gia đình khác bọn họ không thể xông vào, còn phòng của ăn mày thì được, vốn dĩ không phải của ông ta, ông ta cũng chẳng thể đuổi bọn họ ra khỏi chung cư.
Tên ăn mày nghe thấy tiếng động định lên tiếng thì Lăng Trường Dạ đã cầm một hộp bánh hẹ xào lắc lắc trước mặt ông ta.
Trong bụng tên ăn mày lập tức phát ra tiếng kêu ọc ọc.
"..."
Hạ Bạch còn chu đáo mang cho ông ta một hộp sữa đậu nành: "Chúng tôi chỉ tò mò, bà chủ 303 nói có thật không, muốn nghe chuyện phiếm không?"
Tên ăn mày nuốt nước miếng, đói đến mức nói chuyện không ra hơi: "Bà ta nói gì với hai cậu?"
Lăng Trường Dạ nói: "Bà ấy nói người phụ nữ ở phòng 305 dan díu với người đàn ông ở phòng 406, hơn nữa còn là người phụ nữ kia chủ động."
Nói xong trên mặt anh lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, nghiêng đầu chỉ chỉ Hạ Bạch, "Hai anh em chúng tôi thích nghe loại tin đồn tình cảm kiểu này."
Hạ Bạch: "..."
Cậu không phải, cậu không có. Cậu là chàng trai chính trực, lương thiện và trong sáng à nha.
Trên mặt tên ăn mày lộ ra nụ cười bẩn thỉu tương tự, giật lấy hộp bánh hẹ xào trong tay Lăng Trường Dạ, "Nói sớm đi, tôi hiểu mà."
Ông ta cầm lấy hộp bánh hẹ xào ăn ngấu nghiến, ăn đến mức bị nghẹn mới nhận lấy hộp sữa đậu nành trong tay Hạ Bạch, há to miệng uống hai ngụm, "Bà chủ kia không nói dối, hơn nữa, nể tình hai cậu là người đầu tiên cho tôi ăn trong hai ngày nay, tôi sẽ nói cho hai cậu một bí mật, chồng của bà chủ kia và người phụ nữ ở phòng 305 cũng dan díu với nhau."
Hạ Bạch kinh ngạc đến ngây người, "Không thể nào, ông ta dám sao?"
"..."
Hạ Bạch suy nghĩ một chút, nghe có vẻ hoang đường, nhưng quả thật có khả năng. Lần đầu tiên bọn họ đến phòng 303 gội đầu, bà chủ đã nói bóng gió là chồng bà ta cảm thấy người phụ nữ ở phòng 305 là tiên nữ.
Hạ Bạch: "Không phải ông ta rất yêu bà chủ sao?"
Tên ăn mày thở dài một hơi đầy thấu hiểu: "Chính vì yêu nhiều như vậy nên mới như thế."
Hạ Bạch: "? Tôi không hiểu tình yêu của mọi người lắm."
Cậu quay đầu hỏi Lăng Trường Dạ: "Đội trưởng, anh hiểu không?"
Lăng Trường Dạ b.iến th.ái: "Không hiểu, không thể nào hiểu nổi."
"Haiz." Tên ăn mày nhìn bọn họ, thở dài, ra vẻ từng trải, giống như có thể làm thầy giáo của bọn họ, "Hai cậu còn quá trẻ. Ông ta rất yêu bà chủ, năm đó vì theo đuổi bà ấy mà tiêu hết tiền bồi thường của bố, nhưng sau khi kết hôn ngày nào cũng bị bà chủ chèn ép, chế giễu, ngày nào bà chủ cũng vậy, không, mỗi giờ mà không châm chọc ông ta hai câu là toàn thân khó chịu, hai cậu thử nghĩ xem ông ta cảm thấy thế nào?"
Hạ Bạch: "Ông ta bị điên à?"
Tên ăn mày trầm mặc mấy giây, liếc nhìn cậu, "Gần như vậy, cuối cùng ông ta phải làm một việc lớn để phản kháng lại bà chủ, đồng thời cũng là để k.ích th.ích bà ấy."
Hạ Bạch: "Ông ta đúng là đồ vô dụng."
Tên ăn mày cực kỳ không đồng ý: "Thế mà gọi là vô dụng à?"
Hạ Bạch: "Cái gọi là việc lớn, cái gọi là phản kháng của ông ta, chính là ngoại tình, tìm kiếm ở trên người của một người phụ nữ khác, đây không phải vô dụng thì là cái gì, có bản lĩnh thì ly hôn đi."
Tên ăn mày: "..."
Lăng Trường Dạ: "Chuyện này người trong chung cư có biết không? Tôi thấy bọn họ đều biết chuyện của người đàn ông ở phòng 406 và người phụ nữ ở phòng 305."
"Chắc là không biết, đây là tôi lén phát hiện ra." Tên ăn mày nói: "Tối hôm đó tôi muốn lên sân thượng hóng mát, thấy hai người bọn họ, cái kia, hai cậu biết rồi đấy."
Nói xong ông ta cười một cách dâm tà, lại liếc mắt nhìn bọn họ: "Nếu hai cậu cho tôi một bao thuốc lá, tôi sẽ kể cho nghe một chuyện còn kíc.h th.ích hơn."
Lăng Trường Dạ không hút thuốc, ngày thường cũng không tham gia vào những buổi giao tiếp có rượu chè, thuốc lá, đạo cụ không gian cũng không có thuốc lá, anh lập tức đi mua cho tên ăn mày một bao thuốc ở quầy bán đồ ăn vặt, còn chu đáo mua thêm bật lửa.
Tên ăn mày lập tức châm một hơi thật sâu, khói thuốc từ trong miệng ông ta phả ra, mơ hồ che đi khuôn mặt như đang hồi tưởng của ông ta, "Tôi nhìn thấy người phụ nữ ở phòng 406, đang cầm máy ảnh chụp."
Hạ Bạch: "Người phụ nữ ở phòng 406, cô ta muốn chụp ảnh chồng ngoại tình? Kết quả lại chụp được chồng của bà chủ 303 và người phụ nữ ở phòng 305?"
Tên ăn mày nói: "Chắc là thế."
*
209.
Tiểu Kỳ thở dài, "Lần gần đây nhất tôi đi thăm bạn trai..."
Dương Mi ghé sát mặt, "Thế nào?"
Bọn họ nói chuyện rất lâu, cuối cùng cũng nói đến chuyện mà Dương Mi cảm thấy là mấu chốt, anh không dám biểu hiện quá kích động, cũng không dám thuận theo lời nói dối của cô, chỉ thể hiện một chút tò mò, giống như bạn bè thân thiết ngày thường hỏi thăm chuyện tình cảm của nhau.
Tiểu Kỳ: "Anh ấy bị điên rồi."
Dương Mi không hiểu sao trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Anh ta không ngờ cô lại nói ra ba chữ này, anh ta tưởng Tiểu Kỳ sẽ nói bạn trai cô lại dính lấy cô cả ngày, nhiều nhất, anh ta nghĩ Tiểu Kỳ sẽ nói bạn trai cô bắt đầu không còn dính người như vậy, không thể vượt quá mức bạn trai có người mới.
Anh ta không biết ba chữ này có ý gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an, nguy hiểm.
Nụ cười tò mò trên mặt anh ta suýt chút nữa không giữ được, "Yêu em đến mức phát điên lên sao?"
Tiểu Kỳ lộ vẻ mặt hoang mang, có thể nhìn ra được sự uất ức và đau buồn của cô, mấy giây sau, cô lại mím môi cười, "Ừ, anh nói xem anh ấy bị làm sao vậy, nói là yêu tôi đến phát điên lên rồi. Nói như vậy có phải là không tốt không?"
Dương Mi cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, "Anh ta đúng là người đàn ông có tính chiếm hữu cao và rất dính người."
Lận Tường ngồi xổm trước cửa phòng 211, áp tai vào khe cửa, nghe thấy tiếng bà cụ đang mắng cháu trai.
"Nếu cháu xảy ra chuyện gì, bà biết ăn nói thế nào với bố mẹ cháu đây!"
"Cháu có biết không, nếu cháu xảy ra chuyện, bà cũng không sống nổi nữa."
"Nó đánh bà, nó nhốt bà vào nhà vệ sinh, nó bắt bà ăn thức ăn cho heo."
"Cháu không được chơi với con bé ở phòng 305 kia nữa, có biết không, có biết không hả!"
"Có biết không", Bà cụ lặp đi lặp lại ba lần, giọng nói càng ngày càng trở nên điên cuồng, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng nức nở.
Có lẽ là phát hiện ra mình đã dọa cháu trai, hoặc là vì lý do gì đó, trong phòng lại vang lên một giọng nói gấp gáp, "Là bà nội không đúng, cháu ngoan, chân còn đau không? Để bà xoa cho cháu, bà nội không đúng, bà nội không đúng."
"Vậy cháu có thể ra ngoài chơi không ạ?" Giọng nói của cậu bé rất nhỏ, Lận Tường phải cố gắng lắm mới nghe rõ.
Giọng nói của bà cụ lại trở nên gay gắt, "Không được! Không được ra ngoài! Cháu nhất định phải ở nhà, bên ngoài nguy hiểm lắm, cháu phải ở bên cạnh bà, có biết không?"
204.
Tiền Tinh kết thúc câu chuyện dài của mình, rồi cảm thán: "Già rồi đúng là không dễ dàng gì, chỉ toàn là cay đắng."
Lão Vương thở dài, "Chẳng phải sao."
"Nói như người phụ nữ ở phòng 211 kia kìa, con dâu không coi bà ấy ra gì, chỉ cần không vui là đánh chửi, khiến bà ấy sống nơm nớp lo sợ. Nhờ bà ấy chăm sóc cháu trai, vậy mà còn phải tự bỏ tiền túi ra, chỉ cần cháu trai bị ngã hay va phải đâu đó một chút, con dâu có thể cầm gậy đánh cho bà ấy không xuống giường được, cũng may bây giờ con trai và con dâu đã đi làm ăn xa, bà ấy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm."
Tiền Tinh: "Theo tôi thấy, có con cái đúng là tạo nghiệp, chi bằng không có."
"Không có cũng không được." Lão Vương nói: "Cậu xem, hai ông bà già ở phòng 308, con cái mất sớm, hai người nương tựa lẫn nhau sống đến già, đến tuổi này rồi, không thể rời xa nhau được nữa. Chúng tôi nghi ngờ ông cụ đã mất rồi, lâu rồi không thấy ông ấy, cậu xem bà cụ kia giống như mất hồn vậy."
Tiền Tinh nói với giọng thương cảm: "Già rồi đúng là khổ."
Lão Vương thấy vậy, trong lòng vừa chua xót vừa kinh ngạc, "Cô là người trẻ tuổi đầu tiên tôi thấy có thể đồng cảm với những người già chúng tôi đấy, không dễ dàng đâu, cô hiểu chuyện thật."
Tiền Tinh: "Đâu có, ai rồi cũng sẽ già đi, chỉ là tôi thấy nhiều, nghĩ nhiều hơn thôi."