Hạ Bạch: "Sau khi anh phát hiện đã chuyển dời bùa, ông ấy vẫn cản trở anh, cho nên anh liền giết ông ấy?"
"Hoặc là, lúc anh quyết định chuyển bùa cho ông ấy thì đã làm quyết định này?"
Vương Xuyên lập tức lớn tiếng nói: "Tôi không có!"
Lận Tường nói thay Hạ Bạch: "Anh có! Anh hại chết bố ruột anh, súc sinh!"
Vương Xuyên còn chưa lên tiếng, lão Tiền đã nói: "Tìm được rồi, tìm được Vệ Kính Vân rồi, ở chỗ 505, nơi đó còn có hai cụ già!"
Không để ý tới Vương Xuyên nữa, bọn họ lập tức chạy lên lầu năm, Vương Xuyên còn muốn cản bọn họ, nhưng bị Lận Tường giơ chân đạp ngã.
Bất kể là âm phủ hay là dương gian, tầng năm đều không có người ở, tầng cao nhất mưa dột, nơi này âm u ẩm ướt, khắp nơi tản ra mùi mục nát, góc tường mọc đầy rêu xanh.
Trong số 505, ngoài mùi thối rữa ra, còn có mùi máu tươi, sau khi cửa bị đẩy ra, mùi hỗn hợp khiến người ta buồn nôn.
Nơi này có hai cụ già, hai thi thể.
Một thi thể trong đó rất tươi mới, máu tươi trên khóe miệng vẫn còn chảy, chính là Vệ Kính Vân mà bọn họ tìm kiếm.
Một bộ thi thể khác đã hư thối không còn hình dáng, bị dùng đinh sắt rậm rạp đóng đinh trên thánh giá, phía trên bò đầy giòi bọ.
Hai cụ già đang quỳ rạp trên mặt đất, bọn họ chính là hai ông bà già câm điếc sống ở phòng 208, bà lão là người điếc, nhưng bây giờ nhìn lại, hai người đều không điếc, trước tiên bọn họ mở cửa, hai người đồng thời quay đầu nhìn lại.
"Hì hì hì." Bà lão xỉa răng cười, dùng bàn tay khô đầy máu vuốt lỗ tai mình: "Tôi nghe thấy rồi! Tôi nghe thấy rồi!"
Lận Tường nói: "Sao ông bà có thể như vậy! Chuyển bùa thì thôi, tại sao lại giết người!"
Theo sau Vương Xuyên nói: "Chúng tôi đang chấm dứt trận tai họa này, chỉ có giết hắn, mới có thể chấm dứt, nếu không bùa chú vẫn sẽ luôn tồn tại, lan truyền không có điểm dừng."
Vương Xuyên vừa nói, bọn họ liền hiểu.
Nếu như có thể chuyển bùa chú, mà chuyển bùa chú lại đơn giản như vậy, thế thì bùa chú sẽ lần lượt chuyển ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người bị cuốn vào. Bọn họ cho rằng giết người mang bùa chú khi ấy thì sẽ có thể kết thúc trận bùa chú này.
Vương Xuyên thấp giọng nói: "Bố tôi không phải bị tôi giết, ông ấy là tự sát."
"Ông ấy biết cách kết thúc trận bùa chú này, sau khi bị tôi đuổi đi một lần, trở về liền tự sát."
Đến nay Vương Xuyên cũng không biết, lúc ấy khi anh ta chuyển bùa chú cho bố, có bao nhiêu là vì hận, có bao nhiêu là vì ích kỷ không nỡ, lại có bao nhiêu là bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, chỉ biết là khi anh ta biết được mình bị bố ruột yểm bùa, lại biết được bùa chú có thể chuyển dời thì lập tức sinh ra ý nghĩ này, không chút suy nghĩ mà dời bùa chú trở về.
Khi chuyển thành công, sau đó lại nghĩ, anh ta mới nghĩ đến làm như vậy có thể cũng rất phiền phức.
Anh ta không cần lại bởi vì cái bùa chú đáng chết này mà đến nơi này thăm ông già, không cần bị bùa chú khống chế cuộc đời, mất đi tất cả.
Nhưng nếu ông già này dính bùa, mỗi ngày đều đến thăm anh ta như anh ta, vậy có thể cũng sẽ ảnh hưởng đến anh ta.
Quả nhiên như anh ta dự đoán, ông già xông vào công ty của anh ta để nhìn anh ta, chạy đến chỗ bạn gái anh ta để nhìn anh ta, không giờ khắc nào không gây ra phiền phức cho anh ta ở mọi nơi.
Bạn gái rốt cuộc chịu không nổi, cô ấy không thể tưởng tượng được cứ mãi ở bên anh ta như vậy, đưa ra lời chia tay.
Anh ta rốt cuộc đại nổi điên, vừa đẩy vừa đạp đuổi ông già ra khỏi nhà, lớn tiếng chất vấn ông ấy: "Ông nhất định phải hủy hoại đời tôi! Ông nhất định phải ép chết tôi sao! Ông có thể tha cho tôi không!"
Anh ta tức giận hét lên những ấm ức nhiều năm của mình.
"Tôi hận cái nhà âm u suy bại kia, tất cả đều là nhà của người thối nát, từ nhỏ tôi đã bị chế giễu, bị bắt nạt, khó khăn lắm mới rời khỏi nơi đó, tại sao lại muốn túm tôi trở về, tôi không muốn quay về, tôi muốn trốn đi, muốn sống một cuộc sống mới ở đây! Ông tha cho tôi đi được không! Xin ông đấy!"
Ông già đi rồi.
Thật ra anh ta không biết ông ấy trở về như thế nào.
Anh ta chỉ biết là, nhìn bóng lưng ông ấy rời đi, anh ta như trút được gánh nặng, giống như thấy được tự do.
Ngày thứ ba anh ta nhận được cuộc gọi của hàng xóm. Lúc này anh ta mới phát hiện ra mình không hề chặn số của bọn họ, nhưng cũng không muốn liên lạc với bọn họ nữa, cho nên đã chặn hết số hàng xóm, cũng đổi số điện thoại di động.
Cho nên, khi anh ta biết tin ông già chết, thi thể của ông già đã rửa nát.
Anh ta ngồi trong căn phòng ác mộng đó nhìn ông ấy hai chân và một bàn tay bị trói chặt trên giường, không biết là chết đói hay uống thuốc độc trước, cứ thế chết trên giường, đến chết cũng không thể rời giường một bước, càng đừng nói rời khỏi căn phòng này đi tìm anh ta.
Bà lão 208 đã không còn điếc nữa, nghe anh ta nói như vậy, vội vàng nói: "Đúng vậy! Chúng tôi muốn kết thúc bùa chú, không để cho càng nhiều người bị cuốn vào."
Hạ Bạch: "...Vậy tại sao các người không tự sát?"
"..."
"Đừng nói nhảm với bọn họ nữa, mau đốt tóc của bọn họ đi!"
Lại có thêm một người đàn ông chạy vào 505, là người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi phòng 405 kia, người đàn ông kia che phía dưới, nhe răng trợn mắt, vừa tiến vào đã chạy đến bên cạnh thi thể, cầm lấy một cái túi bên cạnh, châm lửa rồi ném tóc cháy vào trên thi thể hư thối kia.
Ông già đi theo anh ta cũng đốt một cái, bắt chước làm theo.
"Trần Tố đâu, sao Trần Tố còn chưa tới!" Người đàn ông trung niên cầm một sợi tóc cuối cùng trong túi: "Cô ta phải tự đốt!"
Trần Tố hẳn là người phụ nữ trẻ tuổi ở phòng 301.
Tối hôm qua bạn trai Tiểu Kỳ đã giết Mã Hâm Giáp, Vương Xuyên đã chuyển bùa chú cho bố mình, bà cụ chuyển bùa chú cho Vệ Kính Vân. Chỗ bọn họ còn có ba phần tóc nhặt được từ trên giường, vừa vặn cho ông cụ, người đàn ông trung niên và người phụ nữ trẻ tuổi, đến lúc này tất cả bùa chú đều sắp được chuyển dời đi, tất cả những chuyện này sắp kết thúc rồi.
Hơn nữa ông già và người đàn ông trung niên đã đốt tóc, cho nên bọn họ hiện tại không sợ, tuyệt không sợ nữa.
Hạ Bạch: "Nếu như tôi đoán không lầm, ba phần tóc này của các người, hai phần là trộm ở 202, một phần là trộm ở 205 nhỉ?"
Người đàn ông trung niên nói: "Đúng vậy, hai sợi tóc chúng tôi vừa đốt là 202, một sợi trên giường, một sợi trên sô pha. Xin lỗi hai cậu em vì đã chuyển dời bùa chú đến trên người các cậu, nhưng không sao, lát nữa chúng tôi sẽ đưa các cậu đi."
Lận Tường hỏi hắn: "Chú à, chú nói cho chúng tôi biết trước, bác bị yểm bùa gì thế?"
Người đàn ông trung niên lại che phía dưới, trên mặt đau đến vặn vẹo, đồng thời ngón tay che phía dưới cũng chảy máu.
Lận Tường: "..."
Dương Nghi nói: "Nếu đã như vậy, các người nói chân tướng cho chúng tôi biết đi? Thi thể kia là thầy bùa kia sao? Các người giết ông ta rồi à?"
"Gã đáng chết! Gã là một tên thầy bùa độc ác! Gã cố ý yểm bùa lung tung cho người ta!" Người đàn ông trung niên rống to.
Ông ta thừa nhận đó là thầy bùa bị hại chết, nhưng không nói là ông ta hại chết.
Hạ Bạch hỏi: "Lúc chết ông ta đã yểm bùa với tất cả mọi người trong chung cư, không thể giải, chỉ có thể chuyển sao?"
Người đàn ông trung niên chỉ lo phẫn nộ: "Gã chết một trăm lần cũng không đáng tiếc, gã đã hại rất nhiều người, rất nhiều người... Tôi là vô tội, tôi là một người trong sạch bị dời yểm cái rễ nát, cuối cùng, tôi cũng chuyển được ra ngoài... ha ha ha! Sao còn đau nữa?"
Ông ta ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Bạch cùng Lận Tường còn rất tốt, rốt cuộc ý thức được không đúng, "Các cậu, sao các cậu?"
Hạ Bạch: "Có phải người sống chỉ có thể chuyển dời đến trên người của người sống hay không? Tôi chỉ để lại cho mấy chú hai sợi tóc người chết thôi."
"..."
Người đàn ông trung niên vội vàng đốt một sợi tóc trong túi khác, ném lên thi thể.
Lão Tiền nói: "Thật ngại quá, tóc của tôi là tóc giả."
"..."
Người đàn ông trung niên và ông lão bỗng nhiên nổi điên muốn túm tóc của bọn họ, một cánh tay giun của Hạ Bạch hất bọn họ trở về.
Một người phía dưới đau muốn chết, hai người khác đều đã lớn tuổi, cộng thêm một Vương Xuyên đang tuổi tráng niên, cũng không phải đối thủ của bọn họ, rất nhanh Lận Tường đã trói bọn họ lại.
Người đàn ông trung niên đau đến mức cọ đất: "Thả tôi ra, mau buông tôi ra!"
Dương Nghi: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nói rồi chúng tôi sẽ thả ông."
Người đàn ông trung niên kêu khóc: "Tôi không biết, những gì tôi biết thì tôi đã nói rồi, tôi đến đây thăm người thân, không tìm được người thân, còn bị chuyển bùa, là Vương Xuyên nói cho tôi biết, cậu ta nói với tôi, có thể tìm người đến đây mà chuyển bùa, tôi chỉ làm theo thôi."
Ông già cũng nói: "Lúc tôi bị chuyển bùa, tên thầy bùa này đã bị giết, chuyện này không liên quan gì đến tôi hết."
Bọn họ lại nhìn về phía Vương Xuyên, Vương Xuyên cười cười, nói: "Lúc tôi trở về chuyển bùa chú, thầy bùa cũng đã chết rồi, khi tôi trở về, trong chung cư này đã không còn bao nhiêu người sống nữa."
"Nhưng tôi có thể nói cho các cậu biết, thầy bùa là bị rất nhiều người trong chung cư này cùng nhau gi.ết ch.ết, gã hại người trong chung cư này thảm lắm, lúc gã chết quả thật đã yểm bùa toàn bộ chung cư, mọi người bị yểm bùa, chỉ có thể bị chuyển dời, vĩnh viễn sẽ không biến mất, là muốn để cho những người giết ông ta tàn sát lẫn nhau, không được chết tử tế, ông ta đã thành công rồi."
Vương Xuyên đã nói chuyện chuyển dời bùa chú cho bố của anh ta, nói đến mức này, anh ta không cần thiết nói dối nữa.
Chỉ là, Hạ Bạch ngơ ngơ hỏi anh ta: "Không phải anh đã được tự do rồi sao? Tại sao anh còn ở lại chỗ này?"
Vương Xuyên cười khổ một tiếng, cúi đầu, không ai nhìn thấy được vẻ mặt của anh ta, chỉ nghe được tiếng cười có chút điên khùng của anh ta.
Đúng vậy, anh ta tự do rồi.
Ông già chết rồi, anh ta thật sự hoàn toàn tự do.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy thi thể của ông già, trong đầu hoàn toàn không có ý nghĩ này, anh ta chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân biến mất, trực tiếp co quắp ngã xuống đất.
Dưới chân không có đất, anh ta không đi ra được.
Sau đó, anh ta nghe Trần Tích Nguyên nói Kỳ Kỳ đến tìm cậu ta, có thể bùa chú đã chết rồi nhưng cũng còn, anh ta cảm thấy mình đã nhìn thấy được hy vọng, anh ta vẫn luôn hy vọng ông già đến thăm anh ta, sợ ông già không nhìn thấy anh ta, hoặc bị nhốt ở đâu đó, lang thang khắp nơi trong khu chung cư.
Thế nhưng, ông già vẫn luôn không đến.
Vương Xuyên cười ha ha một hồi, nói: "Lúc ấy là tôi bảo ông ấy buông tha tôi, đừng quấy rầy tôi, là tôi... Nhưng ông thật sự không đến thăm tôi sao?"
Hạ Bạch không nói cho anh ta biết, ông Vương đã nhìn.
Ông Vương vẫn luôn nhìn.
Nhưng mà, ông ấy không quấy rầy.
Sau khi đi ra từ phòng 505, Hạ Bạch dùng Bắt Tay Hài Hòa, lục soát được mấy thứ từ phòng 305 rồi chia cho bọn họ xem.
Thứ Hạ Bạch tìm được, chủ yếu có thể chia làm hai loại lớn, một loại là bức thư tình của 406 Tiết Lập Hoành và người phụ nữ 305 Cao Huyên, một loại là nhật ký và quyển tranh của trẻ con.
Tiết Lập Hoành tự xưng là một tác giả, rất có cảm xúc của văn nhân, thường viết thư tình cho Cao Huyên, có một ít vẫn là thơ tình.
Trong những bức thư tình này có thể nhìn ra, Cao Huyên và con gái vốn dĩ không ở trong chung cư này, là sau này chuyển đến chung cư này, Tiết Lập Hoành vừa gặp đã yêu chị ấy.
"Vừa nhìn thấy em, anh đã biết, em là hồ ly tinh từ trong sách anh viết chạy đến quyến rũ anh."
"Hôm nay viết mỗi một chữ, đều là bóng dáng của em."
"Em là ông trời phái tới cứu vớt anh, anh ở chỗ này chính là chờ em, anh nên có môt cô người yêu như em, em cũng nên có người như anh để trút xuống tình yêu, tưới thành bông hoa nở rộ."
Hạ Bạch: "..."