Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 141



Lận Tường hít một hơi thật sâu, "Cho nên, lần này hệ thống trò chơi mở màn nói cảm nhận khói lửa nhân gian, lại là một gợi ý quan trọng?"

Hạ Bạch: "Đúng vậy, tòa nhà này, mùi nhang trên người các hộ gia đình là đến từ nhân gian, cũng chính là do người dương gian đốt."

"Hai cây nhang trên bàn thờ kia, đúng là cho người chết." Hạ Bạch nói: "Nhưng không phải bất kỳ ai trong số mấy hộ gia đình này lập ra, mà là người dương gian lập ra. Người dương gian có lẽ là muốn lập một cái bàn thờ chung cho những người đã chết trong chung cư này."

"Hoặc là có người đã đốt tiền giấy cho ai đó ở đây, cúng hoa quả bánh ngọt, được chuyển đổi từ bàn thờ kia đến đây, bàn thờ đó là nơi kết nối hai cõi âm dương."

"Hoa quả chúng ta nhìn thấy ngày đầu tiên, có một phần ở trong phòng của bé gái số 305, đó hẳn là mẹ của em ấy bé gửi cho em ấy." Hạ Bạch mím môi nói: "Mẹ của em ấy không bỏ rơi em ấy, cô ấy chỉ đang ở nhân gian."

Dương Mi cũng đã hiểu, "Tiểu Kỳ đi thăm bạn trai của cô ấy, bạn trai của cô ấy phát điên rồi, là bởi vì cô ấy đã chết, mà bạn trai cô ấy còn sống. Một người sống nhìn thấy một người chết đến tìm mình, có thể không phát điên sao?"

Lận Tường: "Bà cụ ở phòng 211 là bởi vì không trông nom cháu trai cẩn thận, dẫn đến cháu trai chết, có thể bà ấy đã bị con dâu đánh chết, cho nên hiện tại bà ấy mới trông cháu trai kỹ lưỡng như vậy?"

Tiền Tinh cũng nói: "Lão Vương ở phòng bên cạnh đã lâu không đến thăm con trai ông ta, thật ra cũng là người còn sống, nhưng quả thật như mọi người nói, con trai của lão Vương không hiếu thuận, sau khi ông ấy chết cũng chẳng mấy khi đốt tiền giấy cho ông ấy, cho nên ông ấy là người sống khổ nhất trong chung cư này."

"Nói như vậy, người thân, bạn trai mà họ nói ở bên ngoài, thật ra là người còn sống, còn những người bị nhốt ở trong chung cư này đều là quỷ đã chết, họ vẫn luôn chờ người sống đến thăm mình."

Vốn dĩ Lận Tường càng nghĩ càng thấy rợn tóc gáy, nghe Tiền Tinh nói như vậy, bỗng nhiên cảm thấy đỡ hơn một chút.

Bon họ, những con quỷ bị mắc kẹt trong chung cư này, đang đợi ai đó đến thăm.

Chị Tiền vẫn luôn rất đồng cảm với người khác và cả ma nữa.

Hạ Bạch gật đầu: "Hẳn là bọn họ không biết mình đã chết, còn tưởng rằng mình còn sống, còn những người không có ở đây chỉ là ra ngoài thôi."

"Còn một điều tôi không hiểu." Lận Tường nói: "Họ là quỷ đã chết, vì sao chúng ta cũng là quỷ đã chết?"

Lăng Trường Dạ giúp Hạ Bạch giải thích câu hỏi này: "Chúng ta không nhất định là quỷ đã chết thật, có thể là linh hồn giống như quỷ, nếu không chúng ta đã sớm phát hiện ra bọn họ là quỷ rồi, rất nhiều điểm có thể phát hiện ra, ví dụ như nhiệt độ cơ thể, đồ ăn... Đây là một chung cư năng lượng âm giới dành cho quỷ hồn sinh tồn, chúng ta xuất hiện ở đây, cũng nhập gia tùy tục mà trở thành trạng thái giống như quỷ hồn."

Lận Tường đã hiểu.

Rất nhanh, cậu ta lại nghĩ đến một chuyện khiến cậu ta sởn tóc gáy: "Nếu là như vậy, có phải có người chơi nào đó đã thật sự chết rồi không, bởi vì nơi này vốn là chung cư âm phủ cho quỷ sinh tồn, cho nên bọn họ vẫn tồn tại như bình thường, còn chúng ta thì không biết?"

Hạ Bạch gật đầu: "Đúng vậy."

Điều này cũng giải thích vì sao đến bây giờ vẫn chưa có ai gặp chuyện gì.

Vậy nên, trong hai ngày nay, rất có thể có người chơi thật sự đã chết ở bên cạnh bọn họ.

Lận Tường: "Vậy chúng ta phải làm sao để xác định? Đi đến phòng của tất cả người chơi tìm thi thể sao? Khoan đã, nơi này là âm phủ, tất cả đều là hư ảo, thi thể của bọn họ còn ở đây sao?"

Hạ Bạch nói: "Có khả năng chúng ta tiến vào đây là linh hồn, cho nên hẳn là không tồn tại thi thể, nhưng thi thể là dấu hiệu của cái chết, cũng có thể sẽ có thi thể hư ảo tồn tại để làm manh mối cho chúng ta."

"Vậy thì rất khó, nếu không có thi thể, làm sao chúng ta biết được có phải có người thật sự chết rồi hay không?" Lận Tường hoang mang nói.

"Dễ thôi." Trong điện thoại của Dương Mi hiện ra mấy tấm thẻ bài, thân phận trò chơi của anh ta đã sớm không còn là bí mật ở Trung tâm giao lưu người chơi, cho nên anh ta cũng không giấu giếm: "Thẻ kỹ năng của tôi cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi."

Dương Mi nhìn về phía Lăng Trường Dạ: "Đội trưởng, em nên dùng thẻ nào đây?"

Lăng Trường Dạ suy tư một chút rồi nói: "Người yêu và con trai đều được, nhưng xét thấy cậu dùng thẻ người yêu hơi nhiều, có chút hơi tâm hồn yêu đương rồi, lần này dùng thẻ con trai đi."

Lận Tường: "?"

Dương Mi lập tức chọn thẻ con trai.

Sau khi kích hoạt kỹ năng, anh ta đi đến bên cạnh Lận Tường, chớp chớp đôi mắt to: "Nhìn tôi này, cậu có cảm giác muốn làm cha không?"

Lận Tường: "???"

Anh có thể sinh nở được chắc?

Không sinh được thì đừng có mà trêu chọc tôi!

Dương Mi lại đi đến trước mặt Hạ Bạch, còn chưa kịp mở miệng, Hạ Bạch đã nói: "Không muốn, tôi không muốn."

Anh ta lại nhìn về phía Lăng Trường Dạ và Tiền Tinh.

Lăng Trường Dạ mỉm cười hiền lành: "Kế hoạch cuộc đời của tôi không có lựa chọn con cái."

Tiền Tinh có chút kích động: "Tôi cũng muốn có con trai, nhưng có thể không phải loại như cậu được không?"

"..." Dương Mi nói: "Xem ra mọi người không phải là quỷ hồn thật sự, vậy để tôi đi thử ông lão ở phòng bên cạnh."

Dương Mi vừa ra khỏi cửa, Lận Tường liền kéo Hạ Bạch lại, nói nhỏ: "Lúc mới gặp Dương Mi, tôi luôn có cảm giác anh ta cũng có ý với tôi, muốn hẹn hò với tôi. Vừa rồi đội trưởng Lăng nói anh ta dùng thẻ người yêu nhiều quá, nhiễm tâm hồn yêu đương rồi..."

Hạ Bạch gật đầu: "Cậu cũng biết đó, dùng nhiều kỹ năng linh hồn sẽ dễ ảnh hưởng đến linh hồn, Dương Mi tham gia trò chơi rất nhiều, lại hay dùng thẻ người yêu, linh hồn cũng sắp bị ngấm vị của tình yêu rồi, cho nên bình thường lời nói và thần thái của anh ta sẽ dễ dàng toát ra hơi hướng muốn yêu đương, rất dễ khiến người khác hiểu lầm."

Lận Tường: "..."

Lận Tường im lặng, cảm thấy bản thân thật ngốc.

Chung quy là cậu ta tự mình đa tình.

Phó bản này, thẻ con trai quả thật rất thích hợp.

Ông lão ở phòng 204 suốt ngày khoe khoang về con trai.

Bà cụ ở phòng 211 một mình nuôi con trai khôn lớn, bây giờ lại sợ con trai.

Con của bà cụ ở phòng 308 đã chết từ khi còn nhỏ.

Ông lão ở phòng bên cạnh vốn dĩ rất khó gần, vừa thấy Dương Mi đến mà còn chưa gõ cửa đã xông vào, lời định nói ra bỗng nhiên lại nuốt xuống, ông lão liếc Dương Mi một cái, vẫn là bộ dạng hung dữ như cũ: "Có chuyện gì?"

Giọng điệu hoàn toàn khác với lúc đầu.

Dương Mi chớp chớp mắt: "Khát nước quá ạ."

"Ngay cả nước mà cũng không có sao? Sống kiểu gì thế?" Nói xong, ông lão rót cho Dương Mi một cốc nước.

Dương Mi uống xong, nói lời cảm ơn rồi rời đi.

Ông lão: "..."

Mọi người đều nghe được cuộc đối thoại của Dương Mi và ông lão, trong lòng đã có đáp án. Dương Mi trở về, khẳng định suy đoán của mọi người.

"Kỹ năng có hiệu quả, ông ta đúng là quỷ." Dương Mi nói.

Đã tin chắc họ là quỷ, nhưng nghe Dương Mi nói ra, Lận Tường vẫn không khỏi cảm khái: "Bọn họ thật sự đều đã chết rồi, haiz, không biết họ đã trải qua những chuyện gì nữa?"

Lăng Trường Dạ nói: "Nhưng bọn họ không cho rằng bọn họ đã chết, nói cách khác, bọn họ không biết mình chết như thế nào, điều tra nguyên nhân cái chết của họ có thể chính là nhiệm vụ chính của chúng ta."

Lận Tường thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng có chút manh mối rồi."

Dương Mi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều: "Lát nữa, khi tôi đi thăm dò các hộ gia đình khác, thử nghĩ cách hỏi thăm một chút, xem xem có thể moi được chút manh mối nào không."

"Nhưng mà, thẻ con trai của tôi có thể không có tác dụng với một số người trẻ tuổi, và với những người không thích trẻ con nữa."

Hạ Bạch nói: "Tôi có thể hỗ trợ anh."

Mọi người đều nhìn về phía cậu, Hạ Bạch thản nhiên nói: "Tôi có một kỹ năng đạo cụ có thể biến tôi thành siêu sao của giới quỷ, nhưng một trò chơi chỉ có thể dùng một lần, chúng ta phải chọn đúng thời cơ."

"..."

Nghe vậy, Lăng Trường Dạ đã biết đạo cụ này của Hạ Bạch đến từ đâu, anh mỉm cười: "Được, chúng tôi sẽ phục vụ cho siêu sao."

Hạ Bạch: "..."

Đừng cười như vậy chứ.

Lăng Trường Dạ nhắc nhở: "Nếu bọn họ không cho rằng mình đã chết, vậy trước tiên chúng ta đừng nói cho bọn họ biết, bởi vì không ai biết được khi bọn họ ý thức được khi mình đã chết thì sẽ xảy ra chuyện gì."

Mọi người gật đầu.

Bởi vì kỹ năng này của Hạ Bạch chỉ có thể sử dụng một lần, cho nên họ quyết định để Dương Mi đi thăm dò trước, nếu như cậu ta không thăm dò được gì từ những người trẻ tuổi, lúc đó sẽ để Hạ Bạch dùng đến kỹ năng. Hạ Bạch tạm thời đi theo hỗ trợ Dương Mi.

Dương Mi quen đường quen lối đi đến chỗ Tiểu Kỳ, thái độ của Tiểu Kỳ đối với anh ta không có gì thay đổi, nhưng cũng khen anh ta đáng yêu, muốn có một đứa con gái gióng như anh ta.

Phản ứng của bà cụ ở phòng 211 còn rõ ràng hơn, Lận Tường gõ cửa hai ngày cũng không mở, Dương Mi vừa gõ cửa một cái đã mở, bà cụ dè dặt đứng ở sau cửa nhìn anh ta.

Bà ấy cũng là quỷ, bà ấy cũng đã chết.

Dương Mi: "Cho cháu vào nhà ngồi một lát được không ạ?"

Bà cụ do dự một chút rồi cho anh ta vào nhà, Hạ Bạch cũng đi theo vào.

Căn phòng nhỏ hẹp được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, sàn nhà và bệ cửa sổ không hề có một hạt bụi, chỉ là hơi u ám. Cửa sổ phòng đơn của mỗi tầng đều quay hướng bắc, lại bị tòa nhà cao tầng phía trước che khuất, cho nên buổi sáng trong phòng rất tối, bà cụ cũng không bật đèn.

Có lẽ là bà ấy không nỡ.

Cũng có thể là sợ lãng phí điện, sẽ bị con trai và con dâu mắng, giống như lời ông lão ở phòng 204 đã nói.

Dương Mi nhìn cậu bé đang ngồi trên ghế, hỏi: "Cậu bé lớn như vậy thì sẽ hiếu động thích chơi, sao bà luôn nhốt cậu bé trong nhà vậy ạ?"

Cậu bé dùng sức gật đầu.

"Không được, không thể ra ngoài!" Bà cụ xua tay lia lịa: "Bên ngoài nguy hiểm lắm, thằng bé sẽ gặp chuyện không hay mất!"

Dương Mi hỏi: "Bên ngoài có chỗ nào nguy hiểm ạ?"

Bà cụ cúi đầu, đưa tay lên miệng, im lặng không nói.

Hạ Bạch nháy mắt với Dương Mi, Dương Mi gật đầu, ra hiệu là mình đã hiểu. Anh ta cau mày, tỏ vẻ không vui: "Không có nguy hiểm đâu? Những đứa trẻ khác đều được ra ngoài chơi, bà không cho cậu bé đi chơi, là ngược đãi cậu bé đấy!"

"Không có, không có!" Bà cụ vội vàng đứng dậy, trên khuôn mặt nhăn nheo hiện rõ vẻ lo lắng và sợ hãi: "Tôi không có ngược đãi nó, chân nó bị đau, nó không thể chạy nhảy được, nó phải ở nhà!"

Dương Mi và Hạ Bạch nhìn cậu bé.

Cậu bé lập tức nhảy xuống khỏi ghế, nhảy loi choi loi choi vài cái: "Chân cháu không đau, cháu khỏe lắm!"

Cậu bé bị nhốt trong nhà lâu ngày, trong lòng chắc chắn chất chứa rất nhiều ấm ức, bây giờ thấy cuối cùng cũng có người đứng về phía mình, bèn vội vàng nói: "Bà nội không cho cháu ra ngoài chơi, toàn lấy cớ là bên ngoài nguy hiểm, những người khác ra ngoài chơi có sao đâu? Cháu muốn tìm Tĩnh Tĩnh chơi, nhưng bà không cho cháu đi."

Tĩnh Tĩnh là bé gái ở phòng 305.

Sáng nay, bọn họ đã nghe Lận Tường kể về chuyện này.

Dương Mi hỏi: "Tại sao bà không cho cậu bé đi tìm Tĩnh Tĩnh chơi? Tĩnh Tĩnh chỉ là một bé gái, có thể gây nguy hiểm gì cho cậu bé chứ?"

"Nguy hiểm, nguy hiểm..." Bà cụ cứ liên tục lặp đi lặp lại hai chữ "nguy hiểm", nhưng hỏi nguy hiểm ở đâu thì bà cụ lại không nói, chỉ nói: "Con nhỏ đó có thể dạy dỗ con bé kia nên người được chắc? Cô ta suốt ngày đi quyến rũ đàn ông."

Dương Mi: "Bà cũng biết chuyện đó sao? Bà đã nhìn thấy rồi?"

"Hừ! Mắt tôi sắp mù luôn rồi! Hai người đàn ông trong chung cư này đều bị cô ta quyến rũ lên giường hết cả rồi."

Dương Mi liếc nhìn Hạ Bạch, Hạ Bạch nói: "Bà đừng có đánh trống lảng, bà vẫn chưa nói rõ là nguy hiểm ở chỗ nào, nếu không gặp Tĩnh Tĩnh là có thể ra ngoài phải không?"

Bị hỏi dồn dập như vậy, cuối cùng, bà cụ cũng nói ra, giọng điệu có chút lo lắng, bà cụ nói rất khẽ: "Người ở phòng 308, bà ta từ bên ngoài tìm về một người, người nọ mặc đồ đen, trên mặt còn vẽ vời linh tinh, nhìn rất nguy hiểm. Hai vợ chồng già kia tuổi đã cao, ngay cả xuống cầu thang còn khó khăn, nhìn là biết sắp chết đến nơi rồi, chắc là bọn họ muốn tìm người đến kéo dài mạng sống."

"Muốn tìm người kéo dài mạng sống thì nhất định phải tìm trẻ con, đúng không?" Giọng điệu bà cụ có chút hốt hoảng.

"Không thể ra ngoài, nếu không sẽ bị bắt đi!"

Dương Mi lập tức nhìn về phía Hạ Bạch, Hạ Bạch khẽ gật đầu.

Dương Mi nói: "Bà nói đúng đấy ạ, cháu sẽ không cho cậu bé ra ngoài đâu, để khi nào rảnh, cháu mua đồ chơi cho cậu bé là được."

Cậu bé ấm ức nhìn bọn họ, nhưng nghe nói sẽ được tặng đồ chơi, cậu bé cũng không quấy khóc nữa.

Khi bọn họ chuẩn bị rời đi, cậu bé lén lút nhét vào tay Dương Mi một tờ giấy.

Trên tờ giấy là nét chữ trẻ con nắn nót: "Tĩnh Tĩnh, dạo này tớ không đến tìm cậu chơi, không phải là tớ không muốn chơi với cậu nữa, cậu là bạn tốt nhất của tớ, bà nội nhốt tớ trong nhà, cậu đừng giận tớ nhé, đợi tớ."

Dương Mi: "Xem ra quan hệ của hai đứa rất tốt."