Người chơi tầng ba không hay biết gì.
Bọn họ hoang mang nhìn về phía Hạ Bạch, nhưng biết trong này nhất định có uẩn khúc gì đó nên không ai lên tiếng.
Hạ Bạch cứng đờ chụp ảnh với họ xong, người phụ nữ phòng 406 vẫn chưa chịu rời đi, kích động vây quanh Hạ Bạch trò chuyện.
Cô hỏi: "Hạ Bạch, sao anh lại tới khu chung cư tồi tàn của chúng tôi vậy?"
Hạ Bạch thẫn thờ: "Tôi tới để trải nghiệm cuộc sống, sắp tới tôi phải đóng một bộ phim lấy bối cảnh như thế này."
"Tuyệt quá! Vậy tôi có thể kể anh nghe, tôi đã sống ở đây rất lâu rồi!" Người phụ nữ phòng 406 hào hứng nói.
Hạ Bạch suy nghĩ một chút: "Cũng được."
Cậu quay đầu lại: "Gọi quản lý của tôi."
Cậu nhìn chính xác người đàn ông lúc trước nói muốn phục vụ ngôi sao lớn.
Lăng Trường Dạ lập tức đứng dậy, đi tới sau lưng Hạ Bạch, lễ phép nói với người phụ nữ phòng 406: "Xin chào, tôi là quản lý của Hạ Bạch, Lăng Trường Dạ."
Người phụ nữ phòng 406 vội vàng đáp: "Xin chào, tôi là La Tư Phi, là nhiếp ảnh gia, đồng thời cũng là blogger."
Lăng Trường Dạ cười: "Rất vui được gặp cô."
La Tư Phi cho rằng ngôi sao và quản lý của ngôi sao đều kiêu ngạo lắm, không ngờ bọn họ lại hòa nhã với cô ta như vậy, vừa kích động vừa vui vẻ: "Hay là, hai anh tới nhà tôi, chúng ta trò chuyện nhé?"
Tất nhiên là tốt rồi.
Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ chỉ chờ mỗi câu nói này, chẳng cần diễn cảnh do dự, lập tức đi theo La Tư Phi tới phòng 406.
406 có lẽ là căn hộ bừa bộn nhất khu chung cư này, vừa vào cửa họ đã thấy một chiếc tất đen cứng đơ nằm chềnh ình trên lon bia.
Bàn bên cạnh thì bừa bộn, hộp cơm, túi nilon tràn cả ra khỏi thùng rác, trên ghế sofa chất đống mấy bộ quần áo sặc sỡ, có lẽ không tìm đâu ra chỗ ngồi.
Vừa vào cửa đã bị dội cho gáo nước lạnh, Hạ Bạch thành công dừng bước.
Cậu thầm nghĩ, Lăng Trường Dạ chịu nổi sao?
Vừa nghĩ, Hạ Bạch quay đầu liếc nhìn Lăng Trường Dạ, thấy nụ cười trên mặt anh ta vẫn như gió xuân.
Hạ Bạch thầm giơ ngón tay cái với Lăng Trường Dạ.
"Ôi chao, ngại quá!" La Tư Phi nói: "Cho tôi năm phút! Không, hai phút!"
Nói xong cô ta vội vàng đi vào, không quên đóng cửa lại.
Bên trong vang lên tiếng loảng xoảng, xen lẫn tiếng quát tháo của phụ nữ, tiếng càu nhàu của đàn ông cùng tiếng nghi hoặc "Hạ Bạch" - tất cả đều kết thúc trong ba phút.
Khi cánh cửa được mở ra lần nữa, căn phòng trông sạch sẽ hơn rất nhiều, sạch sẽ ở đây là rất nhiều thứ đã biến mất, không biết đi đâu.
La Tư Phi nói: "Ngại quá, à, đây là chồng tôi, Tiết Lập Hoành, anh ấy là nhà văn."
Tiết Lập Hoành kinh ngạc nhìn Hạ Bạch, nhất thời quên cả nói, cứ như thể Hạ Bạch xuất hiện trong căn hộ của bọn họ tỏa ra hào quang chói lọi.
Hạ Bạch: "..."
Ngôi sao mang【vầng hào quang ma quỷ】này rốt cuộc là loại ngôi sao gì, có phải hơi quá rồi không?
Thấy Hạ Bạch không có ý định lên tiếng, người quản lý tận tâm Lăng Trường Dạ lên tiếng: "Xin chào, tôi là quản lý của Hạ Bạch, rất vui được gặp."
"Mời vào, mời vào!" La Tư Phi nói: "Anh ấy là vậy đấy, ít nói, hai người đừng để ý."
Hai vợ chồng đối đãi với khách cũng không tệ, lấy cho hai người một đĩa hoa quả, mặc dù hoa quả không còn tươi nữa.
Thời gian hiệu lực của kỹ năng của Hạ Bạch có hạn, bọn họ không muốn lãng phí thời gian, Lăng Trường Dạ đi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi đều là diễn viên, biên kịch của đoàn phim, tới đây để trải nghiệm cuộc sống, cũng là để tìm cảm hứng, hai người có câu chuyện nào ở khu chung cư này có thể chia sẻ với chúng tôi không?"
"Trong đoàn có cả biên kịch sao, tôi cũng đang muốn chuyển sang làm biên kịch đây." Cuối cùng Tiết Lập Hoành cũng chịu mở miệng: "Tôi rất hiểu tình hình khu chung cư này, hiểu rõ con người và sự việc ở đây, hiểu rõ môi trường sống ở đây, biết đâu tôi có thể làm biên kịch cho mọi người?"
"..."
Nghe nói đến giờ, đừng nói là xuất bản, anh ta còn chưa viết xong nổi một cuốn sách.
Lăng Trường Dạ cười lớn hơn: "Vậy thì hay quá, hãy nói nghe thử xem anh có thể làm biên kịch được không."
Tiết Lập Hoành có chút phấn khích: "Anh muốn nghe kiểu chuyện gì?"
Lăng Trường Dạ: "Chúng tôi muốn quay một bộ phim truyền hình kinh dị, nhưng muốn nghe một chút câu chuyện có thật, dù sao chúng tôi cũng tới đây để lấy tư liệu, chân thật vẫn tốt hơn."
"Muốn chân thật, lại còn phải phù hợp với đề tài kinh dị?" Tiết Lập Hoành suy nghĩ: "À, có đấy!"
"Ở khu chung cư của chúng tôi, có một cặp vợ chồng già sống ở phòng 308, bọn họ đã rất già rồi, một chân đã bước vào quan tài, sắp chết đến nơi." Anh ta ra vẻ hiểu biết nói: "Con người ta, lúc trẻ thì suốt ngày đòi chết, chết là hết, đến khi già rồi, thực sự sắp chết lại chẳng ai muốn chết cả."
"Vì vậy, ông lão kia đã tìm một người kỳ quái đến làm phép cho bọn họ."
La Tư Phi nói: "Đúng, đúng, đúng! Chuyện này có thật, nhìn người kia kỳ quái lắm!"
Người kỳ quái này chắc hẳn là người đàn ông mặc đồ đen kia, bọn họ chết muộn hơn bà lão 308.
Hạ Bạch hỏi: "Sao anh biết anh ta tìm người kia tới là để làm phép?"
Tiết Lập Hoành nói: "Nhìn kỳ quái như vậy, chắc chắn không phải người bình thường, tôi có chú ý hơn một chút, sau đó nghe người ta nói ở chợ là anh ta là ông đồng, à không, nói chính xác là thầy bùa!"
Hạ Bạch ngẩn người, khu chung cư này nhìn thế nào cũng thấy bình thường, trước khi biết những người này đều là ma quỷ, bọn họ trông chẳng khác gì người thường, cho dù biết họ là ma quỷ, bọn họ cũng không hề đáng sợ, bọn họ chỉ là những con ma được sinh ra từ cuộc sống đời thường.
Giờ thì, cuối cùng phó bảng cũng để lộ ra sự rùng rợn, thầy bùa.
Một thầy bùa đã bước vào khu chung cư này, nơi đây xuất hiện nhiều hồn ma như vậy.
Tiết Lập Hoành bắt đầu trình bày quan điểm của mình: "Có thể viết kịch bản như thế này, hai vợ chồng già kia không muốn chết, vì vậy đã mời một thầy bùa đến, muốn cướp lấy sinh mạng của người khác trong khu chung cư, hại chết hai đứa trẻ, sau đó bị những người khác trong khu chung cư hợp sức đuổi đi."
Lăng Trường Dạ nói: "Ý tưởng không tệ, tôi sẽ nói lại với biên kịch."
"Bây giờ khán giả còn thích xem thêm chút tình cảm nam nữ."
Lăng Trường Dạ vừa mở miệng đã bị Tiết Lập Hoành cắt ngang: "Tôi biết, tôi..."
Nhưng anh ta nói được nửa câu thì im bặt, cúi đầu đẩy kính, im lặng nhìn chằm chằm góc bàn.
La Tư Phi cười: "Nói tiếp đi, sao anh không nói nữa?"
Hạ Bạch nhìn La Tư Phi: "Chị, chúng tôi nghe nói..."
Nụ cười trên mặt La Tư Phi lập tức trở nên thân thiết: "Cậu cũng nghe nói rồi à? Chắc chắn là bọn họ nói cho cậu biết rồi, không sao, tôi không cần an ủi."
"Tôi biết chuyện của anh ta và Cao Huyên." La Tư Phi trừng mắt nhìn Tiết Lập Hoành.
Cao Huyên là người phụ nữ phòng 305.
Tiết Lập Hoành uất ức: "Là cô ta quyến rũ tôi."
"Ruồi không đậu vào trứng lành, anh định nói anh không có vấn đề gì sao?" La Tư Phi nhìn anh ta với vẻ mặt "tôi biết tỏng anh rồi": "Anh thực sự là người tốt sao? Anh đã quên bình thường anh nói với tôi những gì rồi à? Anh còn nói một số nhà văn nam có bồ nhí ở nhiều thành phố khác nhau, vẻ mặt còn đầy ngưỡng mộ!"
Ban đầu Hạ Bạch không hiểu "bồ nhí" là gì, nhưng nghe đến đây thì đã hiểu.
"Nhìn anh là tôi biết anh là loại người gì rồi, tôi không hiểu sao những người phụ nữ kia lại muốn ve vãn anh, chẳng lẽ là muốn anh tiết lộ kịch bản ở trên giường sao!"
Hạ Bạch: "..."
Tiết Lập Hoành bị vợ nói đến mức không ngẩng đầu lên nổi, nhưng vẫn khăng khăng: "Là tôi bị quyến rũ."
Do quanh năm không thấy ánh sáng, không vận động, anh ta có làn da trắng bệch, bụng bia, đôi mắt sau cặp kính có chút u ám, lúc nói chuyện mang theo vẻ u uất như thể cả thế giới đang chống đối mình, rất giống với vị đạo diễn trong phó bản Rạp chiếu phim Hài Hòa.
Ngoài phim kinh dị, Hạ Bạch còn thích đọc tiểu thuyết thần quái, cả cổ đại lẫn hiện đại.
Cậu từng bị dội gáo nước lạnh bởi những bộ phim kinh dị "treo đầu dê bán thịt chó", cũng từng bị một số tiểu thuyết thần quái làm cho ngã ngửa, nhất là những tiểu thuyết viết về các yêu quái xinh đẹp luôn thích quyến rũ thư sinh, mà đa số những tiểu thuyết kiểu này đều do các thư sinh viết ra.
Những Hồ ly tinh, Rắn tinh, Thỏ tinh xinh đẹp như vậy, nếu muốn quyến rũ ai đó, tại sao không quyến rũ Hoàng thượng cao quý nhất thiên hạ, các vị đại thần, tướng quân văn võ song toàn, mà cứ phải là những thư sinh yếu ớt, nghèo hèn?
Vì nghi ngờ điểm này, cậu có chút hoài nghi lời nói của Tiết Lập Hoành, cho dù nhiều người tận mắt chứng kiến là Cao Huyên chủ động, thì anh ta cũng chỉ là một quả trứng thối như lời của vợ mình mà thôi.
Nhìn cách anh ta không dám phản bác lại La Tư Phi là biết.
Hạ Bạch nhớ tới lời người ăn xin nói, La Tư Phi đã từng chụp ảnh bằng máy ảnh, chỉ là không biết làm sao để xem được máy ảnh của cô ta.
Cậu đang suy nghĩ thì Lăng Trường Dạ lên tiếng: "Nhà anh chị có máy ảnh không? Máy ảnh của nhiếp ảnh gia bên chúng tôi bị hỏng, chúng tôi cần máy ảnh để chụp vài bức ảnh."
"Có, có, có." La Tư Phi vừa nói vừa lôi một chiếc vali từ gầm bàn ra, lấy máy ảnh ra nói: "Tôi có thể làm nhiếp ảnh gia cho mọi người, tôi chụp ảnh cũng khá đẹp."
"Thật sao?" Lăng Trường Dạ đưa tay ra, cười nói: "Để tôi xem kỹ thuật chụp ảnh của chị thế nào."
"Ôi chao, trong này có rất nhiều ảnh tự sướng của tôi đấy." Đối mặt với cơ hội lớn như vậy, La Tư Phi chỉ do dự một chút rồi đặt máy ảnh vào tay Lăng Trường Dạ: "Thôi, anh xem đi, tôi không sợ anh xem đâu."
Lăng Trường Dạ nhận lấy máy ảnh, xem một lúc rồi nói: "Chúng tôi về thảo luận với mọi người, xem có thể thêm anh chị vào đoàn phim hay không."
"Ôi!" La Tư Phi mừng rỡ đứng bật dậy: "Tuyệt quá! Cảm ơn, cảm ơn hai người!"
Hai con người không thích ra khỏi nhà đã tiễn Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ xuống tận tầng hai mới lưu luyến không rời quay về.
Hạ Bạch nói: "Nghe tên là biết, bố mẹ bọn họ chắc hẳn đã kỳ vọng rất nhiều vào bọn họ, nhưng bọn họ lại khiến bố mẹ thất vọng rồi."
Lăng Trường Dạ: "Bọn họ cũng có ước mơ của mình, không muốn ra ngoài làm việc, người thì muốn làm nhà văn, người thì muốn làm người nổi tiếng trên mạng. À, còn mua căn hộ này chờ đền bù để làm giàu nữa."
Hạ Bạch: "Hiểu rồi, những kẻ mộng mơ."
Phòng 202 không có ai. Vệ Kính Vân và Hùng Tây Nguyên tới tìm bọn họ, Lận Tường không tiện để họ vào phòng Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ nên đã dẫn họ vào phòng mình.
Anh ta đã kể cho bọn họ nghe về phát hiện của Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ, đồng thời nói cho bọn họ biết về kỹ năng đạo cụ của Hạ Bạch - Ngôi sao trong giới quỷ, chỉ có ma quỷ thực sự mới coi cậu là ngôi sao.
Lúc Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ bước vào, hai người họ vẫn đang vô cùng kinh ngạc.
Lăng Trường Dạ vừa vào cửa đã nói: "Chúng ta không thể ở lại đây nữa, chắc chắn sẽ không moi được manh mối nào khác từ bọn họ đâu."
Vừa rồi anh đã xem máy ảnh, trong máy ảnh không hề có bức ảnh nào anh muốn xem, đều là ảnh chụp gần đây, những bức ảnh cô ta chụp ở dương gian không hiển thị ở đây.
Bọn họ đã dùng mọi cách để tìm kiếm manh mối từ họ, nhưng do quy tắc của âm gian hạn chế, cộng thêm việc bọn họ đã quên những chuyện liên quan đến cái chết, nên dù có điều tra thế nào cũng không tìm được manh mối cốt lõi.
Tên thầy bùa kia là mấu chốt, nhưng hắn ta có liên quan đến cái chết của rất nhiều người, ký ức của họ về hắn ta chỉ dừng lại ở "gã đàn ông mặc đồ đen kỳ quái được dẫn về từ phòng 308", Tiết Lập Hoành đã là người nhớ rõ nhất rồi.
Lận Tường: "Ý anh là sao? Không ở đây thì đi đâu?"
Lăng Trường Dạ: "Tới dương gian."
Lận Tường ngẩn người: "Làm sao để đi?"